Trương Dương nhìn Ngô Hữu Đạo, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Ngô Hữu Đạo ấp a ấp úng, cũng không nói rõ chuyện gì, nhưng tình hình đại khái và ý của ông căn bản Trương Dương cũng đoán được, chuyện này Trương Dương đã quen rồi, kiếp trước hắn đã gặp, mãi cho tới khi hắn nổi danh mới đõ phải ra ngoài.
Nguyên nhân lớn nhất của chuyện này là do tuổi tác của hắn.
Trong ấn tượng hoặc trong nhận thức của nhiều người, bác sĩ trung y chân chính phải là những người lớn tuổi một chút, không râu tóc bạc phơ thì cung phải là một ông cụ trải sự đời.
Kiếp trước khi Trương Dương nổi tiếng, cũng chưa tới 30 tuổi, là ngoại tộc trong nghề nên cũng khó trách bị nhiều người nghi ngờ.
- Lão Ngô, khi nào ông rảnh, chúng ta cùng đi là được, không làm phiền bạn ông là được rồi! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói, hắn đã có kinh nghiệm về chuyện này, cũng biết nên ứng phó thế nào.
Người khác nghi ngờ hắn cũng không sao, Trương Dương không phải chưa từng bị người ta nghi ngờ, tuy nhien bình thường Trương Dương đều dùng hành động thực tế làm vài người phải câm miệng, hoặc là khiến người ta từ hoài nghi chuyển sang tâm phục khẩu phục hắn.
- Không đâu,Trương Dương, cậu yên tâm, cậu đồng ý là được rồi, tôi thay ông ấy cảm ơn cậu!
Ngô Hữu Đạo liên tục xua tay, trên mặt cũng mang vẻ cảm kích, Trương Dương đồng ý là tốt rồi, ông sợ bạn ông làm cao quá, khiến Trương Dương tức giận, không chịu đi.
Lo lắng của Ngô Hữu Đạo không thừa, Trương Dương còn trẻ, mà trẻ tuổi thường nóng nảy, nhưng biểu hiện của chàng thanh niên này lại khác, dù ông nói rất khéo, nhưng ông biết, Trương Dương đã hiểu được ý nghĩ thực sự của ông.
Bằng không, Trương Dương sẽ không nói là sợ làm phiền bạn ông.
Trương Dương lại cười cười, nói:
- Lão Ngô lại khách sáo rồi, khi nào đi thông báo cho tôi nhé, hoặc gửi tin cho tôi cũng được, mấy hôm nay tôi cũng ở bệnh viện suốt ấy mà!
- Tin nhắn?
Ngô Hữu Đạo ngẩng đầu, có vẻ có chút kinh ngạc, từ tin nhắn hiện tại đã có, nhưng dùng không nhiều, bình thường Ngô Hữu Đạo không dùng di động, dĩ nhiên cũng không hiểu từ này.
- Là tin nhắn, bạn tôi mới tặng cái máy nhắn tin, ông dùng điện thoại gửi tin nhắn cho tôi cũng được!
Trương Dương vội vàng giải thích, trong lòng âm thầm lắc đầu, từ tin nhắn vốn nói mãi thành quen rồi, máy nhắn tin cũng nói thành tin nhắn, tuy nhiên dùng máy nhắn tin quả không tiện bằng di động.
Chỉ có điều di động thời đại này ai thấy cũng phải lắc đầu.
- Cái đó không thành vấn đề, cậu có máy nhắn tin mà không nói một tiếng, sau này tìm cậu cũng dễ hơn rồi!
Ngô Hữu Đạo lập tức gật đầu, ông cũng không để ý đến từ Trương Dương vừa nõi nữa, trong lòng ông đang nghĩ, dùng cách nào để đưa Trương Dương đến gặp bạn ông cho thích hợp nhỉ?
Được Trương Dương đồng ý, Ngô Hữu Đạo không ở lại lâu, sau khi ghi lại số máy nhắn tin của Trương Dương, ông nhanh chóng rời khỏi vườn hoa.
Lúc Trương Dương quay lại, Tiêu Bân, Cố Thành đang nói chuyện với Mễ Tuyết, Trương Dương không thích chuyện của Hội sinh viên nhưng ba người này lại thích, gần đây Tiêu Bân xuân phong đắc ý, Cố Thành và Mễ Tuyết vừa vào Hội sinh viên, chuyện gì cũng thấy mới lạ.
- Trương Dương!
Thấy Trương Dương từ xa đến, mắt Mễ Tuyết hơi sáng lên, lập tức ngẩng đầu, vẫy vẫy tay.
- Trương Dương, cậu về là tốt rồi, chúng tôi cũng phải về, mai lại đến thăm Mễ Tuyết!
Tiêu Bân ngoảnh đầu lại, cười nói, lúc cậu nói, Trương Dương cũng vừa đi tới chỗ mấy người.
- Trương Dương, đây là đơn xin của mấy ban bên Hội sinh viên, cậu rảnh thì xem thử, hầu hết là đơn xin duyệt tiền, tôi thấy có vài người rất thích hợp, đã ghi chú lại, cậu xem đi, mai tôi tới lấy!
Cố Thành nói, sau đó cầm túi hồ sơ, đưa cho Trương Dương.
Bộ phận đối ngoại nắm quyền phê duyệt tiền tài trợ, ban tài vụ của Hội sinh viên kỳ thực cũng không phải chỉ có một khoản tài trợ này, nhưng khoản tiền tài trợ này quả thực quá lớn.
Học kỳ sắp kết thúc, khoản tiền của Hội sinh viên không đủ, sắp đến thời kỳ mạt rồi, không có khoản tài trợ của Trương Dương, Hội sinh viên có thể sẽ cạn tiền, bằng không hoạt động quan trọng của Ban thể dục, không thể chỉ cấp vài trăm ngàn như vậy, không có kinh phí thì chẳng làm được gì mà.
Bởi vậy, đồng nghĩa tất cả khoản tiền của Ban tài vụ hiện nay chính là khoản tài trợ Trương Dương kiếm về, rất nhiều phòng ban sau khi biết Hội sinh viên có tiền, trong lòng đều muốn tranh giành chút quyền lợi cho mình, cho nên mới có đủ các loại đơn xin kinh phí được gửi đến Bộ phận đối ngoại, Cố Thành mấy ngày này chắc cũng vất vả vì chuyện này.
Thậm chí có không ít người, tìm cách để tạo mối quan hệ với Cố Thành, vì muốn khoản tiền của mình được phê duyệt.
- Được, cậu cứ để đấy, ngày mai tôi sẽ tiến hành phúc đáp!
Trương Dương nhận túi hồ sơ, rồi nói.
- Trương Dương, đơn xin của Ban xã đoàn chúng tôi, cậu phải xem, phải phê duyệt đấy, tôi chờ tin tốt của cậu, hôm nay chúng tôi về trước, tôi còn nhiều việc phải làm, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi nữa!
Tiêu Bân cười hắc hắc nói, cậu ta nói với Trương Dương như vậy, cũng chẳng có ý nghĩ gì khác, dựa vào quan hệ của cậu với Trương Dương, cho dù cậu không nói, Trương Dương cũng sẽ không bạc đãi cậu.
Tiêu Bân và Cố Thành đi rồi, Trương Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời đã bắt đầu tối, cũng nên trở về phòng bệnh rồi.
Hiện giờ Mễ Tuyết, ngoại trừ mặc đồ bệnh nhân, còn tất thảy nhìn chẳng khác gì người bình thường, không cần Trương Dương phải đỡ, đã có thể tự mình đi về phòng rồi.
- Trương Dương, em cảm thấy bọn họ đều sùng bái anh!
Trên đường về, Mễ Tuyết đột nhiên dừng lại nói một câu, còn ngẩng đầu nhìn Trương Dương, ánh mắt không chuyển dộng, dường như đang âu yếm nhìn gì đấy.
- Sùng bái anh, em nói sai rồi, anh có gì đâu mà sùng bái!
Trương Dương hơi sững sờ, lập tức cười cười.
- Không, em nói thật, vừa rồi Tiêu Bân không chỉ một lần nói địa vị của cậu ấy ở Hội sinh viên đã thay đổi, giờ cậu ấy rất hài lòng với công tác ở Hội sinh viên, và cũng rất thích thú việc đấy, không như trước đây, lúc nào chỉ lo giữ vị trí của mình!
Mễ Tuyết gật đầu, vẫn chăm chú nhìn Trương Dương.
Cô vẫn chưa nói hết, không chỉ Tiêu Bân và Cố Thành sùng bái Trương Dương, chính cô cũng có chút sùng bái Trương Dương.
- Cái đó là kết quả cho sự cố gắng, kiên trì của bản thân cậu ấy!
Trương Dương nhẹ nhàng cười, kỳ thật hắn hiểu những gì Mễ Tuyết nói, từ khi hắn trở về quá khứ, sau khi đàn áp được Chu Dật Trần ở Hội sinh viên, Tiêu Bân ngày nay đã khác Tiêu Bân trước đây.
Trước kia, Tiêu Bân chỉ là một cán sự bình thường ở Ban thư ký, là chân chạy việc vặt, vì có quan hệ với Trương Dương, còn bị người ta khi dễ, lúc nào Chu Dật Trần cũng có thể bới lông tìm vết cậu ấy.
Chuyện như vậy, cậu ta không thể nào ứng phó hết được.
Cục diện này, đã hoàn toàn thay đổi sau khi Trương Dương chủ động lùi bước lần trước. Bản thân cậu ta không biết, rất mơ hồ, Trương Dương đã đưa cậu từ một cán bộ bình thường trở thành một Trưởng ban xã đoàn.
Không dừng lại ở đấy, trưởng ban xã đoàn này vừa nhận chức, ban xã đoàn được thay đổi tình hình, từ một phòng quan quản gia đã lập tức trở thành miếng bánh thơm ngon.
Ban xã đoàn được giữ một khoản kinh phí lớn, tất cả mọi người trong ban xã đoàn đều biết, trước đây Hội sinh viên thiếu tiền, ban xã đoàn càng thiếu thốn hơn, rất nhiều việc bọn họ phải tự bỏ tiền, tự góp tiền vào làm.
Hiện tại ban xã đoàn đã giàu rồi, tâm tư của các cán bộ trong ban xã đoàn đều thay đổi, ai nấy đều chạy đi tìm Tiêu Bân, nghĩ cách để tranh thủ cho mình. Chỉ trong vài ngày, quyền thế và sức ảnh hưởng của Ban xã đoàn đã tăng lên, những cán bộ kia giờ thấy Tiêu Bân đều tủm tỉm cười, giống như có quan hệ tốt lắm vậy.
Trong đó có mấy xã đoàn lớn, chẳng hạn bóng rổ, bóng đá, âm nhạc, mỹ thuật... ngày nào họ cũng đi theo Tiêu Bân, ngoại trừ nghĩ cách để kiếm được chút kinh phí cho xã đoàn, mà họ còn muốn trực tiếp nộp đơn xin lên Hội sinh viên, mở rộng xã đoàn của mình.
Những người này, đều biết Hội sinh viên có tiền, cũng biết, người giữ tiền thực sự là Trương Dương, mà Tiêu Bân là người có quan hệ tốt nhất với Trương Dương, không tìm cậu ta thì đi tìm ai nữa.
Tiêu Bân đưa lên lần này, chính là đơn xin của mấy xã đoàn lớn, hiện tại cậu ấy rất thông minh, biết cách lôi kéo mấy xã đoàn lớn, sau này xã đoàn nào không nghe lời, phải chèn ép một chút, dần dà, quyền lực sẽ trở về tay cậu, Ban thư ký luôn nhúng tay vào chuyện của Ban xã đoàn, trong nhiệm kỳ của cậu, chuyện này sẽ không xảy ra.
Giờ Tiêu Bân đã bắt đầu được hưởng thụ chút niềm vui khi nắm quyền lực trong tay rồi.
Đương nhiên, cậu biết rõ quyền lợi này là ai cho cậu, cho nên mới nói những lời này với Mễ Tuyết, tuy nhiên Mễ Tuyết nói không sai, giờ Tiêu Bân thực sự rất sùng bái Trương Dương.
Lần đầu quen Tiêu Bân, luôn bị Chu Dật Trần đàn áp, rồi Trương Dương lại liên tiếp bị đánh bại, giờ không những họ lấy lại được uy thế, mà còn hoàn toàn thay đổi được cục diện.
- Cậu ấy rất cố gắng, không sai, nhưng cơ hội này là anh cho cậu ấy!
Mễ Tuyết cười ngọt ngào, cô đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay Trương Dương, Trương Dương thoáng sửng sốt, cơ thể cũng mất tự nhiên, tuy nhiên cậu khôi phục lại rất nhanh, sau khi đi được vài bước hai người đã trở nên rất ăn ý.
Bọn họ cùng đi với nhau, thực sự trông giống một cặp tình nhân.
Trở lại phòng bệnh, Trương Dương lấy tư liệu Cố Thành đem đến gia cho Mễ Tuyết, không chỉ lần này giao cho cô, sau này những đơn xét duyệt này, hắn đều giao lại cho Cố Thành và Mễ Tuyết làm.
Như vậy, có thể rèn luyện năng lực cả hai, còn mình có thể lười biếng, tiết kiệm thời gian.
Còn bản thân hắn, lúc này phải nắm chắc phương hướng, kỳ thực hiện tại chưa có phương hướng gì để nắm chắc, hắn sẽ làm một biểu tượng tinh thần, chỉ cần hắn xuất hiện, là có thể ngăn chặn được Chu Dật Trần.
Lâu dần, hắn sẽ có thể đá Chu Dật Trần đi để mình bước lên vị trí đó rồi, đến lúc đó, coi như hoàn thành được tâm nguyện của "Trương Dương " trước đây.
Sáng hôm sau, Trương Dương lại đến thăm ông cụ Triệu, lần này đến, cả nhà Cục trưởng Triệu đều rất nhiệt tình, thật đúng như hệ thống đã nói, họ coi hắn như người nhà.
Vừa khám cho cụ xong, Ngô Hữu Đạo đích thân đến tìm Trương Dương, ông bảo đã sắp xếp xong, hôm nay sẽ đưa Trương Dương đi khám cho người bạn kia, ông rất hy vọng Trương Dương có thể nghĩ cách chữa bệnh cho bạn mình, để ông ấy thoát khỏi tra tấn.