Thần Y Thánh Thủ

Chương 962: Ngư ông đắc lợi

Không ai hay biết bốn vị đại viên mãn Thiếu Lâm, Võ Đang, Lý gia, Hoa gia bí mật gặp mặt, hơn nữa còn đạt được mục đích liên thủ

Bốn vị đại viên mãn tất nhiên không thể đem cái việc mất mặt này lan truyền ra ngoài, cho nên ngay đến trưởng môn Võ Đang, Thiếu Lâm và cả tộc trưởng của Hoa gia, Lý gia cũng không ai hay biết.

Tại doanh địa liên minh của Ma Môn Nam Cương và Chu gia, bầu không khí không còn tĩnh lặng như trước. Từ khi tin Trương Dương đến Long gia truyền ra, những cuộc trao đổi bí mật giữa đại viên mãn Ma Môn Đế Vạn Phương và đại viên mãn Chu gia ngày càng nhiều, thời gian cũng dài hơn.

- Chu huynh, lần này bất luận thế nào chúng ta cũng phải lấy được bàn đào vạn năm!

Đế Vạn Phương chẳng khác gì một pho tượng sừng sững trong trướng, sắc mặt phờ phạc cũng không dấu được vẻ kích động. Câu nói đó gần đây ông ta đã lặp lại quá nhiều lần.

Dường như vết thương lần trước tại Long gia vẫn chưa lành, Đế Vạn Phương sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng húng hắng ho. Ông nhìn đại viên mãn Chu gia, trong mắt bừng lửa giận, nghiến răng mà rằng:

- Bàn đào vạn niên một khi rơi vào tay Y thánh Trương gia thì trong giang hồ ai còn có thể là đối thủ của họ?

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Đế Vạn Phương, đại viên mãn Chu gia không chút phản ứng, chỉ ngồi im cũng không có ý trả lời Đế Vạn Phương.

- Chu huynh, tôivẫn câu nói này, lần này tôi không cần bàn đào vạn niên, thậm chí tôi có thể hứa với huynh từ nay về sau, Ma Môn ở Nam Cương chúng tôi sẽ đi theo Chu gia các người, điều kiện chỉ có một, giết Trương Dương!

Mối hận của Đế Vạn Phương với Trương Dương cuồn cuộn ngất trời, lần này cũng khó trách. Từ trận chiến ở bình nguyên Long gia lần trước, năm vị cao thủ của Ma Môn chỉ còn lại hai, sau đó Ma Môn trở nên loạn, sức mạnh xuống dốc không phanh. Hôm nay tại Nam Cương nếu không còn đại viên mãn là ông ta sống sót, Ma Môn của ông ta, e rằng khó ai có thể tồn tại.

Ông ta nói như vậy cũng có nghĩa là ông ta đã hoàn toàn bỏ qua thân phận đại viên mãn đầy kiêu ngạo, cũng không để ý đến sự kiêu hùng của Ma Môn. Mục đích chỉ vì báo mối thù ngày hôm đó với Trương Dương.

Đại viên mãn Chu gia biết rõ thù hận trong lòng Đế Vạn Phương. Ông ta đối với Trương Dương không phải không hiểu biết. 21 tuổi đã trở thành đại viên mãn, còn nắm trong tay sức mạnh của cao thủ tứ tầng, giờ thực sự trở nên vô cùng đáng sợ. Nếu lần này không phải là bàn đào vạn niên xuất thế thì ông ta cũng tuyệt đối không đến tham dự vào chuyện thị phi này.

- Được rồi, Đế huynh, tôi biết mối hận của huynh, nhưng cái tên Trương Dương này hiện nay vô cùng đáng sợ, cứ cho là chúng ta có thể giết được hắn, cũng khó lòng thoát khỏi sự báo thù của y thánh Trương gia, huynh đừng quên, y thánh Trương gia không phải chỉ có một đại viên mãn

Đại viên mãn Chu Gia thở dài. Mục tiêu của ông ta chỉ là có được bàn đào vạn niên, còn về việc giúp Ma Môn và Đế Vạn Phương báo thù, ông ta chẳng hề có hứng thú. Ông ta một chút cũng không muốn phải kết oán với cái tên trẻ tuổi đáng sợ kia. Hơn nữa, việc giải cứu Đế Vạn Phương ở bình nguyên Long gia lần trước hoàn toàn là vì ông biết rõ quan hệ mật thiết giữa Ma Môn và Chu gia. Chỉ vì để vẹn toàn đại cục mới tìm cách bảo toàn mạng cho Đế Vạn Phương.

Ông ta ngẩng lên nhìn Đế Vạn Phương, khuyên:

- Đế huynh, tôi vẫn hy vọng lần này tôi và huynh có thể liên thủ, dồn toàn lực vào trận chiến này, một khi chúng ta giành được bàn đào vạn niên, khi đó chẳng lẽ còn sợ tên tiểu tử Trương Dương kia sao?

Đế Vạn Phương ho khan một cách khó khăn. Ông ta không ôm hy vọng với bàn đào vạn niên, đầy vẻ oán hận:

- Tranh đoạt bàn đào vạn niên lần này Võ Đang, Lý gia, Hoa gia đều không thể đứng ngoài, hơn nữa Thiếu Lâm cũng đã phái người đến, chúng ta làm thế nào để đoạt được bàn đào?

- Ha ha…

Chu gia đại viên mãn đột nhiên cười lớn, chăm chăm nhìn Đế Vạn Phương mà nói:

- Chúng ta cũng không phải là không có cơ hội. Có thể thương thế của huynh giờ vẫn chưa lành nên huynh không thấy được, chính là trước đây không lâu ở bên ngoài bình nguyên Long gia, có tin đồn bốn vị cường nhân cùng hội tụ?

- Ủa?

Đế Vạn Phương nhướn mày ngạc nhiên. Sức mạnh của ông ta giờ đã không còn như xưa, nên không thể nào tra ra tung tích của bốn vị đại cao thủ cũng là điều hết sức bình thường.

- Nói cách khác, hai đại viên mãn của Lý gia, Hoa gia là Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên, Thiếu Lâm Thích Minh đại sư, và Võ Đang đại viên mãn đã âm thầm gặp mặt. Đế huynh, huynh nghĩ xem, mấy người bọn họ vì sao phải lén lút gặp mặt?

- Ý huynh là…bọn họ có thể lại liên minh?

Đế Vạn Phương cau mày hỏi, rồi lại tự lắc đầu phản bác:

- Không, điều đó là không thể. Nếu bốn nhà bọn họ liên minh, chẳng khác nào là nhằm đối phó với y thánh Trương gia. Lần này mọi người chỉ là đến tranh giành bàn đào vạn niên, hà tất phải đắc tội với y thánh Trương gia.

- Không sai. Bốn nhà bọn họ liên minh là điều không thể. Nhưng bốn đại cao thủ liên thủ thì lại có khả năng đấy!

Đại viên mãn Chu gia gật đầu nói tiếp.

- Cái gì!

Đế Vạn Phương mở to mắt nhìn đại viên mãn Chu gia, kinh ngạc mà nói:

- Bốn cao thủ bọn họ liên thủ, điều này làm sao có thể.

Sở dĩ lần này ông ta tự nguyện bỏ đi sự kiêu ngạo của một đại viên mãn để cùng đại viên mãn Chu gia liên kết chỉ vì trọng thương trên người vẫn chưa lành, là bất đắc dĩ mới làm như vậy. Nhưng bốn đại cao thủ của Võ Đang, Thiếu Lâm, Hoa gia, Lý gia lẽ nào cũng không màng tới tự trọng của bản thân mà liên thủ với nhau. Vậy chỉ có thể là đối phó Trương gia.

- Bàn đào vạn niên có mê lực quá lớn, hơn nữa y thánh Trương gia hiện nay quá mạnh, mọi người đều không muốn Trương gia độc chiếm bàn đào vạn năm. Cho nên liên thủ lại chẳng có gì là không thể.

Đại viên mãn Chu gia nói chắc nịch, khẽ nheo mắt nói tiếp:

- Đế huynh, Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên chỉ là gặp mặt thông thường, nhưng bốn thế lực lớn vẫn là ai biết người đó. Điều này cho thấy họ nhiều nhất cũng chỉ là lên thủ, chứ không phải liên minh. Với chúng ta mà nói, chẳng phải là cơ hội hay sao.

- Huynh nói…khụ khụ… Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đế Vạn Phương đã hiểu ý của đại viên mãn Chu gia. Săc mặt trắng bệch hồi lại chút huyết sắc. Nhưng nói chưa hết câu đã ho dài một tràng.

- Ha ha, nếu bọn họ quả thật liên thủ, chắc chắn thời điểm cuối cùng bàn đào vạn niên xuất thế, sẽ nhằm vào y thánh Trương gia, ngăn cản Trương gia có được bàn đào. Đến lúc đó chỉ cần tôi và huynh liên thủ, cơ hội đoạt được bàn đào vạn niên là rất lớn! Cái này chính là ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi, mà chúng ta chính là ngư ông đấy!

Đại viên mãn Chu gia ôn hòa nói, rồi lại nói một câu an ủi Đế Vạn Phương:

- Đế huynh cứ yên tâm, chỉ cần chúng ta có được bàn đào vạn niên, tôi nhất định sẽ chia cho huynh, đến lúc đó thương thế của huynh sẽ không có vấn đề gì nữa. Tất nhiên chỉ cần ta có được đào tiên ngàn niên, sức mạnh vượt trội, nhất định sẽ giúp huynh báo thù rửa hận với Trương gia!

- Được, nếu đã như vậy tôi sẽ dốc toàn lực giúp huynh tranh giành đào tiên vạn niên.

Đế Vạn Phương quả quyết gật đầu, ông ta không phát hiện ra khi đại viên mãn Chu gia nói câu đó, trong ánh mắt cũng lóe lên đầy hàm ý.

….

Lại nói bình nguyên Long gia, sau khi vào đến dinh thự Long gia, ông cụ Trương Bình Lỗ và tộc trưởng Long gia Long Hạo Thiên dã đem theo đám người Long Phượng và Trương Đạo Phong, sớm đã đợi để đón tiếp bọn họ.

Khi Trương Bình Lỗ vừa nhìn thấy Trương Dương lập tức đã kinh ngạc, sự thay đổi của Trương Dương đúng là không thể qua khỏi mắt ông.

Ngay đến Trương Đạo Phong và Trương Vận An cũng nhìn ra sự thay đổi của Trương Dương. Trương Bình Lỗ và Trương Đạo Phong không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về Trương Vận An. Vì thời điểm Trương Dương rời Trường Kinh, Trương Vận An vốn dĩ là bạn đồng hành. Nhưng khi ông ta về Long gia trước, lại không hề nhắc đến Trương Dương đã có những thay đổi gì.

Long Hạo Thiên cũng bị bất ngờ một phen, nhìn Trương Dương bằng ánh mắt khó hiểu. Nhất là Long Phượng sớm đã không nhịn được, chạy lên trước quan sát kỹ Trương Dương một vòng, sau đó hỏi :

- Trương Dương, làm thế nào mà huynh lại biến thành một người bình thường rồi?

Long Phong và Long Hạo Thiên nhìn Trương Dương, bọn họ đều phát hiện ra Trương Dương của bây giờ cơ bản đã trở thành một người không có chút nội công nào.

- Dương Dương, con làm sao….?

Ông cụ nhìn Trương Dương, không nhịn nổi mà trực tiếp hỏi. Trương Dương của hiện tại cho ông cảm giác không hẳn là một người bình thường không chút nội lực, mà ngược lại là cảm giác mơ hồ, không định hình được.

Trương Dương cười khổ một tiếng, đành quay ra giải thích cho mọi người về sự thay đổi của bản thân cũng như sự lột xác lần nữa của bản thân

Ông cụ và Trương Đạo Phong nghe xong, vẻ mặt đầy ngạc nhiên vui mừng. Không ngờ Trương Dương có thể đột phá lần nữa, hoàn toàn giác ngộ, đây chẳng phải là Trương Dương đã tiến một bước lớn bỏ xa đám cường nhân phía sau.

Long Hạo Thiên không tin vào mắt mình nhìn Trương Dương, quá đỗi ngạc nhiên nói không ra lời. Lần trước Long gia không dễ gì qua được đại nạn chưa bao lâu, không ngờ Trương Dương lại lần nữa có bước nhảy vọt, tên tiểu tử này, quả thật là đáng gườm.

Long Phong lại mang vẻ mặt tươi cười, biết được Trương Dương lại đạt được bước tiến mới thì trong lòng thấy vui mừng thay.

- Được rồi, bây giờ đã về tới bình nguyên Long gia rồi, cũng coi như chúng ta đã về tới nhà. Nào, đến đây, chúng ta hãy ăn no một bữa để tẩy trần cho Trương Dương mới phải chứ!

Long Hạo Thiên lấy lại tinh thần, lập tức cười nói với mọi người. Trương Dương ngày càng lợi hại, như vậy thì vấn đề người bảo vệ hiện tại của Long gia cũng được giải quyết. Long Hạo Thiên đối với sự đột phá của Trương Dương tự nhiên thấy vui mừng khôn xiết.

Sau đại tiệc, đám người Khúc Mỹ Lan nhanh chóng được gia nhân Long gia sắp xếp xong chỗ ở. Trương Dương lần này đem theo bọn họ đến, mục đích chính là để rèn luyệncho họ, còn về phần sự việc sau này vốn không liên quan tới họ, cho nên không cần họ phải can dự.

Mễ Tuyết sau khi đến cơ ngơi tráng lệ của Long gia, thì không ngừng kinh ngạc, trong lòng vô cùng thích thú, kéo Khúc Mỹ Lan đi xem mọi nơi. Biết Mễ Tuyết là vị hôn thê của Trương Dương nên người của Long gia đối với đám người Mễ Tuyết rất cung kính, hiếu khách, tiếp đón nhiệt tình, mọi thứ đều tiếp đón như với khách cao quý nhất. Ngay đến Diêm Diệp Phi và Lý Quyên cũng không ngoại lệ.

Diệp Phi và Lý Quyên ở Long gia được hưởng sự tiếp đãi cao nhất. Mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian làm nô lệ tại Thục Sơn Lý Gia lại ngậm ngùi xúc động. Họ không hề biết rằng các môn phái trẻ ngoài Long gia đều vô cùng ngưỡng mộ hai người bọn họ .

Ở bữa tiệc, ông cụ Trương Bình Lỗ cố ý truyền âm, bảo sau bữa tiệc Trương Dương không cần kinh động đến ai, một mình đi tới chỗ ông.

Đợi Trương Dương sau bữa tiệc đến phòng gặp ông cụ Trương Bình Lỗ, phát hiện ông ngoại Trương Đạo Phong và cậu là Trương Vận An cũng đã có mặt trong phòng từ bao giờ.

Trong phòng, Long Phong là người duy nhất của Long gia, nói cách khác, trong gian phòng này đều là người Trương gia.

- Cụ đích thân mời mọi người đến đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Phát hiện trong phòng không có hậu nhân Long gia, Trương Dương cũng hiểu ông cụ làm như vậy tất có dụng ý.

Ông cụ vẻ mặt bình tĩnh ngồi phía trên, hình như đang nghĩ điều gì. Cậu Trương Vận An là người đầu tiên đứng lên kêu Trương Dương ngồi xuống, sau đó nói:

- Lần này xem như cuộc họp nội bộ của Trương gia chúng ta, thế nên chỉ có mấy người chúng ta thôi.

Đợi Trương Dương ngồi xuống, Trương Bình Lỗ mới ngẩng lên, trên mặt còn mang vẻ nghiêm túc chưa từng có, nhìn Trương Dương, nheo mày hỏi:

- Dương Dương, trên đường con đến Long gia có phải đã giáp mặt các đại viên mãn khác?

- À, trước khi đến đây, con có gặp Thục Sơn đại viên mãn, Lý Gia Lý Kiếm Nhất và Hoa gia Hoa Phi Thiên .

Trương Dương không rõ lão gia hỏi như vậy có ý gì, nhưng vẫn gật gật đầu.

- Dương Dương à, con dù sao vẫn còn quá trẻ.

Nghe xong câu nói của Trương Dương, Trương Bình Lỗ dường như đã đoán biết trước, thở dài một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ âu sầu.

- Cụ, vậy là sao ạ?

Trương Dương nhíu mày, không rõ việc mình đã gặp Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên tại sao lại khiến lão gia phiền não như vậy.

- Vốn dĩ là không có gì, nhưng con hiện nay đã có sự thay đổi, sức mạnh cũng tăng lên vượt bậc, điều này sẽ khiến việc này có chút phức tạp.

Trong mắt ông cụ có nét nửa vui nửa buồn. Mừng vì Trương Dương đã đạt được sự thay đổi lớn, nhưng rồi lại bị những sự việc phía sau làm cho đau đầu. Ông thấy Trương Dương vẫn chưa hiểu ra, bèn nhắc nhở:

- Dương Dương, con hẳn biết mấy đại viên mãn bên ngoài này, trừ Ma Môn và Chu gia, sau khi con về đến bình nguyên Long Gia không lâu, đã có nhiều hơn 1 lần gặp ngắn ngủi với cả Thiếu Lâm? Con phải biết rằng, đây là lần đầu tiên bọn họ tụ hội. Ban đầu ta cũng không để ý, nhưng sau đó nghĩ lại mới vỡ lẽ ra có gì đó không ổn. Thời gian bọn họ gặp gỡ tuy không dài nhưng trước mắt đang là lúc mấu chốt tranh giành bàn đào vạn niên, nên nhất định chúng ta phải lưu tâm.

Mấy người ít ỏi tu luyện đại viên mãn trong Trung Quốc, giữa bọn họ mà nói, có thể nói họ hiểu đối phương cặn kẽ đến từng hơi thở. Lần này mọi người cùng tụ hội tại Long gia, bất kể động tĩnh của ai trong số họ, cũng khó lòng qua khỏi mắt người khác. Dù sao thì không phải đại viên mãn nào cũng giống như Trương Dương, đạt đến cảnh giới cao nhất.

Trương Dương với việc gặp mặt của bốn đại viên mãn đương nhiên cũng có suy nghĩ. Nhưng hắn lại không nghĩ nhiều, chỉ đến khi nghe ông cụ nói như vậy, mới hiểu ra đôi chút, nhưng cũng bởi vậy mà càng ngạc nhiên.