Nghe xong lời Kiều Dịch Hồng, cuối cùng Trương Dương cũng hiểu, những người Hàn Quốc kia đang bàn tính những gì, bởi vậy, những người Nhật Bản đến Hoa Hạ lần này, cũng tuyệt đối không phải chỉ thuần túy là giao lưu y học.
Những người đó chỉ là công phu mèo ba chân, còn trông ngóng có thể săn linh thú? Còn chưa nói đến linh thú ở nơi rừng sâu núi thẳm, cho dù là bọn người kia gặp Vô Ảnh, Tia Chớp hoặc Truy Phong, chỉ sợ là cuối cùng đến chết cũng không biết là vì sao, nghĩ đến đây, Trương Dương không nhịn được nói một câu:
- Bọn trộm cắp cũng dám đến Hoa Hạ làm bậy? còn vọng tưởng săn linh thú?
- Trương tiên sinh, đừng coi thương bọ người ngoại quốc kia, bọn họ dám đến, nhất định là có chứng cứ.
Kiều Dịch Hồng thấy Trương Dương chẳng để ý, lo lắng nói một câu:
- Theo tôi được biết, lần này người Hàn Quốc tiến đến, đều chỉ là một số người trẻ tuổi ở viện y học, ngoại trừ trưởng đoàn Kim Hiền Thần có nội công tam tầng thực lực ra, còn lại cũng chỉ là người trẻ tuổi nội công nhất tầng thực lực, bọn họ chỉ phụ trách tìm kiếm nơi có linh thú, còn phụ trách ra tay lại là một người khác.
- Không cần sợ hãi, tôi đã biết mục đích thật sự của bọn họ, vậy thì tự tôi sẽ có biện pháp.
Trương Dương đỡ Kiều Dịch Hồng lên, tỏ vẻ Kiều Dịch Hồng không cần lo lắng, sau đó hắn nhìn Kiều Dịch Hồng, mỉm cười nói:
- Đi thôi, tôi đưa anh về nhà, giúp Kiều Hổ giải quyết độc của cỏ thư hùng.
- Cảm ơn Trương tiên sinh.
Kiều Dịch Hồng lại lần nữa cảm tạ Trương Dương, anh ta kéo tay Kiều Hổ nói:
- Còn không cảm ơn chú Trương của cháu đi!
Đến bây giờ vẫn không rõ chuyện gì đang sảy ra, Kiều Hổ chỉ biết là người trước mắt này khiến chú của mình phải quỳ trên mặt đất, cho nên đối với Trương Dương vô cùng địch ý, tuy nhiên thấy chú của mình yêu cầu như vậy, nó cũng chỉ có thể rất không tình nguyện nói một câu cảm ơn.
Trương Dương cũng không có để ý đến việc này, Kiều Hổ dù sao cũng là trẻ con, đây cũng là bản tính của trẻ con mà thôi.
Kiều Dịch Hồng đưa Kiều Hổ và Trương Dương rời khỏi con đường nhỏ, ba người bắt một chiếc taxi, ngồi xe đến biệt thự của Trương Dương.
Trên đường đi Trương Dương rốt cục biết vì sao Kiều Dịch Hồng phải trợ giúp đám người Hàn Quốc kia.
Nội công tâm pháp của Kiều Dịch Hồng là do Kiều gia truyền lại một quyển tâm pháp, loại nội công tâm pháp này có đặc thù lớn nhất là có thể khiến người tu luyện che dấu khí tức của mình khi cần thiết mà không bị người khác phát hiện, lại cộng thêm thuật dịch dung của Kiều gia lưu truyền lại, ở hơn ngàn năm trước, cũng từng rất huy hoàng.
Chỉ có điều giai đoạn sau khi kế thừa, việc tu luyện đối với Kiều gia cũng dần dần mờ nhạt, chon vùi rất nhiều năm, hơn nữa nam nhân của Kiều gia cũng càng ngày càng ít đi, đến thế hệ của Kiều Dịch Hồng cũng chỉ còn lại hai anh em ruột là anh ta và cha của Kiều Hổ.
Chỉ là về sau, bởi vì Kiều Dịch Hồng chuyên tâm tu luyện, cho nên rời xa thành thị, mà cha của Kiều Hổ thì đã sớm bỏ qua tu luyện, ở thành thị kết hôn sinh sống, về sau, cha của Kiều Hổ nghiện đánh bạc, hơn nữa đánh ngày càng lớn, ngay cả mẹ của Kiều Hổ cũng không thể chịu đựng được, vì thế trong cơn tức giận đã bỏ đi, không biết tung tích.
Đợi đến khi Kiều Dịch Hồng biết chuyện thì cũng đã muộn.
Kiều Dịch Hồng phát hiện anh của mình có chỗ bất thường, liền vội vàng trở về Trường Kinh, nhưng khi về đến Trường Kinh thì cha của Kiều Hổ đã tự sát, chỉ để lại Kiều Hổ chưa đến mười tuổi.
Cho nên mấy năm nay, việc tu luyện của Kiều Dịch Hồng cũng vì thế mà ngừng lại, anh ta chỉ có thể dựa vào bản lĩnh dịch dung và ẩn nấp của mình làm một gã thám tử tư, làm một số việc người không thấy để lấy tiền nuôi sống mình và Kiều Hổ.
Lần này, nếu không có Trương Dương kịp thời phát hiện.
Chỉ sợ hai người họ Kiều Dịch Hồng và Kiều Hổ đã bị đám người Hàn Quốc kia hại chết rồi, Kiều Dịch Hổ nghĩ thế nào cũng không ngờ, Kim Hiền Thần của Hàn Quốc kia sẽ hạ độc Kiều Hổ ngay tại lần gặp đầu tiên.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ lúc đó đã có suy nghĩ làm xong việc sẽ diệt trừ Kiều Dịch Hồng và Kiều Hổ, cũng may Kiều Dịch Hồng đang giúp Kim Hiền Thần, nhưng đồng thời cũng nghe trộm được không ít bí mật của Kim Hiền Thần.
Khi xe taxi đang lái nhanh về biệt thự của Trương Dương, Trương Dương đột nhiên nhíu mày, sau đó giơ tay ra hiệu lái xe dừng xe.
Lái xe dừng xe, khó hiểu nhìn Trương Dương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Sau khi Trương Dương trả tiền xe, liền nói với Kiều Dịch Hồng ngồi ở phía sau nói:
- Xuống xe.
- Làm sao vậy?
Sau khi Kiều Dịch Hồng và Kiều Hổ theo Trương Dương xuống xe, nghi ngờ hỏi.
Nơi này còn cách biệt thự của Trương Dương một đoạn, lúc này sắc trời đang tối dần, căn bản không có người nào, Kiều Dịch Hồng không hiểu vì sao Trương Dương phải cho xe dừng ở đây.
- Xem ra có người đợi tôi rất lâu rồi.
Trương Dương cười lạnh, nói với Kiều Dịch Hồng.
- Ai đang chờ chúng ta?
Kiều Dịch Hồng không hiểu dụng ý, nhìn nhìn, phát hiện ở đây ngoài ba người ra họ ra, không có ai khác.
- Không phải đợi anh, mà là đang đợi tôi.
Trương Dương nhìn xung quanh, trên mặt tràn đầy khinh thường, hắn thản nhiên nói:
- Xem ra có người tìm đến cửa chết rồi.
Bá !
Trương Dương vừa dứt lời, đột nhiên một ánh đao hiện ra, bổ ngang hướng Trương Dương.
Một thân ảnh nhạt như hư vô, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trương Dương, tay cầm một thanh đao, hung tàn chém xuống.
Cạch!
Tốc độ của Trương Dương cành nhanh hơn, trong nháy mắt hắn đã rời khỏi chỗ Kiều Dịch Hồng, cây đại đao kia chém ngay xuống nền xi măng trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu ghê tai.
Lúc này, Kiều Dịch Hồng mới biết được, Trương Dương nói là có người chờ hắn là có ý gì.
Bá bá bá!
Sau khi Trương Dương né tránh, ở xung quanh hắn, lại xuất hiện thêm bốn người giống như tên vừa này, thân ảnh như hư vô, chỉ giơ cao thanh đại đao, sáng loáng bổ ngang xuống.
Bốn thanh đao, bốn phương tám hướng, giống như hoàn toàn phong kín đường chạy của Trương Dương.
Nhưng, Trương Dương ở giữa căn bản bất động, mặc cho tứ cây đại đao bổ ngang xuống, lúc này, Kiều Dịch Hồng ở một bên rốt cục thấy được tình hình của Trương Dương, toàn thân toát mồ hôi lạnh, anh ta không suy xét chút nào, liền xông ra ngoài, muốn ngăn lại một người, như thế có thể trống được một lối ra cho Trương Dương.
Rầm rầm rầm!
Chỉ thấy trương mặt trời trọng mở năm ngón tay, hóa quyền vi chưởng, theo năm đầu ngón tay bay ra là năm đạo năng lượng cường đại, trực tiếp đan vào nhau bao quanh thân thể Trương Dương, chặn đứng bốn thanh đại đao kia lại.
Tất cả những việc này đều phát sinh ở khoảng giữa, khi Kiều Dịch Hồng bước tới vừa vặn Trương Dương đã hóa thành một đạo tàn ảnh, dễ dàng mở ra đường trong đao thức phong tỏa của bốn người kia.
Bốn người này dường như không nghĩ tới Trương Dương có thể thoải mái né tránh đao của họ như vậy, càng không ngờ, Trương Dương có thể đem năng lượng phóng xuất ra bên ngoài cơ thể, thay hắn đỡ khảm đao.
Kiều Dịch Hồng đánh một quyền vào một người, nhưng đồng thời khi Kiều Dịch Hồng đánh vào thân ảnh hư vô kia, thân ảnh ấy lay động một trận, ngay cả thanh đao trên tay người đó cũng biến mất trong không khí.
- Này, đây là tình huống gì vậy?
Kiều Dịch Hồng mở to hai mắt nhìn, căn bản không dám tin tất cả những chuyện trước mắt.