Trời không biết đã tối từ lúc nào?

Diệp Lăng Nguyệt dừng bước.

Lúc khảo sát tinh thần lực kết thúc thì trời chỉ mới bắt đầu qua buổi trưa, mặt trời vừa đúng lúc lên tới đỉnh, thời gian nàng đi ra khỏi hiệp hội Phương Sĩ cũng chỉ tốn một khắc đồng hồ, vậy mà bầu trời lúc này lại là một màu đen nhánh, thoáng cái đã đến đêm khuya.

Không chỉ có như thế, con đường này Diệp Lăng Nguyệt cũng chưa bao giờ đi qua.

Lá của cây cối ở bốn phía đều đã rụng sạch, giống như chỉ một cái chớp mắt đã chuyển sang trời đông giá rét.

Những con chim cú mèo đói bụng đứng trên nhánh cây, mắt đỏ như máu, trong đêm tối nhìn giống như vô số ánh lửa màu đỏ.

Quỷ dị hơn là ánh trăng trên bầu trời cũng là màu đỏ.

“Tiểu tiện nhân đáng chết, ngươi dám cướp hạng nhất của bổn đại sư, lần này ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”

Bất thình lình!

Một luồng khói xanh từ dưới đất chui lên, Liên đại sư một thân trường bào màu xám xuất hiện ở nơi cách Diệp Lăng Nguyệt ba thước.

Bên cạnh hắn là vài thanh Phi Chủy quỷ dị, những thanh Phi Chủy này cũng giống như những thanh Phi Chủy có tinh thần lực mà Diệp Lăng Nguyệt nhặt được trước đây.

“Là ngươi, ngươi không phải là người của hiệp hội Phương Sĩ, ngươi rốt cuộc là ai?” Đôi mắt của Diệp Lăng Nguyệt co lại, nhìn chằm chằm vào Liên đại sư.

Hoàn cảnh xung quanh rất lạ, cây cối, nhà cửa ở hai bên đều rất méo mó, nhìn qua giống như là ảo ảnh.

“Hiệp hội Phương Sĩ Ly thành là cái thá gì, ta là ai, ngươi hãy mở to hai mắt mà nhìn đi.” Liên đại sau khi “soạt” một tiếng, xé quần áo trên người ra, bên trong trường bào màu xám là một chiếc huyết bào, kiểu cách giống như trang phục của hiệp hội Phương Sĩ.

Nhưng ở trên vạt áo của huyết bào lại có thêu bốn cái đỉnh ấn màu máu.

“Ta là giáo đồ Liên Bích của Thái Thượng Phương Tiên giáo ở Trung Nguyên. Trước đó bị tên tiểu nha đầu đáng ghét nhà ngươi lừa gạt, không ngờ ngươi lại là một Phương Sĩ tam đỉnh.” Trên gương mặt vàng như ánh nến của Liên đại sư lộ ra một tia nanh sắc.

Liên Bích sớm đã để ý đến sắc đẹp của Diệp Lăng Nguyệt, nhưng lại không để ý đến việc đối phương cũng là một phương sĩ tu luyện tinh thần lực.

“Ngày đó ở thọ yến của Diệp gia, người chế ngự ta chính là ngươi, người nhiều lần ngăn cản bổn đại sư cũng là ngươi, lần này ta nhất định phải phế ngươi trước, sau đó mới từ từ hưởng thụ.” Liên Bích nâng tay phải lên, màu da bệnh hoạn dưới huyết nguyệt tỏa ra một luồng ánh sáng màu đỏ.

Chỉ thấy một cổ tinh thần lực đỏ như màu máu từ trong cơ thể hắn tràn ra, mấy thanh Phi Chủy giống như nghe được mệnh lệnh, Phi Chủy ầm một tiếng.

Leng keng...

Những con dao đỏ như máu bay thắng đến.

Đúng lúc này, Diệp Lăng Nguyệt nắm tay lại, nguyên khí hóa thành Lôi Thiểm đánh úp về phía Phi Chủy.

Mấy thanh Phi Chủy kia bị nguyên lực chặn lại lui về sau mấy trượng.

“Luyện Thể Bát Trọng, xem ra tin tức trước đó của Sơn Hải bang và Tống Nghiễm Nghĩa đều là sai. Nếu như là Luyện Thể Bát Trọng thì ở trước mặt ta chỉ có một con đường chết.” Trong miệng của Liên Bích phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi lại hóa thành mấy đường máu rồi dung nhập vào Phi Chủy.

Bên trên Phi Chủy dính máu rung lắc kịch liệt rồi lại giống như mọc ra vô số mảnh mạch máu như cỏ dại sinh trưởng.

Mạch máu dài ra, vốn dĩ đang bị băng Lôi Quyền bức lui nay lại tăng thêm sức mạnh, chỉ thấy ba thanh Phi Chủy gia tốc trong không khí.

Vù vù vù...leng keng...

Ba đạo kim quang kèm theo một đạo hàn mang xuất hiện từ trên người Diệp Lăng Nguyệt rồi đụng vào ba thanh Phi Chủy kia.

Xùy, ba cây Huyết Văn Phi Chủy bị Long Tiên Châm đánh xuyên, trên thanh Phi Chủy chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện ba lỗ thủng nhỏ.

Phi Chủy bị đánh xuyên trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của Liên Bích tối sầm lại.

Huyết Văn Phi Chủy kia là  tà thuật luyện hóa Phi Chủy của Thái Thượng Phương Tiên giáo, yêu cầu người luyện hóa phải dùng chính máu thịt của mình để nuôi Phi Chủy, Phi Chủy một khi hút máu thịt sẽ tạo ra uy lực lớn mạnh, nhưng nếu Phi Chủy bị thương thì chủ nhân của Phi Chủy cũng sẽ bị thương.

Ba thanh Long Tiên Châm lẳng lặng bay lơ lửng ở bên người của Diệp Lăng Nguyệt.

Đồng tử của Liên Bích co lại, không ngờ tiểu tiện nhân này lại có bảo vật như Long Tiên Châm.

Lúc nhận ra điều này, trong mắt Liên Bích liền dấy lên tham vọng.

“Thật đáng tiếc, một tiểu mỹ nhân như vậy mà bổn đại sư lại không có cách nào để thưởng thức. Nhưng ngươi yên tâm đi, máu thịt ngon ngọt này của ngươi nhất định có thể làm cho Xiêm La Quỷ Yên của ta tăng thêm một phần công lực.” Liên Bích quát lên.

Chỉ thấy thân thể của hắn lại một lần nữa hóa thành một luồng khói xanh khổng lồ, luồng khói xanh này tới rất nhanh, ngay cả Long Tiên Châm cũng không cách nào công phá, chỉ trong nháy mắt mà luồng khói xanh kia đã giống như một đóa mây đen ép về phía của Diệp Lăng Nguyệt.

Luống khói xanh kia không hề tầm thường, chỉ trong nháy mắt đã ép đến gần Diệp Lăng Nguyệt, nàng cảm thấy giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, rùng mình bức người, giống như toàn thân mình bị cắn nuốt vậy.

Người bình thường, chỉ cần vừa đụng phải sát khí của luồng khói xanh này thì sẽ bị ăn mòn hết sạch, nhưng Diệp Lăng Nguyệt không giống như vậy, nàng từng dùng Xích Dương tố nên trong cơ thể có dương khí rất mạnh.

Càn Đỉnh trong lòng bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt giống như là phát hiện được mỹ thực, liền nuốt cả Liên Bích đã hóa thành khói xanh vào.

“Không!” Liên Bích còn không kịp thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

Năm ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt thăm dò một lúc, tay trái liền xuất hiện một luồng lực hút cực đại, mang theo một lực lượng không thể nào kháng cự được, Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ đánh vào chỗ yếu của Liên Bích, ngay sau đó ba thanh Long Tiên Châm cũng đâm vào đỉnh đầu của Liên Bích.

Hốc mắt của Liên Bích mở trừng trừng, thân thể của hắn ngã xuống đất, không còn cơ hội sống nữa.

Diệp Lăng Nguyệt thở hổn hển ngồi xuống đất.

Luồng khói xanh bị Càn Đỉnh hút đi trong chớp mắt kia khiến cho cảnh đường phố ở bốn phía cũng biến mất, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện mình đang ở trong một cái đường hầm hẻo lánh.

Xem ra cảnh đường phố lúc nãy đều là ảo ảnh, đều là do luồng khói xanh của tên Liên đại sư kia hóa thành.

Xiêm La Quỷ Yên?

Diệp Lăng Nguyệt nhớ Liên Bích đã gọi nó như vậy.

Xem ra, nó là một loại vũ khí tà giáo đặc biệt, nếu không phải đụng trúng Càn Đỉnh trong tay của Diệp Lăng Nguyệt, thì dù cho có đến thêm vài người Phương Sĩ tam đỉnh nữa cũng sẽ bị luồng khói xanh kia giết chết.

Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau đó Diệp Lăng Nguyệt lục soát thân thể của Liên Bích, lấy từ trên người hắn ra một cái bọc nhỏ.

Lục soát thêm một lúc nữa, ngoài hai ba tấm ngân phiếu ra, còn có một lệnh bài hình đầu lâu và một khối ngọc cũ.

Trên khối ngọc có khắc lại phương pháp luyện hóa Xiêm La Quỷ Yên.

Xiêm La Quỷ Yên mặc dù uy lực vô biên, nhưng dù sao cũng là vật của Phương Sĩ tà ác, nếu tùy tiện sử dụng thì rất dễ dàng gây ra hiểu lầm với hiệp hội Phương Sĩ của Đại Hạ, phải nghĩ cách hóa giải sát khí bên trong thì mới có thể sử dụng.

“Chỉ tiếc chưa hỏi ra mục đích của Thái Thượng Phương Tiên giáo khi trà trộn vào Ly Thành là gì.” Diệp Lăng Nguyệt véo véo lông mi, nhìn trên mặt đất, ba thanh Phi Chủy của Liên Bích vẫn còn nằm ở đó.

Sau khi Diệp Lăng Nguyệt thu hết những thứ này lại thì mới mệt mỏi đứng dậy đi về hướng Diệp phủ, nàng dự định sau khi khôi phục lại nguyên lực mới tìm cách luyện hóa Xiêm La Quỷ Yên và mấy thanh Phi Chủy kia.