Tiểu Ngốc trừng mắt, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Vết mổ của Mễ Tuyết nằm ngay dưới ngực, nếu như Trương Dương phẫu thuật, vậy chẳng phải nửa thân trên của Mễ Tuyết bị Trương Dương nhìn thấy hết rồi sao, đối với một cô gái, đặc biệt là một cô gái chưa từng yêu đương, đây không phải là một việc nhỏ.
- Haha!
Trương Dương cũng sửng sốt, lập tức hiểu ra, không kìm nổi phá lên cười.
Hồ Hâm thì gãi đầu, thằng ngốc to đầu này vẫn chưa hiểu, sao đột nhiên Mễ Tuyết lại hỏi có phải Trương Dương thay đồ hay không, cũng chẳng đem vấn đề này liên tưởng với chuyện phẫu thuật.
- Anh cười cái gì?
Đôi môi nhỏ nhắn của Mễ Tuyết không kìm được vểnh lên, căm tức hỏi, tuy nhiên mặt cô nàng đã đỏ bừng mất rồi.
- Đúng là quần áo do anh cởi, còn nữa, khi mổ không phải chỉ có mình anh, ngoài y tá ra còn có Chủ nhiệm Lý phòng cấp cứu hỗ trợ anh có mặt ở đó, mấy người lận!
Trương Dương ngừng cười, chầm chậm nói, trên mặt hắn lúc đó còn mang theo ý cười.
- A, Thật sao?
Mễ Tuyết đột nhiên kêu lên, sửng sờ nhìn Trương Dương, Chủ nhiệm Lý cô biết, lúc trước chính ông cùng Vương Quốc Hải đưa hai người về.
Mễ Tuyết nhớ không lầm, đây là đàn ông, còn là một người đàn ông hơn 40 tuổi.
- Trương Dương, không phải vậy chứ?
Tiểu Ngốc cũng giật mình hỏi một câu, nếu thật là như vậy, đây chẳng phải cơ thể của con gái người ta đều bị nhìn thấy hết rồi à. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đương nhiên là thật, chỉ có như vậy ca mổ mới có thể tiến hành nhanh chóng được!
Trương Dương cười gật gật đầu, trong mắt lại mang theo tia thích thú.
Mễ Tuyết cắn môi, cúi đùa, đôi mắt lại ướt át, không biết đang nghĩ gì.
Thấy chọc cũng đủ rồi, Trương Dương vội vàng nói:
- Mễ Tuyết, anh biết em đang lo lắng chuyện gì, em yên tâm, tuy là anh mổ, nhưng chỉ lộ ra vị trí cần mổ thôi, còn những chỗ khác đều được che lại, có y tá chuẩn bị trước những việc đó rồi!
Quần áo của Mễ Tuyết đúng là Trương Dương cởi, nhưng không cởi không được, chủ yếu là không dám để người khác đụng vào Mễ Tuyết, những vị trí nhạy cảm trên người cô đúng là đã được y tá che lại, chẳng những những vị trí quan trọng được che lại mà ngay cả rốn cũng không lộ ra.
Chỗ để lộ ra, chỉ là chỗ nhỏ xíu cần phải mổ thôi.
Mễ Tuyết lại ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo tia kinh ngạc và yên tâm, vừa rồi cô thực sự cho rằng, lúc mổ mình đã bị người khác nhìn thấy hết rồi.
- Thật chứ?
Mễ Tuyết vội vàng hỏi, nếu đúng như những gì Trương Dương nói, vậy chứng tỏ cơ thể cô chưa bị ai nhìn thấy, vẫn còn trong sạch rồi.
Hiện đã sắp qua thế kỷ mới, rất nhiều cô gái đã rất cởi mở, nhưng Mễ Tuyết lại là một cô gái rất để ý, nếu cơ thể cô thật sự bị người ta nhìn thấy, chắc hẳn cô sẽ phải khó chịu một thời gian dài.
Đương nhiên, ngoại trừ Trương Dương, dù cô có để ý, nhưng cũng sẽ không để ý quá nhiều.
- Thật!
Trương Dương cười lớn, cuối cùng Hồ Hâm đã có phản ứng, hiểu được bọn Trương Dương đang nói gì
Đối với vấn đề này, Hồ Hâm cũng chẳng nghĩ gì, còn thấy Mễ Tuyết lo lắng không đâu, người phẫu thuật là Trương Dương, Trương Dương làm sao có thể để người khác nhìn thấy cơ thể của Mễ Tuyết chứ, chuyện này căn bản không thể nào, lo lắng này của Mễ Tuyết, đúng là dư thừa.
Suy nghĩ này Hồ Hâm cho là đương nhiên, tuy nhiên nó cũng là sự thật.
Nếu ca mổ của Mễ Tuyết thực sự phải để lộ vị trí quan trọng, chắc chắn Trương Dương sẽ không để Chủ nhiệm Lý làm trợ thủ, hắn sẽ nhờ một vài bác sĩ nữ đến, đây là phản ứng bản năng của đàn ông.
Hồ Hâm và Tiểu Ngốc ngồi một chút rồi đi, họ còn phải về trường học, còn thay Trương Dương và Mễ Tuyết xin nghỉ.
Sau khi bọn họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Trương Dương và Mễ Tuyết, lúc đầu Mễ Tuyết hơi xấu hổ, nhưng sau khi Trương Dương bắt chuyện, cả hai đã nói rất nhiều chuyện, bất tri bất giác đã đến trưa rồi.
Cả buổi sáng, hầu hết đều là Trương Dương nói, Mễ Tuyết nghe, tình trạng của Mễ Tuyết bây giờ cũng không thích hợp để nếu nhiều quá.
Lần đầu tiên Mễ Tuyết phát hiện, Trương Dương lại biết nhiều như vậy, biết rất nhiều chuyện thú vị, còn nói cả những chuyện trước đây cô chưa từng nghe nói đến.
Đến trưa, hiểu biết của Mễ Tuyết về Trương Dương nhiều thêm được một ít, cô không ngờ rằng, Trương Dương không chỉ là một bác sĩ giỏi mà còn biết kiến thức của rất nhiều ngành khác nhau, quả thực là một nhân tài toàn diện.
Trương Dương cũng không biết những suy nghĩ của Mễ Tuyết, nếu biết cũng chỉ cười trộm mà thôi.
Kinh nghiệm sống của hắn so với Mễ Tuyết nhiều hơn mười mấy năm, sau này mạng inte rất phổ biến, không như hiện tai, vẫn chưa hoàn toàn bước vào thời đại inte, có rất nhiều việc không được truyền bá rộng rãi.
Trương Dương đang nói những ngôi sao trên vũ trụ mà mắt thường không thể nhìn thấy, đột nhiên cửa phòng bệnh được mở ra, Cục trưởng Triệu cùng Triệu Tuyết con gái ông từ ngoài bước vào.
- Bác sĩ Tiểu Trương, cảm ơn cậu, ba tôi, ông ấy tỉnh rồi!
Cục trưởng Triệu nhìn Trương Dương, có vẻ rất kích động, nói nhanh, Triệu Tuyết thì chạy về phía Mễ Tuyết, vừa chạy vừa gọi.
- Chị Mễ Tuyết, chị cũng tỉnh rồi, đúng là tốt quá!
Triệu Tuyết vui vẻ kêu lên, cô đến đây là muốn thăm Mễ Tuyết, trước đó ông nội mà cô yêu quý cũng đã tỉnh rồi, khiến cho cô vô cùng vui vẻ.
Giờ lại nhìn người chị mới quen vô cùng tốt với cô cũng đã tỉnh dậy, suýt chút nữa cô đã mừng đến mất nhảy cẫng lên, đối với cô mà nói, đây là vui càng thêm vui.
- Cục trưởng Triệu, chúc mừng ngài, tình trạng cụ Triệu sao rồi?
Trương Dương khẽ gật đầu, cụ Triệu tỉnh lại sớm hơn hắn dự đoán một chút, vốn hắn đoán tối nay mới tỉnh.
Tuy nhiên cơ thể mỗi người khác nhau, thời gian tỉnh lại dĩ nhiên cũng khác, cụ Triệu tỉnh lại sớm, hẳn là do bình thường cơ thể của cụ được chăm sóc tốt, cũng chưa từng mắc bệnh gì quá nặng, nên lần này đã tỉnh lại hơi sớm.
- Rất tốt, nói năng rất rõ ràng, đi đứng chưa được linh hoạt, nhưng các bác sĩ nói, đây là kỳ tích rồi!
Cục trưởng Triệu gật đầu cười ha hả, ba ông có thể trở lại đã là may mắn rồi, ông cũng rõ là không thể không có di chứng.
Dù sao ông cũng là Cục trưởng cục Y tế, không có gì là không hiểu, những bệnh như thế này nhiều bác sĩ quả thực đã nói, cứu được đã là chẳng dễ dàng rồi, có thể cứu được là quý lắm rồi.
- Nói năng rõ ràng là tốt rồi, xem ra tình trạng của cụ Triệu bây giờ còn tốt hơn những gì tôi nghĩ, chuyện đi đứng không cần lo, sau này tôi sẽ trị liệu định kỳ cho cụ, hoàn có hy vọng sẽ khôi phục hoàn toàn.
Trương Dương mỉm cười, sau khi có gợi ý của hệ thống, hắn cũng thay đổi cách nhìn với nhà Cục trưởng Triệu.
Biết được người này thật lòng tốt với mình, dĩ nhiên Trương Dương đối đãi với ông và người nhà sẽ khác trước, nếu không có gợi ý của hệ thống, có lẽ Trương Dương sẽ không chủ động nói như vậy.
- Thật à, vậy thì tốt quá, bác sĩ Tiểu Trương, ngài có thể chữa được hoàn toàn cho ông cụ, tôi nhất định sẽ cảm tạ ngài!
Cục trưởng Triệu sửng sốt, lập tức vui mừng, kích động cầm lấ tay Trương Dương, lại còn dùng kính ngữ với Trương Dương nữa.
Những lời này nếu người khác nói, có thể ông chỉ cười cười, bệnh ba mình lần này thế nào ông biết rõ, di chứng phiền phức thế nào ông cũng rõ, có thể duy trì được tính mạng ông đã hài lòng lắm rồi, chuyện khôi phục hoàn toàn ông chưa từng nghĩ đến.
Tuy nhiên những lời này là do Trương Dương nói thì lại khác, hiện nay ông vô cùng tín nhiệm Trương Dương, Trương Dương nói ba mình có thể khôi phục hoàn toan, chắc chắn là có thể.
Đối với Trương Dương ông không hề tín nhiệm mù quáng, nhưng chí ít ông chưa từng gặp bác sĩ nào thần kỳ như Trương Dương, lợi hại như Trương Dương.
- Không cần khách sáo, để khi nào có thời gian tôi sẽ qua xem thử!
Trương Dương lại cười nói.
- Ba, ba tới đây không phải là ông nội dặn ba cảm ơn anh Tiểu Trương giúp ông sao, sao ba toàn nói mình cảm ơn anh ấy thế?
Triệu Tuyết đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt to tròn đáng yêu, nói với Cục trưởng Triệu.
- A!
Cục trưởng Triệu nhỏ giọng kêu lên, vỗ đầu, vội vàng nói:
- Tiểu Tuyết nói không sai, bác sĩ Tiểu Trương, ba tôi sau khi tỉnh lại, biết cậu cứu ông ấy, lại biết cậu đang ở bệnh viện, nên bảo tôi qua đây chuyển lời cảm ơn, cậu xem, vừa nghe cậu nói tin tốt là tôi đã kích động đến mức quên mất!
Lần này Cục trưởng Triệu tới là để thay ba mình bày tỏ lòng cảm ơn.
Ba của ông dù trước đây sống trong núi, nhưng hiểu biết không ít, những chiêu số của Cục trưởng Triệu, hầu hết đều do ông cụ chỉ dạy.
Ông cụ hiểu rõ, một vị thần y thần kỳ lại lợi hại là như thế nào, đặc biệt vị thần y còn trẻ như vậy, cho nên sau khi tỉnh dậy, lập tức sai Cục trưởng Triệu thay ông đi cảm ơn Trương Dương.
Tuy nhiên e là ông không ngờ, Cục trưởng Triệu đến đây đã nghe thấy tin tốt như vậy, ông cụ có khả năng khôi phục hoàn toàn, nếu để ông cụ nghe được tin này, có lẽ cũng sẽ rất kích động.
- Cục trưởng Triệu, không cần khách khí với tôi, đúng rồi, sau này không cần gọi tôi là bác sĩ Tiểu Trương nữa đâu, cứ gọi tôi là Trương Dương, hay Tiểu Dương cũng được!
Trương Dương khẽ mỉm cười, Triệu Tuyết đơn thuần khiến hắn rất thích, vì hệ thống, nên cách nhìn của hắn đối với Cục trưởng Triệu rất tốt, kể ra thì cũng khách khí hơn nhiều.
- Được rồi, gọi cậu là Tiểu Trương nhé, Tiểu Trương, ba tôi vừa mới tỉnh, tôi muốn về xem thử, để Tiểu Tuyết ở chỗ các cậu nhé, có chuyện gì càn, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào!
Cục trưởng Triệu lập tức gật đầu, ông không khách khí với Trương Dương, lúc nói những lời này, có vẻ rất chân thành.
Cái này là những lời thật lòng của ông, không phải chỉ nói cho qua.
Điều này Trương Dương có thể cảm nhận được, hệ thống nói quả không sai, vì cảm kích, nên thái độ của Cục trưởng Triệu đối với hắn đã thay đổi, dù không phải như đối đãi với người thân thì chí ít cũng không coi hắn là người ngoài.
- Được, ba về trước đi, con ở đây với chị Mễ Tuyết.
Trương Dương còn chưa nói, Triệu Tuyết đã lên tiếng trước, làm Trương Dương vốn muốn từ chối đành bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng Trương Dương thực sự không muốn để họ quấy rầy thế giới riêng tư của hai người.
Đáng tiếc hiện nay Triệu Tuyết đã ở lại, một cô gái vô cùng đơn thuần, đáng yêu, Trương Dương không thể từ chối, cũng cách nào cự tuyệt.
Triệu Tuyết sau khi ở lại, lập tức dính lấy Mễ Tuyết, Trương Dương đành phải gồi một bên nghe, ngay cả nói cũng chẳng chen vào được câu nào, Triệu Tuyết dường như rất thích nói chuyện, chuyện gì cũng kể với Mễ Tuyết, ngay cả các nam sinh ở trường lén đưa thư tình cô cô thế nào, đều kể ra cả.