An Mẫn Hà không đứng dậy nổi, thị vệ bên cạnh cũng không dám tiến đến trợ giúp.

Bên này Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy liền tiến lên phía trước, “tốt bụng” đỡ nàng dậy.

“Ai cho ngươi dùng bàn tay bẩn thỉu đụng vào bổn quận chúa, làm bẩn y phục của ta, ngươi đền nổi sao!” An Mẫn Hà căm tức trong lòng, dùng sức đẩy Diệp Lăng Nguyệt ra.

Nàng không chú ý, chính lúc nàng đẩy Diệp Lăng Nguyệt ra, Diệp Lăng Nguyệt đã vẩy mấy giọt rượu thuốc vào trên y phục nàng.

Tất cả những việc Diệp Lăng Nguyệt làm thần không hay quỷ không biết.

Phượng Tân bên này thuận tay vuốt vuốt bộ lông bóng loáng của Tiểu Chi Ước, trong ánh mắt lại có một tia ánh sáng chợt lóe lên.

Thấy An Mẫn Hà mang tám tên Cao Thủ Tiên Thiên tới, Lam Thải Nhi có chút đứng không vững.

“Phượng Vương, ngươi không mang thị vệ hoặc là ảnh vệ theo sao?” Lam Thải Nhi ban đầu tán thành việc cho Phượng Vương đi theo là bởi lúc đó cảm thấy Phượng Vương đi ra ngoài, nhất định là sẽ mang theo thị vệ.

“Không có thị vệ, thật ra thì... ta đã bỏ những người đó ở lại rồi.” Phượng Tân mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng.

Để thoát khỏi những tên thị vệ mà Mục lão tiên sinh cử đi theo kia. Hắn đã phải tốn không biết bao nhiêu công sức.

Lời của hắn khiến cho Lam Thải Nhi nhất thời có cảm giác như đang ở trên thiên đường bỗng chốc trong nháy mắt rơi xuống địa ngục.

Không có thị vệ, không có ảnh vệ?

Đúng là tự làm tự chịu, vốn còn muốn lười biếng, kết quả bây giờ thì khổ rồi, một kéo thêm hai. Mang theo Phượng Vương và Lăng Nguyệt, không đúng phải là một kéo ba, không phải vẫn còn một con thú nhỏ bé đáng yêu này nữa sao.

Thấy dáng vẻ của Lam Thải Nhi như vậy, An Mẫn Hà trong lòng vui sướng như nở hoa.

Đối với sự lo âu của Lam Thải Nhi, Phượng Tân một chút cũng không để ý, cánh tay dài nhỏ vuốt nhẹ lên người Tiểu Chi Ước, nhân tiện chải bộ lông của nó lại cho gọn gàng. Bộ mặt Tiểu Chi Ước lộ rõ vẻ thoải mái, bị Diệp Lăng Nguyệt lôi lại.

“Phượng Vương, hay là ngươi đi cùng ta đi, tránh để có vài người bảo vệ không chu đáo.” An Mẫn Hà sao có thể bỏ qua cơ hội tốt kết giao với Phượng Vương, liền vội vàng đứng một bên ân cần nói.

Phượng Tân nhìn Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi. Lam Thải Nhi trong lòng biết An Mẫn Hà vẫn ở đây, nàng nhất định sẽ gắng sức bảo vệ Phượng Vương, liền gật đầu một cái, bày tỏ sự đồng ý.

Về phần Diệp Lăng Nguyệt, cũng tỏ rõ không có vấn đề, theo tính cách của An Mẫn Hà, nếu không đồng ý thì cũng sẽ theo tới cùng.

Mọi người sau khi rời khỏi Ly thành, tiến về phía bờ sông Ly Thủy của Vân Mộng Chiểu

Ước chừng đi hơn nửa ngày, vào đúng giữa trưa, mọi người đi dọc bờ sông Ly Thủy đã đến được Vân Mộng Chiểu.

Ly Thủy dưới ánh mặt trời giống như một con đường nước quanh co uốn lượn. Vân Mộng Chiểu là đầm lầy ở hạ du trên bán đảo, ba mặt bán đảo bao quanh là nước Ly Thủy.

Thời tiết này, cây lau sậy của Vân Mộng Chiểu đều đã ngả sang màu vàng, hoa lau cũng đã tàn. Mới vừa đi gần bãi sậy đã nghe thấy âm thanh như cánh quạt kêu phấp phới, bầy chim bay lên tạo thành một lớp tuyết trắng trên trời.

Trong bãi lau sậy, có rất nhiều trứng chim.

Xuyên qua bãi lau sậy, phía trước chính là một cây cầu độc mộc, mọi người đi theo cầu độc mộc để đi xuống.

“Lam Thải Nhi, Diệp Lăng Nguyệt tiến vào Vân Mộng Chiểu trước, chúng ta nói rõ ràng đã. Ta phải bảo vệ Phượng Vương điện hạ, còn về phần các ngươi không có chút liên quan nào với ta, các ngươi tốt nhất là cút xa ra một chút. Ta sẽ không lãng phí người để bảo vệ các ngươi đâu.” An Mẫn Hà vốn định trên đường đi, nhân cơ hội này cùng Phượng Vương chuyện trò mấy câu. Nhưng nàng nào biết, Phượng Vương và Diệp Lăng Nguyệt cứ vừa nói vừa cười đùa với nhau, hoặc là trêu chọc Tiểu Chi Ước, xem nàng như không tồn tại.

Điều này càng làm cho nàng không thoải mái khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước, hận đến nỗi muốn đuổi bọn họ đi càng xa càng tốt.

Ys của An Mẫn Hà chính là muốn tách khỏi đám người Diệp Lăng Nguyệt, mỗi người một ngả.

“An Mẫn Hà, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, ý ngươi là chúng ta muốn ngươi bảo vệ hay sao? Đừng tưởng rằng nhiều người thì có thể chiếm thế thượng phong, nói cho ngươi biết, ai có thể tìm được Chiểu Chu Nguyên Hạch còn chưa chắc chắn nha.” Lam Thải Nhi tức giận nói.

“Chẹp chẹp, Lam Thải Nhi, ngươi cũng thật biết khoác lác, chỉ dựa vào mấy người các ngươi, có thể bắt được Quỷ Nữ Chiểu Chu hay không cũng là cả một vấn đề. Ngươi cùng với mấy tên nhà quê này đi cùng nhau, nếu có thể thắng, từ nay về sau An Mẫn Hà ta sẽ làm nô tỳ hầu hạ ngươi. Ngược lại, nếu ngươi mà thua thì ngươi sẽ phải làm trâu làm ngựa cho ta.” An Mẫn Hà ngước đầu, dáng vẻ vênh váo nghênh ngang.

“Lời này chính là ngươi nói nha, cược thì cược, trong vòng ba ngày xem ai lấy được Chiểu Chu Nguyên Hạch trước.” Lam Thải Nhi và An Mẫn Hà lúc này đập tay thề.

Lam Thải Nhi mặc dù là hỏa khí lên óc, nhưng cũng không phải ngốc, bên An Mẫn Hà nhiều người, số lượng săn bắn Quỷ Nữ Chiểu Chu nhất định sẽ nhiều, vậy nên nàng mới thách đố với người khác xem ai tìm được Nguyên Hạch trước.

Vậy phải xem vận may và bản lĩnh của từng người rồi.

“An Quận chúa, nếu ngươi không hoan nghênh Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước, cũng đồng nghĩa với việc không hoan nghênh bổn Vương, vậy thì chúng ta đường ai nấy đi.”

Chỉ tiếc là, tâm tư của An Mẫn Hà, toàn bộ rơi vào khoảng không. Phượng Tân không cần nàng bảo vệ.

“Phượng Vương, ngươi hà tất phải ở cùng với bọn họ. Lam Thải Nhi miễn cưỡng còn có thể tự vệ. Diệp Lăng Nguyệt thì không cần phải nói, nàng ta ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ nổi.” An Mẫn Hà vẫn muốn giữ Phượng Vương lại.

Phượng Tân đã tách ra cùng đám người Diệp Lăng Nguyệt ở ngã ba, bỏ lại một mình An Mẫn Hà.

Không còn nhìn thấy bóng dáng của Phượng Vương và Diệp Lăng Nguyệt, An Mẫn Hà giận đến nỗi giậm chân.

“Đi, còn ngẩn người ra đó làm gì.” An Mẫn Hà nghiến răng như muốn cắn nát, cùng với đám thị vệ tiến về hướng Vân Mộng Chiểu.

Vân Mộng Chiểu là một đầm lầy diện tích rộng lớn, bên trong còn có những chỗ lầy sâu đến hơn một hai thước, cũng may Diệp Lăng Nguyệt mang Đại Hoàng tới.

Đại hoàng ở trong Vân Mộng Chiểu như tàu con thoi, dẫn mọi người đi tránh được rất nhiều những chỗ lầy.

“Lăng Nguyệt, trời sắp tối rồi, Quỷ Nữ Chiểu Chu thích nhất là kiếm ăn trong đêm tối. Chúng ta tốt nhất chọn một nơi để dựng lều, chờ đến đêm khuya thì đi săn bắn. Ta không muốn thua ả nữ nhân An Mẫn Hà kia.” Lam Thải Nhi và An Mẫn Hà sau khi cược, vỗ tay đập chân, hận một nỗi là không được lập tức phân cao thấp cùng nàng.

“Lam tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta đảm bảo lần tỷ thí này tỷ nhất định sẽ thắng. An Mẫn Hà đừng nói là một Quỷ Nữ Chiểu, ngay cả một cái chân của Quỷ Nữ Chiểu Chu cũng không vớt được.” Diệp Lăng Nguyệt cười hi hi hai tiếng.

Lam Thải Nhi đối với dáng vẻ này của Diệp Lăng Nguyệt, không xa lạ gì.

Trước đây, lúc âm mưu với hai cha con Sơn Hải bang, cũng chính là cái bộ dạng này.

“Trước khi tiến vào Vân Mộng Chiểu, ta không cẩn thận đã vẩy nước mật ong lên người An Mẫn Hà. Loại nước này đối với Linh Thú trong Vân Mộng Chiểu, có tác dụng khu trừ đặc biệt, nhưng đối với những loại độc phong trong Vân Mộng Chiểu lại có sức thu hút trí mạng.” Diệp Lăng Nguyệt nhe răng cười, lộ ra hàm răng sáng long lanh.

Độc phong của Vân Mộng Chiểu?

Nàng hình như nhớ ra, Độc phong trong Vân Mộng Chiểu, lúc ẩn lúc hiện thành hàng trăm hàng ngàn, lợi hại hơn nhiều so với ong vò vẽ.

Lam Thải Nhi run run, đột nhiên ý thức được, may là lúc đầu gặp Diệp Lăng Nguyệt mà như đã quen từ lâu, trở thành bạn tốt, nếu không thì...

Trước lúc mặt trời lặn, Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi tìm được một nơi địa thế tương đối bằng phẳng. Ba người họ quyết định hạ trại ở chỗ này.

“Phượng Vương, ban đêm sương dày đặc, ngươi hãy ở lại trong lều. Ta sẽ để Đại Hoàng ở lại, ta cùng Lam tỷ tỷ đi đến khu đầm lầy thăm dò trước.” Diệp Lăng Nguyệt cân nhắc đến cơ thể suy nhược của Phượng Vương, quyết định để cho hắn ở lại lều.

Phượng Vương muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không được nói gì cả.