Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Âu Dương Vũ, Tiểu Kỳ Lân tựa vào gốc cây, cười tủm tỉm. Bởi vì hắn còn có một chuyện vô cùng bất ngờ và quan trọng mà hắn vẫn chưa đề cập cho tiểu ngốc tử Âu Dương Vũ kia biết vì hắn tuyệt đối tin tưởng, người mà hắn đã chọn một khi tự tìm ra được đáp án chắc chắn sẽ không trách tội nó.

“Thế còn chờ cái gì nữa, nhanh mà đi trữ hàng a!” Thời hạn chỉ có 6 tiếng thật sự quá ngắn a, nàng hận sao không thể kéo dài đến 16 tiếng nha.Lại nghĩ đến số tiền hiện tại bây giờ của nàng thực sự là quá ít a...Nàng tuy rằng là người làm việc cho quốc gia nhưng vì tính nguy hiểm của nhiệm vụ không cao nên tiền thưởng của nàng cũng không khấm khá bao nhiêu.

Âu Dương Vũ một bên suy nghĩ về việc nên mang những vật dụng gì cần thiết sang bên đó để ngoạn nào là bình nước uống chuyên dụng,...

“Này, hình như người hiện đại các ngươi có món đồ sứ tên Nguyên Thanh Hoa Từ, nghe nói rất quý giá.” Tiểu Kỳ Lân khóe mắt liếc qua một cái, bất tri bất giác nói. Biết làm sao được, trong không gian của hắn có rất nhiều bảo bối nên đối với Nguyên Thanh Hoa Từ mà nói thì chỉ là một món đồ chơi bình thường với nó.

“Nguyên Thanh Hoa Từ?!” Trái với vẻ thản nhiên của Tiểu Kỳ Lân thì vẻ mặt của Âu Dương Vũ tràn đầy kinh ngạc!

Cho dù nàng không chuyên về đồ cổ là mấy, nhưng cũng nghe nói qua là Nguyên Thanh Hoa Từ là món đồ sứ đại danh tuyệt đỉnh nha! Nghe nói nguyên Thanh Hoa đồ sứ này đã tồn tại gần ba trăm năm, ở trong lẫn ngoài nước tác phẩm nghệ thuật này được bán đấu giá thị trường với mức giá ban đầu không cao lắm ,nhưng lại được đại sứ quán của nguyên thanh hoa- người sở hữu chiếc bình sứ quý giá “Quỷ cốc xuống núi” ở quốc tế bán đấu giá là 2. 67 triệu RMB!

Sau khi đã qua kiểm định chất lượng, Nguyên Thanh Hoa này là do chính tay nghệ nhân nổi tiếng của Ngư Văn quán làm ra, đường cong tự nhiên thanh thoát, thanh hoa phát sắc thanh nhã, tuy rằng không bằng “Quỷ cốc xuống núi”thế nhưng lại trở thành cực phẩm, nhưng cũng không kém bao nhiêu, một vật giá trị thế này .. Này nha cư nhiên lại coi rẻ! Trong lòng Âu Dương Vũ đột nhiên tức giận bất bình gào thét, hận không thể đến lôi nó đem nướng thành Kỳ Lân nướng!

Vì thời gian cấp bách, Âu Dương Vũ chỉ mang theo này chiếc bình sứ Nguyên Thanh Hoa Từ này nhanh chóng đến tiệm cầm đồ nổi tiếng ở trung tâm thành phố.

Tên chưởng quầy cẩn thận xem xét bức họa ước chừng đến hơn nửa tiếng đồng hồ mới xác định đó là hàng thật. Xem cái vẻ mặt của họ sau khi biết là hàng thật..người thì hai gò má co rúm lại cho thấy trong lòng họ ngạc nhiên và kích động đến mức nào. Đồ cổ này là hàng lạ và quý hiếm có một không hai. Chính món bảo bối này sẽ mang đến tiền đồ cho họ..con đường phát tài của bọn họ không còn xa nữa.

Cuối cùng, với ánh mắt khinh thường nhìn món đồ cổ ấy được đem đi bán, Âu Dương Vũ với công phu miệng lưỡi xuất thần, hô giá một triệu RMB, mà ông chủ tưởng chừng như đã chiếm được một tiện nghi lớn, cho nên hai bên thỏa thuận trong vui vẻ.

Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Âu Dương Vũ tìm được một khu hẻm hẻo lánh, đem chiếc xe thể thao của mình để vào một góc, mặt khác lại thuê một chiếc xe vận chuyển hàng hóa. Nàng trong lòng âm thầm tính toán muốn mua thêm vài vật dụng cá nhân, trước khi xuyên qua cần phải dự trữ nhiều đề phòng có trường hợp nguy hiểm phát sinh không kịp ứng phó.

Còn chưa đầy 4 giờ nữa, Âu Dương Vũ đến siêu thị ở trung tâm thành phố mua một ít lương thực dự trữ. Bởi vì không phải giờ cao điểm, cho nên trong siêu thị người mua sắm cũng không nhiều. Âu Dương Vũ bắt đầu công cuộc càn quét siêu thị nào là hạt thóc, ngô, tiểu mạch, lạc, đậu tương, khoai tây, dưa chuột, bông... Tất cả lương thực rau dưa, bất kể loại gì, đều bị Âu Dương Vũ cướp đoạt sạch sẽ.

Bột mì, gạo, dầu đậu phộng, muối ăn, còn có các loại đồ gia vị, Âu Dương Vũ cơ hồ muốn đem cả cái siêu thị mang đến cổ đại. Nhân viên bán hàng mặt mày hớn hở. Nhờ có các nhân viên bảo vệ giúp đỡ đem hết toàn bộ số thực phẩm chuyển hết lên xe, Âu Dương Vũ hiên ngang lái xe mà quay trở về.

Đến chỗ hẻo lánh nàng đem hết các vật dụng thu vào không gian, Âu Dương Vũ ngay sau đó lại mang hết các loại hạt giống rau củ quả lôi ra. Ươm giống,các loại quả mọng, như dâu tây; các loại cam quýt ; các loại quả có hạt, như anh đào, đào, lý, ô liu, vải, long nhãn; quả có hạt tương tự như, quả táo, lê, quả hồng, sơn trà;các loại dưa và trái cây, như dưa hấu, dưa gang,...

Âu Dương Vũ không từ bỏ bất kỳ 1 loại hoa quả nào, mang một chút hạt giống ươm, dù sao theo lời của Tiểu Kỳ Lân nói thì không gian ở cổ đại rộng lớn vô cùng nên chỉ cần có sự sống là hạt giống ươm có thể sinh trưởng.

Còn lại ba giờ. Âu Dương Vũ lái xe đến siêu thị chuyên bán đồ hải sản. tất cả các loại cá nước ngọt, biển tất cả đều mua tất. Vì rất nhiều loại cá ở cổ đại đều không có, hiện tại nếu mà không dự trữ, về sau cả đời đều không có cá mà ăn.

Tiếp theo Âu Dương Vũ đi đến chỗ trung tâm Fashion, nàng mua vừa đủ cho nàng mặc, đương nhiên, trong đó nội y quần lót thì nên mua nhiều một chút. Còn tiệm vải dệt, Âu Dương Vũ vung chi phiếu, trữ một đống vải dệt tốt, khóa kéo. Có gì đến cổ đại có thể kiếm lời từ các vị thiên kim tiểu thư..hẳn nghe nói qua họ rất thích vải vóc gấm lụa Bởi vì mua nhiều, nên ước chừng chi phí Âu Dương Vũ hơn một ngàn vạn bạc.

Giải quyết ăn mặc sau, liền chỉ còn lại có chi phí.

Còn lại hai giờ. Âu Dương Vũ đường đường chính chính, xuất ra giấy chứng nhận của bộ quốc an trực tiếp vào kho hàng, trực tiếp vào gian hàng lớn nhất của siêu thị, cơ hồ muốn đem toàn bộ kho hàng tồn này dở đi, cuối cùng chi tiêu ra gần ngàn vạn bạc.

Cuối cùng còn một giờ, Âu Dương Vũ lợi dụng một chút quyền thế, khiến cho ông chủ cửa hàng thuốc tây phải thuê ba chiếc xe tải lớn để có thể chứa được hết những dụng cụ chữa bênh cùng các loại dược liệu cần thiết.

Còn có cái gì chưa mua nữa không nhỉ? Âu Dương Vũ cẩn thận suy nghĩ một hồi, chợt mắt lóe sáng lên. Dùng sức thải hạ chân ga, vận chuyển hàng hóa xe sưu một tiếng chạy vội mà đi.

Máy phát điện a, nàng không dưng lại quên máy phát điện ! Không có điện, nàng mua máy tính, máy chụp ảnh, di động chẳng phải đều thành phế phẩm hết sao?

Âu Dương Vũ đem xe nhanh chóng dừng ở trước cửa nhà xưởng, dùng tiền và quyền đem cả nhà xưởng chuyển đi. Đây chính là tài nguyên không thể tái sinh a, nàng cũng không phải là chuyên gia, dùng hư rồi lại có thể sửa chữa, cho nên vẫn là càng nhiều càng tốt a.

Âu Dương Vũ lại tiêu phí một bộn tiền mua gần trăm cái thiết bị trữ điện, từng cái bình ước chừng cao bằng một người trưởng thành. Cho dù có vận chuyển một lượng lớn hàng hóa như vậy thế nhưng ngay cả một kiểm soát viên cũng không thể làm gì được nàng khi kiểm tra giấy chứng nhận từ tay của nàng.

Cuối cùng còn lại 1 phút, Âu Dương Vũ đem biệt thự mang hết vào không gian, quay đầu nhìn nơi này thật lâu – nơi mà mình đã sống hơn hai mươi năm ở thế giới này, chậm rãi nhắm mắt lại ——