Thần Y Thánh Thủ

Chương 952: Mắt chó nhìn người kém

Động tĩnh bên ngoài Trương Dương đang ở trong lều đương nhiên biết.

Về phần lời nói của Triệu Hải Lượng từ lúc bắt đầu đến lúc này, hắn cũng nghe được, nhưng hắn chỉ nhếch miệng cười, cũng không có đi ra.

Chỉ là một đệ tử nhỏ của môn phái không được xếp hạng, anh ta căn bản cũng không nằm trong tầm mắt của Trương Dương.

Tình huống bên ngoài, Trương Dương tin tưởng Khúc Mỹ Lan bọn họ nhất định có thể xử lý tốt, căn bản không cần hắn ra mặt.

- Y Thánh Vũ Tông gì lại để cho một cô gái đảm đương Đại sư tỷ, kể cũng đáng cười. Diêm Diệp Phi, có phải hai người càng lăn lộn càng đi trở về hay không, hay là nói đến tuổi tác của hai người lớn thế này, ngoại trừ môn phái không biết từ nơi nào xuất hiện này, chính là không có người thu nhận hai người.

Ở bên ngoài, Triệu Hải Lượng vì ghen sinh hận, giọng điệu lập tức trở nên kỳ quái, chanh chua kêu lên.

- Triệu Hải Lượng, cậu không nên quá đáng.

Diêm Diệp Phi và Lý Quyên rốt cục kìm nén không được, cũng không thể chịu đựng được Triệu Hải Lượng liên tiếp khiêu khích như vậy, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, Triệu Hải Lượng không ngừng miệt thị và làm nhục Y Thánh Vũ Tông, hoàn toàn vượt qua ranh giới chịu đựng của bọn họ.

- Như thế nào, tôi nói có cái gì không đúng chứ.

Nhìn thấy Diêm Diệp Phi có chút thẹn quá thành giận, Triệu Hải Lượng tự cho là mình đã đụng đến nỗi đau của Diêm Diệp Phi lập tức cười ha ha, bộ dáng kiêu ngạo giống như anh ta chính là Triệu Chí Thành chưởng môn của Ỷ Thiên phái.

-Ha ha ha...

Một số tiểu đệ tử kia ở bốn phía nghe xong lời nói của Triệu Hải Lượng xong, lập tức cười ha hả theo Triệu Hải Lượng, trong những người này của bọn họ, cũng có những người đã từng bị các đệ tử của một số môn phái lớn cười nhạo miệt thị, lúc này thấy Triệu Hải Lượng ức hiếp bọn Diêm Diệp Phi, lập tức có một loại cảm giác thống khoái báo thù.

- Vị cô nương xinh đẹp này, nói thật, cô ở lại Vũ Tông vô tích sự này làm gì, đến gia nhập Ỷ Thiên phái của chúng tôi đi. Tin tưởng, có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ giúp cô ở trước mặt chưởng môn Triệu của chúng tôi cầu xin thương tình, cam đoan cô chỉ cần vừa đến, có thể bái Triệu chưởng môn làm thầy.

- BA~!

Đông.

- A! ! !

Thanh âm của cái tát vang lên giống như tiếng sấm, tiếp theo, Triệu Hải Lượng giống như là một cái diều đứt dây, gào thét bay ra ngoài. Văng ra thật mạnh bảy tám mét, trước mặt đám đệ tử đang vây xem kia.

Câu trả lời của Khúc Mỹ Lan rất đơn giản, trực tiếp một cái tát, thay cho tất cả.

- Thở phù.

Triệu Hải Lượng giãy dụa đứng lên. Vừa hé miệng, một chiếc răng theo dòng máu rơi xuống.

Vẻ mặt của Khúc Mỹ Lan sương lạnh, nhìn chằm chằm Triệu Hải Lượng, bàn tay nhỏ trắng như tuyết đang dừng ở giữa không trung, từ từ thu trở về.

- Y Thánh Vũ Tông của chúng tôi hình như là không có thanh danh gì, nhưng Ỷ Thiên phái của các anh kia, tôi cũng chưa từng nghe qua.

Nhìn Triệu Hải Lượng phía xa giãy dụa đứng lên, Khúc Mỹ Lan dùng giọng nói khinh thường bổ sung một câu.

- Cô dám đánh tôi.

Nhìn chiếc răng bị đánh gãy đầy máu rơi trong tay, mặt của Triệu Hải Lượng gần như bởi vì đau đớn mà bóp méo, anh ta chậm rãi đứng lên, cả người run rẩy. Giơ tay lên, chỉ vào Khúc Mỹ Lan, một hồi lâu mới có thể nói ra một câu đầy thù hận. Đáng tiếc, sau khi nói ra bốn chữ này. Lại bởi vì đau đớn nên không thể nói được nữa.

- Hút.

Người xung quanh lập tức rút lui một bước. Một số người vẫn chờ chế giễu bỗng cứng đờ người, bọn họ căn bản không ngờ, Khúc Mỹ Lan một cô gái nhỏ mỏng manh như gió, một cái tát bất thình lình đã đánh Triệu Hải Lượng thê thảm như vậy.

- Sư thúc.

- Sư thúc anh không sao chứ.

...

Những đệ tử kia của Ỷ Thiên phái nhìn thấy sư thúc của mình bị cái tát của người ta văng ra xa, sau khi kinh ngạc lập tức đi đến, nhìn sư thúc của mình, tiếp theo, bọn họ xoay đầu lại, nhìn bọn Khúc Mỹ Lan, từng người trợn mắt nhìn nhau.

- Các ngươi làm gì thế, sao lại ra tay đánh người.

- Đúng đấy, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì.

- Dám động thủ, ức hiếp Ỷ Thiên phái của chúng tôi sao.

Một nhóm tiểu đệ tử của Ỷ Thiên phái, tinh thần quần chúng trào dâng, nhìn chằm chằm Khúc Mỹ Lan lớn tiếng nói.

- Nội công nhị tầng.

Qua một hồi lâu, Triệu Hải Lượng phục hồi tinh thần lại, vuốt cằm đã sưng của mình, chẳng quan tâm đến phản ứng đám đệ tử của Ỷ Thiên phái bên cạnh, sau đó kinh hô một tiếng.

Triệu Hải Lượng rốt cuộc là đệ tử chưởng môn của Ỷ Thiên phái, xem như là có chút kiến thức, bây giờ nhớ lại cái tát kia của Khúc Mỹ Lan, anh ta mới hiểu được, tại sao mình không chịu được một kích như thế.

Cô gái đối diện kia, trong cái tát vừa đánh, rõ ràng bí mật mang theo nội công, mà nội công rót vào đây đúng là dấu hiệu nội công nhị tầng, nói cách khác, cô gái này, ít nhất đã đạt đến thực lực nội công nhị tầng.

Kinh ngạc nhìn Khúc Mỹ Lan, Triệu Hải Lượng sau khi hiểu cả người lạnh buốt, khí thế vừa mới nói những lời hung hăng cũng không biết đi nơi nào.

Triệu Hải Lượng hiện tại cũng không dám nói thêm một câu hằn học nào nữa, anh ta mới có thực lực nội công nhất tầng hậu kỳ, căn bản không phải là đối thủ của cô gái đối diện.

- A.

Một số đệ tử của Ỷ Thiên phái vừa rồi chỉ trích Khúc Mỹ Lan, lập tức trợn mắt há hốc mồm, bọn họ hoàn toàn không thể tin được, cô gái đối diện kia đã là cao thủ nội công nhị tầng, đối với một số tiểu đệ tử bọn họ mà nói, nội công nhị tầng đã là người tu luyện rất lợi hại rồi.

- Khúc Mỹ Lan, tay của em không có sao chứ?

Mễ Tuyết nhìn Khúc Mỹ Lan, lúc này đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Hải Lượng bên kia, sau đó đau lòng nhìn Khúc Mỹ Lan, nhẹ nhàng hỏi một câu.

- Yên tâm đi Mễ Tuyết tỷ, không có chuyện gì đâu, nhưng em cũng không ngờ, anh ta như vậy lại không chịu nổi một kích của em.

Khúc Mỹ Lan nhìn thấy sự ân cần trên mặt của Mễ Tuyết, lập tức lộ ra một vẻ mặt tươi cười, lắc đầu.

Diêm Diệp Phi và Lý Quyên nhìn Khúc Mỹ Lan và Mễ Tuyết, trong lòng hơi áy náy, chuyện ngày hôm nay, có thể nói đều là do hai người bọn họ gây ra, nếu không bởi vì hai người họ cũng sẽ không khiến cho Triệu Hải Lượng sỉ nhục Y Thánh Vũ Tông.

Dường như nhìn thấy Diêm Diệp Phi và Lý Quyên trong lòng có áy náy, Mễ Tuyết quay đầu tiếp theo liền nói với bọn họ:

- Có một số người cũng là bởi vì mắt cao hơn trán, cho nên không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đối với loại người có mắt chó nhìn người kém, thì không cần quan tâm để ý bọn họ.

Mễ Tuyết vừa nói như vậy, sự áy náy trong lòng của Diêm Diệp Phi và Lý Quyên mới dần dần biến mất, trên mặt hai người, lúc này mới có nụ cười trở lại.

Triệu Hải Lượng bị một đám đệ tử của Ỷ Thiên phái vây quanh, nhìn Mễ Tuyết Khúc Mỹ Lan phía xa, lời nói của Mễ Tuyết vừa rồi thanh âm cũng không nhỏ. Căn bản cũng không có ý giấu mọi người, rõ ràng muốn để cho Ỷ Thiên phái bọn họ nghe đấy, rõ ràng nói cho Triệu Hải Lượng nghe, lời nói mắt chó nhìn người kém là đích danh ám chỉ Triệu Hải Lượng.

Từ sau khi bái chưởng môn Triệu Chí Thành của Ỷ Thiên phái thành sư phụ, Triệu Hải Lượng ở Ỷ Thiên phái có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đã lâu chưa bị người châm biếm giễu cợt, lời nói của Mễ Tuyết khiến sắc mặt của Triệu tím tái.

Bị một cái tát trước mặt mọi người, lại bị người khinh thị chế giễu như vậy, hơn nữa đối phó lại là hai cô gái trẻ tuổi, thể diện của Ỷ Thiên phái bọn họ, có thể đều bị Triệu Hải Lượng làm cho mất hết.

- Các ngươi ở đây để ý nhìn bọn hắn.

Triệu Hải Lượng một tay bưng cằm, đau nhức, nói một câu với các đệ tử bốn phía của Ỷ Thiên phái, anh ta hiện tại không dám nói lời hung hăng với Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan, điều đó không có nghĩa là trong lòng của anh ta không từng có nghĩ như vậy.

Thấp giọng hung hăng nói với một đệ tử của Ỷ Thiên phái bên cạnh, Triệu Hải Lượng tiếp theo ác độc nhìn đám người Mễ Tuyết Khúc Mỹ Lan bên kia đang nói cười. Nghiêng ngả lảo đảo đi ra, đi đến chỗ doanh địa của Ỷ Thiên phái.

Cơn tức này, Triệu Hải Lượng căn bản không thể nuốt xuống, không báo không được.

Ở giữa đám lều trại của Ỷ Thiên phái là đỉnh lều trại lớn nhất, tuy nhiên trong lều trại hiện tại không có ai, bởi vì chưởng môn Triệu Chí Thành của Ỷ Thiên phái còn có một trưởng lão vừa mới gia nhập vào Ỷ Thiên phái, sáng sớm đã đi khỏi doanh địa rồi.

Lúc này bên trong đỉnh lều lớn nhất của doanh địa Ỷ Thiên phái. Chỉ có một người trung niên chừng 30 tuổi, giờ phút này ngồi ở trong lều, vui thích uống trà, thản nhiên tự đắc.

Triệu Hải Lượng che lấy nửa bên mặt bị sưng, nghiêng ngả lảo đảo đi tới đỉnh lều trại này, không thấy chưởng môn bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, tuy nhiên, sau khi nhìn thấy người trung niên kia đang uống trà, ánh mắt sáng ngời, lập tức đi đến trước mặt người trung niên này.

- Đại sư huynh.

Nhìn người trung niên kia đang thưởng thức trà, dáng vẻ của Triệu Hải Lượng tuy rằng hơi chật vật, nhưng vẫn là rất cung kính xoay người cúi đầu, không dám nhìn thẳng người trung niên này.

Người này hóa ra là đại đệ tử của chưởng môn Triệu Chí Thành Ỷ Thiên phái, thảo nào Triệu Hải Lượng thấy anh ta đã có dáng vẻ như thế này.

Nghe thấy giọng nói của Triệu Hải Lượng, người trung niên kia đang thưởng thức trà, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Triệu Hải Lượng, lúc này mới nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh ta..

- Ừ? Hóa ra là Hải Lượng à, sao lại trở thành bộ dạng này hả?

Không nhanh không chậm nói một câu, người trung niên lại lần nữa đưa ánh mắt nhìn chén trà trước mặt, tiếp theo lại cầm chén đặt ở trên môi, nhẹ nhàng thổi thổi.

- Đại sư huynh...

Triệu Hải Lượng bụm mặt, lập tức quỳ gối trước mặt người trung niên, đột nhiên thống khổ đứng lên.

Chén trà ngừng ở trong tay của người trung niên, ánh mắt của người trung niên kia lúc này mới rời khỏi chén trà, ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Triệu Hải Lượng, không biết anh ta tại sao bị như vậy.

Cũng chẳng trách vẻ mặt người trung niên lộ vẻ khó hiểu, phải biết rằng, nơi này căn bản không có một đại thế gia hoặc là đại môn phái nào, tại trong doanh địaở đây đều là những tiểu môn tiểu phái hạng hai hạng ba, mà trong đó, bọn họ Ỷ Thiên phái vốn là môn phái cường đại nhất, mà Triệu Hải Lượng hiện tại biến thành như vậy, hiển nhiên là bị sỉ nhục rồi, người trung niên này thật sự không nghĩ ra được, ở trong này còn ai có bản lĩnh này, không để ý đến thể diện của Ỷ Thiên phái bọn họ, ức hiếp đệ tử Ỷ Thiên phái của bọn họ như thế.

- Đại sư huynh, vâng, đám người kia của tối hôm qua, người của Y Thánh Vũ Tông gì đó.

Nhìn người trung niên trước mắt, Triệu Hải Lượng khóc, nói xong, anh lấy tay ra, để cho người trung niên nhìn thấy nửa bên mặt bị sưng của anh ta, vừa khóc vừa nói:

- Đại sư huynh, tôi chính là không kìm nổi, ở trước mặt bọn họ khen Ỷ Thiên phái của chúng ta vài câu, nhưng những người đối diện không ngờ kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, một chút cũng không để mắt đến Ỷ Thiên phái của chúng ta, ỷ vào lợi hại của mình, trực tiếp tát đệ tử một cái, còn nói, còn nói...

- Còn nói cái gì.

Chén trà trong tay của người trung niên, đột nhiên tung tóe ra vài giọt trà, ông ta lúc này, vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Triệu Hải Lượng, lạnh giọng truy vấn.

- Sư đệ, sư đệ không dám nói...

Giọng nói của Triệu Hải Lượng nhỏ lại, do dự, không dám nói tiếp nữa.

- Cứ nói.

Người trung niên đột nhiên vừa trừng mắt, tràn đầy tức giận hỏi.

- Bọn họ nói, Ỷ Thiên phái của chúng ta, chỉ là một tiểu môn phái không được xếp hạng, bọn họ chưa từng nghe qua.

Trong lòng Triệu Hải Lượng thầm vui mừng, nhưng trên mặt còn tỏ ra uể oải ũ rũ, nước mắt chưa khô, tiếp theo nói:

- Bọn họ còn nói, người của Ỷ Thiên phái chúng ta, người nào cũng đều là mắt chó nhìn người kém, chính mình nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không biết trời cao đất rộng, còn nói, còn nói người của Ỷ Thiên phái, không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, một môn phái rác rưởi, dám đến Côn Luân, nhìn trộm vạn niên tề bảo, kêu chúng ta cút nhanh về Nga Mi trốn đi, không nên đi ra mất mặt xấu hổ.

Triệu Hải Lượng càng nói càng mạnh, lại thêm mắm thêm muối đem những lời nói của Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan nói cho người trung niên này, còn không quên nói thêm vài lời, hạ thấp Ỷ Thiên phái không đáng một đồng.

BA. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Người trung niên kia đang bưng chén trà trong tay đột nhiên ném chén trà xuống đất, dưới đất đầy những mảnh sứ vụn, lá trà nước trà, lúc này vãi đầy mặt đất.

- Khốn khiếp.

Mãnh mẽ quát một tiếng, người đàn ông trung niên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Hải Lượng, hỏi:

- Lời này rốt cuộc là bọn họ nói, hay là cậu nói, ừm?

Đại sư huynh của Ỷ Thiên phái sống đến tuổi này, sớm đã qua cái tuổi trẻ bồng bột chỉ vì một lời nói mà không quan tâm gì nữa, Triệu Hải Lượng nói đáng thương như vậy, nhưng anh ta cũng không có tin hoàn toàn.

Trong chuyện này, cũng là bởi vì anh ta thật sự không dám tin, một môn phái không có tên tuổi lại dám đi sỉ nhục Ỷ Thiên phái của bọn họ.

Triệu Hải Lượng lui một bước, nhìn người trung niên, trong lòng giật mình, tiếp theo thốt lên:

- Sư huynh, sư đệ không dám nói dối... Nhưng đích thật là sư đệ trêu chọc bọn hắn trước.

Nói xong, Triệu Hải Lượng khóc thẳng thắn nói:

- Sư huynh, sư đệ chẳng qua là thấy trong môn phái kia, có mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhất thời tâm ngứa, lúc này mới không kìm nổi đi khoe mình... Xin sư huynh thứ tội a.

Vẻ mặt người trung niên tức giận, lúc này mới hơi dịu đi, Triệu Hải Lượng nói như vậy, anh ta mới hơi tin tưởng, ngày hôm qua anh ta đứng sau chưởng môn Triệu Chí Thành cũng nhìn thấy đám người kia, biết bọn họ nơi đó quả thật có mấy cô gái xinh đẹp.

Tuy nhiên, anh ta biết rõ, chưởng môn Triệu Chí Thành rất coi trọng Kiều Dịch Hồng của đám người bên kia, hơn nữa sáng sớm hôm nay, còn hẹn đối phương đi ra ngoài.

- Sư huynh, cho dù tôi không đúng trước, nhưng đám người kia cũng không thể làm nhục khinh thị Ỷ Thiên phái của chúng ta.

Triệu Hải Lượng nhìn người trung niên, thấy đối phương vẫn không nhúc nhích, khẽ cắn môi, tiếp theo còn nói thêm:

- Đúng rồi sư huynh, trong đám người của đối phương kia, còn có đệ tử trước kia của Ỷ Thiên phái.

- Ừm? Cậu nói cái gì?

Người trung niên nhíu mày, nhìn Triệu Hải Lượng, nghi ngờ nói:

- Cậu nói là, trong đám đệ tử của đối phương, có đệ tử của Ỷ Thiên phái chúng ta?

- Đúng vậy, Đại sư huynh, ngài còn nhớ Diêm Diệp Phi,Lý Quyên không?

Triệu Hải Lượng kích động lên, lập tức nói.