Phượng Thiên Hữu nhìn bóng dáng của Qúy Như Yên rời khỏi, trong lòng hình thành một ý tưởng, đời nay muội muội phải chịu nhiều ủy khuất, hắn có thể bồi thường cho muôi muội bằng cách chiếu cố thật tốt hai đứa con của nàng.

Qúy Đông Minh!.

Tuy rằng ngươi hiện tại vinh hoa quyền quý, liền đã muốn đá văng Phương gia ta, đừng mơ tưởng!.

Thiên hạ không có chuyện dễ dàng như vậy, các ngươi khiến Sương nhi chịu khổ bao nhiêu, Phượng gia ta liền hướng các người bồi thường bấy nhiêu.

....

Rời khỏi Phượng Thiên Phủ, Qúy Như Yên liền muốn tìm đến Ám Nô, bất kể như thế nào, mình đến được Mân Thanh trấn đều là hắc y nam tử đeo mặt nạ kia phân phó tương trợ, nếu bằng không các nàng không có cách nào thận lợi đến Mân Thanh trấn được.

Kỳ phu nhân đúng là tâm ngoan thủ loạt, thế nhưng lại thuê sát thủ, muốn giết đi nàng cùng tiểu muội muội.

Nay nàng có cơ hội sống sót, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng trở về đòi lại cả vốn lẫn lời.

Phương Từ Ân năm nay bảy tuổi, một thân xiêm y màu lam như nước, tinh thần sảng khoái, hắn đối với Qúy Như Yên không có bất kì căm thù gì.

Ở Phượng Thiên phủ cũng không có người nào cùng hắn lứa tuổi xấp xỉ nhau.

Hiện giờ khó mới tìm được một cái biểu muội cùng lứa tuổi này, hắn vô cùng cao hứng!.

Toàn bộ Phượng Thiên phủ cũng chỉ có hai đứa nhỏ, chính là hắn cùng muội Phương Y Diễm

Đã thành thân chỉ có tam cậu Phượng Thiên Hạo, còn có tứ cậu Phượng Thiên Dật.

Ngũ cậu Phượng Thiên Dũng, lục cậu Phượng Thiên Thái hai người đều là cùng tuổi, năm nay cũng vừa mới trưởng thành, bọn họ còn chưa muốn bàn đến chuyện hôn nhân đại sự đâu.

Dự tính là năm nay sẽ có việc hôn sự, về phần thất cậu Phượng Thiên Hoằng, chỉ mới có mười ba tuổi, sinh ra đã là một thân ốm yếu, thường ngày căn bản là không ra ngoài gặp gỡ mọi người.

"Như Yên biểu muội, ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi!"

Phượng Từ Ân giống như tiểu đại nhân, xung phong nhận việc dẫn nàng đi thăm quan.

Thấy hắn ở trước mặt bộ dáng đảm đương mọi việc, làm cho Qúy Như Yên buồn cười.

Chỉ có nàng mới biết, kỳ thật lòng của nàng căn bản không còn là một đứa nhỏ sáu tuổi, nàng hiện tại nói như thế nào cũng là một cái ba mươi đích lão bà.

"Không có, ta đã có chủ ý, muốn đến khách điếm phía trước gặp bằng hữu, ngươi ở chỗ nay chờ ta một lúc, có được không?".

Qúy Như Yên hướng hắn mỉm cười, đưa ra yêu cầu của mình.

Phượng Từ Ân đầu tiên đứng ngẩn ra, sau đó đầu nhỏ lay động lắc lắc: "Điều nay sao có thể được, cha nói ta đi theo ngươi, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, cha và nương khẳng định sẽ hội lột da ta a!"

Qúy Như Yên thật muốn trợn trắng mắt, nhưng cũng nhận thức được, tiểu quỷ này hảo khó chơi.

Nàng nảy ra một ý hay: "Vậy ngươi ở cửa khách điếm chờ ta, ta cam đoan một khắc sẽ quay lại. Sau đó ngươi liền mang ta đi mua vài thứ, như vậy có thể?".

Phượng Từ Ân thấy nàng nói như vậy, cũng không có cũng nàng tranh chấp, đành phải gật gật đầu: "Hảo, ta ở đây chờ ngươi".

Qúy Như Yên lúc này thở dài một hơi, tiểu thí hài này quả thật khó tách ra a.

Lúc này, nàng cũng quên, chính mình so với Phượng Từ Ân nhỏ hơn một tuổi.

Nếu nói Phượng Từ Ân là tiểu thí hài, nàng kia chẳng phải là biểu muội của tiểu thí hài sao