Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 112: Kế hoạch trả thù - Dạ trọng hoa tuyệt vọng

Nàng vừa rời khỏi thì đã thực hiện kế hoạch trả thù, tìm kiếm Trình Cẩm. Chỉ có điều nàng còn chưa đi tìm thì đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đằng sau là một đội ngũ hùng hậu hộ tống đi ngang qua trước mặt nàng, nghe người dân xung quanh bàn tán, họ nói rằng người ngồi bên trong xe chính là Trình Cẩm.

Xem ra, nàng gặp phải vận may rồi. Thật là trùng hợp, đang muốn tìm ngươi thì Trình Cẩm ngươi đã tự vác mặt đến rồi.

Âu Dương Vũ nhân tình cảnh hỗn độn phía trước liền rời khỏi thành, nhưng muốn vượt qua sự kiểm tra khắc khe ở trước cổng thành thì nàng phải bất đắc dĩ giả trang thành một người phụ nữ đang mang thai.

Những tên hộ vệ gác ở trước cửa thành nhận được mệnh lệnh phải tìm bằng được một vị cô nương trẻ tuổi, căn bản không phải là người phụ nữ mang thai. Nhìn thấy bộ dáng tướng đi nặng nề cục mịch của Âu Dương Vũ đang giả dạng, còn làm thêm bộ dáng gấp gáp muốn sinh liền nhắm mắt cho nàng trực tiếp qua cửa.

Âu Dương Vũ nhìn thấy xe ngựa chậm rãi dừng phía trước, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng. Lần này để xem ngươi còn trốn được nữa hay không? Trình Cẩm ngồi bên trong xe, chỉ cảm thấy da mặt càng ngày càng nóng rực, trong lòng có chút sốt ruột, liền lên tiếng ra lệnh cho tên xa phu có thể đánh xe ngựa đi nhanh nhanh một chút, nàng muốn gặp tên thần y kia, bảo hắn chữa khỏi hẳn lấy lại dung nhan xinh đẹp trước đây của mình. Xe ngựa đã đi ra ngoài thành, đến bìa rừng già cũng chỉ vòng qua một ngọn núi nhỏ nữa, xe ngựa nhanh chóng tăng tốc chạy dưới chân núi. Trình Cẩm đang nghĩ một vài chuyện thì đột nhiên xe ngựa dừng lại, bên ngoài một tiếng động lớn lộn xộn vang lên. Trình Cẩm trong lòng thất kinh, chẳng lẽ lại gặp phải bọn cướp đoạt cường hào? Nàng liền vén rèm lên quan sát tình hình bên ngoài, vừa nhìn ra thì giật mình cả kinh.

Từ trên núi liên tiếp bao nhiêu là hỏa tiễn được bắn ra tới tấp. Nhưng điều khó hiểu chính là, những chiếc hỏa tiễn kia không nhằm về phía những người xung quanh mà là cố tình nhằm vào Trình Cẩm nàng. Xe ngựa ngay lập tức bị châm lửa. Bởi vì bị mũi tên lửa phập vào sâu nên xe ngựa bắt đầu lắc lư không ổn định.

Sau đó lại một tiếng “ phập” bắn ra, lần này chính là nhằm trên đỉnh đầu xe, mũi tên cắm sâu vào đầu xe xuyên qua suýt nữa đã đâm vào đầu nàng.

Đột nhiên đập vào mắt nàng chính là danh tự được khắc trên đầu mũi tên, rất rõ ràng một chữ “Dạ”! Dạ Phi Bạch, chẳng lẽ là người của Nhị ca phái đến để hãm hại nàng. Làm sao có thể, tuyệt đối chuyện này không bao giờ xảy ra, trong ánh mắt của Trình Cẩm lúc này vừa chần chừ lại có chút hoảng sợ, hai tay nắm chặt lại thành quyền, huynh ấy lại có thể nghĩ đến chuyện hãm hại nàng sao, huynh ấy nỡ xuống tay với mình sao!Hạ nhân bên ngoài sốt ruột lo lắng hô lớn: “Tiểu thư, không xong rồi! Người mau đi ra đi.”

Trình Cẩm ngây dại ngồi trong xe ngựa, những ý nghĩ tiêu cực dường như khiến cho nàng không muốn động đậy nhúc nhích, nàng chỉ cảm thấy có cảm giác tuyệt vọng đang ăn mòn đến xương cốt nàng, từ đáy lòng không khỏi đau đớn chua xót. Sao lại có thể như vậy, tại sao chuyện này có thể xảy ra?Nhị ca đã từng rất dịu dàng với nàng, bảo vệ nàng, bao dùng nàng, làm sao có thể nghĩ đến chuyện sát hại nàng, tuyệt đối không thể!

Âu Dương Vũ nhìn xe ngựa bắt đầu bốc cháy, ý cười trên mặt không khỏi có vài phần giảo hoạt. Tay nàng vẫn còn hai mũi tên, đợi Trình Cẩm chạy ra ngoài xe ngựa lúc đó giải quyết nàng ta cũng chưa muộn!

Thị về, hạ nhân của Trình gia vì sợ hãi đều đã chạy trốn nhưng bọn họ lại không ngờ lúc này, từ trên núi có rất nhiều tảng đá lớn lăn xuống phá hủy hết tất cả những gì mà chúng đi qua. Âu Dương Vũ trong mắt có chút kinh ngạc, là ai đã giúp nàng?

Quả là một ý tưởng không tồi, ở nơi rừng núi chật hẹp thế này có thể khiến toàn bộ người của Trình gia bỏ mạng một cách dễ dàng. Lòng người bắt đầu bối rối, xe ngựa bên trong một mảng khói dày đặc càng ngày càng lớn, Trình Cẩm kịch liệt ho khan.

Con ngựa đột nhiên nổi cơn, điên cuồng mà chạy loạn xạ, Trình Cẩm ở trong xe ngựa bị hành động bất ngờ này mà chịu xóc nảy. Bây giờ mới nhận ra ở trong xe ngựa lúc này cũng không phải là ý hay để trốn thoát, nàng không ngừng va đập vào vách xe, mặt mũi vì thế mà cũng bầm dập không ít.

Vì ngựa đột nhiên nổi điên mà xa phu dường như không thể khống chế được sức mạnh của nó nên sớm đã bị ngựa điên quật ngã xuống đất.

Thân xe vẫn tiếp tục bị bốc cháy, đã không còn vững chắc như lúc ban đầu, lại thêm xe ngựa liên tục bị xóc nảy, xe ngựa ngay lập tức tan tành thành trăm mảnh, Trình Cẩm ngồi trong xe ngựa cũng vì thế mà ngã lăn xuống đất, hai tay vì ma sát với đường đá nên máu tươi chảy đầm đìa, nàng “a” một tiếng, tấm khăn voan màu đen mỏng trên mặt cũng theo đà đó mà bay đi, nàng hoảng sợ quay lại tìm kiếm nhưng vì ngọn lửa xung quanh xe ngựa quá lớn nên đành cắn răng đứng đó.

Trình Cẩm lúc này hoảng sợ muốn che lấy mặt mình thì chợt nghe được tiếng thét thất thanh của xa phu: “Quỷ a!”

Thị vệ cùng hạ nhân chạy tán loạn xung quanh cũng đưa mắt nhìn trên người Trình Cẩm. Trình Cẩm là từng là mỹ nhân tuyệt sắc được phương bắc công nhận, nhưng hôm nay, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia lại lởm chởm những vết lở loét như tổ ong, khắp mặt đều đỏ rực, nhìn trông thật ghê tởm kinh khủng.

Mọi người sau khi chứng kiến một cảnh này đều đồng thanh hít một ngụm khí lạnh, không khí xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Trình Cẩm nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng cả kinh, sợ hãi thở hổn hển, hướng về phía mọi người quát: “Không được phép nhìn, tất cả các ngươi đều quay mặt sang chỗ khác hết cho ta, không được phép nhìn, có nghe thấy không hả?!” Trình Cẩm thẹn quá hóa giận, điên cuồng bắt đầu muốn tìm thứ gì đó che đi khuôn mặt quái dị của mình lúc này. Nàng lại ở trước mặt hạ nhân mình mất mặt như vậy, quá nhục nhã. Nàng hận đến mức hai tay nắm chặt thành quyền, thân thể run lên từng hồi dữ dội, nàng tức giận rống lớn một tiếng: “Âu Dương Vũ, ta chắc chắn sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh.”

Nàng thét lên một tiếng chói tai, âm thanh của nàng như vọng lại quay quẩn trong núi.

Âu Dương Vũ ẩn nấp ở phía trên núi lúc đó vừa vặn nhìn thấy được khuôn mặt biến dạng của Trình Cẩm mặt, nàng thật muốn cười đến vỡ bụng mất. Dung nhan kiều diễm của nàng ta tự khi nào đã biến thành bộ dạng quỷ không ra quỷ ma không ra ma thế này, mà loại phản ứng thế này chẳng phải chỉ có độc của mình chế ra mới có hay sao. Nàng chế ra loại độc này không có ý định nhắm vào nàng ta, chẳng lẽ nàng ta tham lam đến hộp son phấn do mình tạo ra sao?Nghĩ đến đây, ý cười trên môi Âu Dương Vũ càng lúc càng lớn.

Muốn băm ta thành trăm mảnh sao? Ngươi cứ từ từ chờ xem.

Âu Dương Vũ trong mắt trào phúng càng sâu, cầm lấy mũi tên tra vào cung, nheo mắt nhắm bắn về phía vai phải của Trình Cẩm!

“A!”

Gió trên núi đột nhiên nổi lên khiến cho mái tóc đen nhánh của Âu Dương Vũ kiêu ngạo cuồng loạn tung bay, trên mặt Âu Dương Vũ lúc này chỉ có sự lạnh lùng cùng lãnh huyết đến bức người. Âu Dương Vũ nàng đã bao giờ chịu thiệt khi nào đâu, có qua có lại, có thù tất báo, có nợ tất phải trả. Nàng dùng mũi tên cuối cùng của mình nhắm thẳng bắn chuẩn xác ngay vai trái của Trình Cẩm.

Âu Dương Vũ nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương vì đau đớn của Trình Cẩm vang lên đến tận mây xanh, nàng liên tục kêu lên một hồi sau đó vài tên hạ nhân hốt hoảng chạy đến thì nàng ta đã hôn mê bất tỉnh.

Âu Dương Vũ khóe môi khẽ giơ lên ý cười, tạm thời tha cho nàng ta, từ từ tra tấn, hành hạ nàng ta mới thú vị.

Nhưng vào lúc này, Dương Vũ đột nhiên nghe được âm thanh quát lớn từ phía sau lưng mình truyền đến: “Nghịch ngợm!”

Âu Dương Vũ nhất thời quay đầu lại thì đã nhìn thấy Dung Thất ngồi xe lăn ở phía sau nàng, bên cạnh hắn còn có tên quản gia. Dung Thất hôm nay mặc một bộ cẩm bào màu lam, trên gương mặt ôn nhu thường ngày kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống có vài phần tức giận “Vết thương còn chưa có hồi phục hẳn lại đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy!”

Vị quản gia đứng một bên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, Dương tiểu thư, cô sao lại có thể ra đi và không nói một lời từ biệt như thế, chủ tử vì lo lắng cho cô nên đã đích thân đến đây để tìm cô.”

Âu Dương Vũ khi nhìn thấy thân ảnh của Dung Thất thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên bất ngờ, bọn họ cũng chỉ tình cờ gặp nhau, chỉ là khách qua đường bất đắc dĩ thế nhưng tại sao hắn lại quá quan tâm đến sự sống chết của mình như vậy.

Âu Dương Vũ khẽ mím môi, cảm thấy có lỗi với Dung Thất liền lên tiếng nói: “Ta có việc quan trọng cần phải giải quyết, cho nên rời đi mà không báo trước, Dung công tử, ta xin lỗi.”

“Vết thương của nàng.” Ánh mắt Dung Thất lộ ra một tia lo lắng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh tay Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ theo tầm mắt của hắn nhìn qua thì phát hiện vết thương đã gần như khép miệng kia lại nứt ra rồi, máu tươi ào ạt chảy ra nhiễm đỏ cả bộ y phục nàng. Vì màn trả thù đầy thú vị lúc nãy khiến tâm tình của nàng sung sướng đến nỗi dường như nàng quên mất bản thân mình vẫn đang bị thương. Bây giờ phản ứng thì bắt đầu cảm thấy đau nhức nơi miệng vết thương.

Ngày hôm qua nàng nghĩ rằng vì đã ngâm mình trong suối nước nóng để trị liệu nên miệng vết thương rất nhanh cũng đã tốt lên rất nhiều, có điều nàng nào có ngờ vết thương của nàng vừa sâu vừa ngoan độc như vậy nào có thể nhanh phục hồi được. Hơn nữa vừa rồi nàng lại dùng hết lực kéo nhiều mũi tên khiến cho miệng vết thương bị rách toạc.”Nàng mà không quý trọng bản thân mình về sau đừng mong có thể cầm cung tên!” Dung Thất thở dài, nhìn ý cười sáng lạn của Âu Dương Vũ trong lòng liền có chút hoảng hốt.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.” Âu Dương Vũ cũng không muốn bày ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, tuy rằng thực sự lúc này vết thương của nàng càng lúc càng đau “Còn nữa, cảm ơn huynh lúc nãy đã trợ giúp cho ta.”

“Nàng không cần phải khách khí, chỉ là tiện tay thôi, ta cũng vốn không thích người của Trình gia.” Dung Tùy Vân thản nhiên cười, giống như chuyện hắn giúp đỡ vừa rồi hắn một chút cũng không quan tâm “Chỉ thuận tay giáo huấn bọn họ một chút.”

Âu Dương Vũ vừa định nói gì, đột nhiên cảm thấy đầu có chút hoa mắt choáng váng, Chết tiệt! Dung Tùy Vân nhìn thấy đôi môi khô khốc cùng sắc mặt tái nhợt của Âu Dương Vũ sau đó nàng liền hôn mê bất tỉnh, Dung Tùy Vân theo bản năng vươn tay đỡ lấy nàng: “Vệ Lâm, mau trở về gọi đại phu đến.Nhanh lên”

“Vâng!Vâng!”

Khi Âu Dương Vũ tỉnh lại thì phát hiện ra mình lại nằm trên chính chiếc giường mà mình đã từng nằm qua. Dung Tùy Vân liền từ một bên cầm một chén dược đưa cho nàng, hắn cười nói: “Đại phu nói, chưa bao giờ thấy ai như Tiểu Ngũ thương thế nhanh hồi phục đến vậy, đại phu đã giúp nàng băng bó vết thương rồi.”

Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, Uầy Dung Thất a ta cũng không phải thánh nhân a, nếu không có không gian tùy thân có mà giờ đây ta vẫn còn nằm dính trên giường rồi, ha ha. Nàng cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch: “Dung công tử, lại phiền huynh.”

Dung Tùy Vân trên gương mặt ôn hòa nho nhã kia lộ ra ý cười, hắn chớp chớp con ngươi: “Tiểu Ngũ, Ta chưa bao giờ gặp một cô gái cứng đầu gan lớn như nàng, nhớ lại những việc bừa bãi lúc nãy nàng làm quả thật ta bội phục nàng và cũng hâm mộ nàng. Cho nên ta mới nhịn không được ra tay giúp nàng, đột nhiên cảm thấy làm chút gì giúp nàng cũng khiến cho bản thân mình có chút vui vẻ.”

Âu Dương Vũ sau khi uống thuốc xong miệng liền đắng ngắt. Âu Dương Vũ còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, thì Dung Tùy Vân đã nhanh tay cầm trên tay mẩu điểm tâm ngọt đến trước mặt nàng. Âu Dương Vũ liền cầm lấy bỏ vào miệng thản nhiên lên tiếng: “Ta cũng không phải cố tình tìm người gây sự a, người đó sai người ám sát ta, có qua tất có lại, ta phải trả thù lại a, chẳng lẽ có gì sai sao?”

Dung Tùy Vân trầm mặc sau một lúc lâu mới lên tiếng đáp: “Đều sai! Thương thế còn chưa có hồi phục hoàn toàn, lại đi ra ngoài tìm người trả thù. Nếu như có chuyện gì xảy ra với nàng thì sao? Nàng không cần cái mạng này nữa phải không?.”

Hắn trả lời rõ ràng, sau đó nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ nhìn hắn, vị nam tử ôn nhuận điềm đạm trước mặt này thân thể yếu ớt bình thường vẫn rất ít nói thế mà hôm nay chỉ vì hành động mà hắn xem là nông nổi của nàng lại giảng giải cho nàng một bài học, thực ra ai mà chả quý trọng tính mạng của mình. Có điều vì muốn tìm cô ta trả thù mà nàng nào có quản nhiều đến vậy. Nàng thuận miệng hỏi: “Kẻ thù của huynh là ai, chẳng lẽ cũng là Trình gia?”

Dung Tùy Vân khóe môi giơ lên ý cười như không nhìn Âu Dương Vũ, sau đó mới cười rộ lên, nụ cười của hắn ấm áp như đóa hướng dương buổi ban mai: “Nàng quả thực không giống với những cô gái khác.”Âu Dương Vũ nhìn hắn từ từ lăn xe rời đi, không khỏi bật cười thành tiếng: “Ai da, nếu mà ta giống với những cô gái nào đó ở đây, hẳn bây giờ không còn sống ở trên thế gian này nữa rồi a.”

Hắn dừng lại một lúc khẽ cười sau đó lên tiếng dặn dò:“Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi đi, nếu muốn rời khỏi đây thì báo với hạ nhân một tiếng, để cho người khác đỡ phải lo lắng.”

Âu Dương Vũ trong lòng run lên sau đó cũng nhẹ nhàng cúi đầu đồng ý.

Vân Thương từ sau khi ném Trình Cẩm ra khỏi biệt viện của Dạ Trọng Hoa, liền vẫn đều theo dõi mọi nhất cử nhất động của Trình Cẩm, chỉ mong là nàng ta đừng có đến gây phiền phức quấy rầy Dạ Trọng Hoa.

Hắn thật không ngờ Trình Cẩm lại cứng đầu một lòng một dạ khăng khăng muốn ở bên cạnh Dạ Trọng Hoa như thế, hắn chỉ sợ chỉ sợ nàng ta lại làm ra chuyện ngốc nghếch gì để thu hút sự quan tâm chú ý của Dạ Trọng Hoa.

Có điều hắn cũng không thể ngờ tới, là sáng sớm hôm nay hắn nhìn thấy Trình Cẩm ngồi lên xe ngựa, mang theo một đống thị vệ tùy tùng của mình từ từ rời khỏi thành. Ban đầu hắn cứ nghĩ Trình Cẩm nàng ta về lại Trình gia, nhưng hắn nhận ra phán đoán của hắn hoàn toàn sai khi thấy xe ngựa của nàng ta lại quay ngược lại hướng về phía bìa rừng già phía xa.

Vân Thương lẳng lặng theo dõi phía sau bọn họ, sau đó liền chứng kiến cảnh tượng trên xe ngựa của nàng ta có một mũi tên lửa, hắn chạy lại gần quan sát kỹ hơn thì lại phát hiện xung quanh đột nhiên lại có những tảng đá lớn lăn từ trên cao xuống. Sau đó liền thấy bộ dạng thất thố của Trình Cẩm. Và quan trọng hơn chính là, Vân Thương sau đó lại nghe được từng câu từng chữ mà Trình Cẩm quát to: “Âu Dương Vũ, ta chắc chắn sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh.”

Âu Dương Vũ nàng chẳng phải là đã —— hay là nàng vẫn còn sống. Vân Thương hô hấp như bị ai đó bóp nghẹn, đột nhiên hắn phát hiện ở cách trên núi xa xa kia có một thân ảnh nhỏ nhắn manh mai lặng thầm đứng đó, bởi vì đứng quá xa nên hắn hầu như không nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nhưn hắn chắc chắn một điều dáng người kia —— cực kỳ giống với một người - Âu Dương Vũ!

Vân Thương ánh mắt trợn to lên ngạc nhiên, trái tim không khống chế được đạp liên hồi. Nếu theo như những lời nguyền rủa của Trình Cẩm cùng với những gì mà hắn chứng kiến khi nãy, vậy thì lẽ nào Âu Dương Vũ vẫn còn sống! Dạ Nhị đã nổ lực tìm kiếm đào nhiều ngày đến mức muốn san bằng cả Tuyết Sơn như vậy mà cũng không tìm được Âu Dương Vũ, hay là nàng đã trốn thoát, sau đó lại chạy trốn!

Vân Thương rất nhanh chạy lên đỉnh núi đến vị trí nơi thân ảnh lúc này vừa đứng. Thế nhưng vừa chạy đến thì lại không phát hiện được gì, người cũng đã rời đi. Đang định quay người xuống núi thì chợt phát hiện trên mặt đất có một khối ngọc bội tinh xảo, trong suốt. Khối ngọc bội này hắn đã từng thấy Âu Dương Vũ đeo qua, tay Vân Thương vì có chút kích động vui mừng mà run run, hắn cầm ngọc bội quay người chạy bay xuống núi, hắn phải ngay lập tức nhanh chóng đem tin này nói cho Dạ Trọng Hoa biết để hắn khỏi phải sốt ruột.

Nhưng lúc Vân Thương trở về biệt viện thì lại không thấy hình bóng của Dạ Trọng Hoa, sau đó liền nghe hạ nhân nói rằng có thấy hắn mới sáng sớm đã đi lên Tuyết Sơn.Vừa mới tinh mơ, Dạ Trọng Hoa chợt nghe được tin tức của thị vệ báo cáo rằng đã gần như san bằng hết toàn bộ Tuyết Sơn nhưng vẫn không có chút tin tức gì về vương phi. Dạ Trọng Hoa dần dần mất hết hy vọng, trong đầu không ngừng nhớ về đoạn ký ức mãi vẫn không thể xóa nhòa, hình ảnh Âu Dương Vũ rơi xuống khe băng lạnh lẽo, ánh mắt nàng lúc đó nhìn hắn lạnh như băng, ngực hắn không khỏi nhói lên đến mức ngạt thở, lẽ nào Vũ nhi của hắn ở độ cao như thế rơi xuống ngay cả hài cốt cũng đã phi tán rồi sao.

Hắn chợt cười lạnh, cười đến ra nước mắt.

Thị vệ xung quanh bị hành động lúc này của Dạ Trọng Hoa dọa cho hoảng sợ, cũng không dám lên tiếng nói thêm lời nào. Dạ Trọng Hoa vung tay lên: “Các ngươi cút hết đi, cút xa ra khỏi nơi này!”

Không được phép ở đây quấy rầy Vũ nhi nghỉ ngơi.

Tuyết sơn mặc dù bị đào bới nhưng xung quanh vẫn như cũ, tuyết vẫn dày vẫn lạnh lẽo.

Dạ Trọng Hoa quỳ trên mặt đất, ngón tay thon dài không ngừng vuốt nhẹ bông tuyết còn đọng lại. Hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Ngũ của hắn, nàng ánh mắt khó hiểu cùng bối rối nhưng lại có chút lạnh lùng, lúc đó hắn căn bản không quan tâm nhiều đến nàng, chỉ cảm thấy nàng là một tiểu nha đầu thú vị. Rồi hắn tìm mọi cách tiếp cận nàng, ép buộc nàng ở bên cạnh hắn, hắn biết, hắn biết nàng không thích cuộc sống của mình bị bó buộc hay bị chi phối bởi ai, nàng từng nói với hắn, cảm giác ấy giống như một con chim sơn ca yêu tự do bị giam cầm trong lồng sắt vĩnh viễn không được nhìn thấy bầu trời xanh thẳm. Nhưng hắn vẫn không sao khống chế được cảm xúc của mình, chỉ cần có nàng ở bên, hắn thấy cuộc sống vô vị suốt mười mấy năm qua như được cứu vớt. Hắn nhớ Vũ nhi của hắn khi điều gì đó khiến hắn sầu não, bởi vì hắn hy vọng nàng có thể hiểu trái tim hắn. Hắn nhớ Vũ nhi của hắn khi hắn nhận ra mỗi đêm thức trắng giải quyết quốc sự, không có nằm nằm trong vòng tay mình, cả hơi ấm nàng, mùi hương nàng. Hắn không ngừng nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vời mà chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau.

Lúc này, hắn im lặng mà bình tĩnh, khuôn mặt tái nhợt của hắn không khỏi lõm xuống nhưng cũng không thể che dấu được vẻ phong nhã hào hoa của hắn. Bên môi hắn khẽ giơ lên ý cười, lưu luyến mà ôn nhu, giống nhau đang nhìn thấy Âu Dương Vũ trước mặt mình.

Dạ Trọng Hoa im lặng mà kiên nhẫn dùng tay đào lớp băng kia lên.

Hắn cứ như vậy tiếp tục...

Tiếp tục...

Dường như không hề quan tâm đến cái lạnh quanh đầu ngón tay, không hề quan tâm đến khí trời lúc này đột nhiên nổi tuyết rơi, những bông hoa tuyết mỏng manh nhẹ rơi trên đầu hắn, rơi trên hàng mi dài của hắn. Hắn cười lạnh nghĩ rằng nếu như cuộc sống hắn không có nàng bên cạnh, vậy hắn sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa...

Khi Vân Thương vừa tới nơi liền phát hiện ra Dạ Trọng Hoa đang dùng chính đôi bàn tay của mình đào một cái hố lớn, hắn còn chưa kịp lên tiếng gọi hắn thì đã thấy hắn đứng lên định nhảy vào hố, hắn dùng nội lực của mình khiến cho tuyết hai bên sườn bắt đầu lở.

Hắn muốn tự tử!

Vân Thương sắc mặt ngay lập tức bị cảnh tượng ngày làm cho sợ hãi, mặt mày trắng bệch, hắn vội vàng chạy tới: “Dạ Phi Bạch, ngươi điên rồi!”

Vân Thương nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của hắn, không còn vẻ an tường như thường ngày, đau đớn, hối tiếc, tuyệt vọng, tất cả đều là cảm xúc của Dạ Trọng Hoa lúc này. Dạ Trọng Hoa dường như không hề quan tâm đến những thứ xung quanh mình từ từ nhắm hai mắt.

Vân Thương cũng không dám nói nặng lời chỉ lớn tiếng gọi tên của hắn: “Dạ Nhị, Dạ Nhị, ngươi hãy nghe ta nói, Âu Dương Vũ vẫn còn sống.”

P/s: Các tình iu của Ta ơi...hôm nay thông cảm cho ta đã post muộn lại còn trễ hẹn..vì có tý việc với đám bạn cũ a...nên chỉ kịp hoàn thành một chương thôi..mai Ta lại post chương típ ha..Yêu các nàng nhiều zà cũng cảm ơn các nàng vì phải hóng từng chương một mà các nàng đã mòn dép mòn gạch..zà mòn luôn cả tim * cúi đầu 90 độ *