Trên đường đến nơi khảo nghiệm, Diệp Lăng Nguyệt còn gặp phải hai thợ rèn khác, đó chính là hai huynh đệ Trương thị, người đạt được hạng ba với huyền thiết thất thành trong đại hội dã luyện.

Hai huynh đệ này đều là nhân sĩ Ly Thành, tính cách thật thà. Hai người tuổi tác cũng không lớn, chỉ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, từ nhỏ theo cha học luyện chế, kinh nghiệm luyện chế rất phong phú.

Liêu hội trưởng thấy bọn họ tiềm lực không tệ, nên phá cách cùng thu nhận bọn họ gia nhập hiệp hội Phương Sĩ, nhưng bởi vì hai huynh đệ này trước đó chưa từng tiếp xúc với tinh thần lực, cho nên cần phải khảo nghiệm qua xem bọn họ có thể luyện tinh thần lực hay không.

“Liêu hội trưởng, Diệp đại sư.” Hai huynh đệ thấy Liêu hội trưởng cùng Diệp Lăng Nguyệt thì cung kinh chào hỏi.

Bọn họ không hề vì tuổi tác và giới tính của Diệp Lăng Nguyệt mà xem thường nàng.

Nguyệt thiết là thứ không phải người thường có thể chế tạo được.

Vừa nãy, lúc đám người Tống Nghiễm Nghĩa và các thợ rèn khác dùng ngôn ngữ công kích Diệp Lăng Nguyệt, hai huynh đệ này cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở một bên, điều này làm cho Diệp Lăng Nguyệt cũng có cảm tình tốt với bọn họ.

Bởi vì Diệp Lăng Nguyệt luyện chế được nguyệt thiết, nàng vừa mới gia nhập hiệp hội Phương Sĩ, thanh danh liền đại chấn, trong ngoài hiệp hội Phương Sĩ cũng đã biết đến nàng.

“Mỗi một người khi gia nhập hiệp hội Phương Sĩ, điều cần làm trước tiên là tiến hành khảo sát tiềm lực, ngươi bởi vì đã luyện tinh thần lực, khảo sát nhập hội cũng không cần, ngươi theo ta cùng đến sảnh khảo sát xem tu vi tinh thần lực của ngươi bây giờ rốt cuộc đã đạt tới tầng nào.” Liêu hội trưởng cũng đã thử dò xét tu vi tinh thần lực Diệp Lăng Nguyệt rốt cuộc cao bao nhiêu.

Nhưng khi hắn định dò xét, lại phát hiện trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt có chút mông lung như có gì đó bảo vệ, ngăn người ngoài dò xét.

Đứa nhỏ này, nếu không phải thể chất đặc thù, thì chính là một dạng thiên phú.

Sảnh khảo sát của hiệp hội Phương Sĩ nằm ở tầng cao nhất, ngày thường chỉ khi có khảo sát mới mở cửa cho người ngoài.

Vừa tiến vào sảnh khảo sát, Diệp Lăng Nguyệt thấy cửu đỉnh.

Những đỉnh này, đều được chế từ huyền thiết, kỳ lạ là mỗi một đỉnh lớn nhỏ cũng không giống nhau.

“Dựa theo quy định của hiệp hội Phương Sĩ, một khi lĩnh ngộ ra tinh thần lực, đó chính là chuẩn Phương Sĩ. Trước mắt đây là cửu đỉnh, đều dùng để khảo sát, mỗi một đỉnh cũng ghi rõ sức nặng khác nhau, dùng tinh thần lực nâng lên càng nhiều đỉnh, tức là tu vi tinh thần lực của ngươi càng cao.” Liêu hội trưởng thấy Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, liền cười híp mắt giải thích.

Diệp Lăng Nguyệt đến gần xem thì thấy mỗi một chiếc đỉnh đều ghi chú sức nặng.

Chiếc đỉnh thứ nhất, cũng gần bằng quả đấm, phía trên ghi chú “một cân.”

Chiếc đỉnh thứ hai, lại lớn một chút, kích thước cỡ cái lư hương, phía trên ghi chú “mười cân.”

Chiếc đỉnh thứ ba, kích thước cỡ trái dưa hấu, phía trên ghi chú “năm mươi cân.”

Cứ như thế, chiếc thứ tư đến thứ chín có sức nặng lần lượt là “trăm cân, hai trăm năm mươi cân, năm trăm cân, tám trăm cân, một ngàn cân, ba ngàn cân.”

Thấy những con số khiến cho người khác chắt lưỡi này, Diệp Lăng Nguyệt không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Những thứ này, có thể người luyện võ sẽ chịu đựng được hơn.

“Liêu hội trưởng, người là bát đỉnh Phương Sĩ, nói như vậy, người chỉ dùng tinh thần lực là có thể nâng lên đỉnh nặng ngàn cân?” Diệp Lăng Nguyệt nghe nói qua, một số võ giả lợi hại có thể một tay nâng đỉnh nặng mấy ngàn cân.

Nhìn thêm chút nữa trên vạt áo thêu tám cái đỉnh ấn của Liêu hội trưởng, trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ người này cũng giống Liêu hội trưởng, cũng có thể nâng lên đỉnh ngàn cân.

Thật ra Liêu hội trưởng không lớn bao nhiêu so với ông ngoại Diệp Lăng Nguyệt - Diệp Cô, nhưng Diệp Cô trông trẻ hơn Liêu hội trưởng nhiều, ít nhất Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định, ông ngoại nhà mình có khả năng nâng lên cái đỉnh ngàn cân đó, so với Liêu hội trưởng nhìn qua có kiên cưỡng.

Như đoán được tâm ý của Diệp Lăng Nguyệt, Liêu hội trưởng nháy mắt mấy cái.

“Sai, Diệp tiểu hữu, khảo sát của hiệp hội Phương Sĩ, nếu như muốn trở thành bát đỉnh Phương Sĩ, phải nâng được bảy cái đỉnh trước mặt, cộng thêm cái đỉnh thứ tám, cho nên trở thành bát đỉnh Phương Sĩ, ngươi ít nhất phải dùng tinh thần lực nâng được đỉnh hai ngàn cân bên cạnh.” Liêu hội trưởng cười cười.

Nói thì dễ, Diệp Lăng Nguyệt nghe nói phải nâng lên vật nặng hai ngàn cân, nhất thời cảm thấy chân tay rút gân, mình mẩy ê ẩm.

Trước khi nàng tới hiệp hội Phương Sĩ, còn tưởng rằng với tu vi tinh thần lực bây giờ thì cũng có thể nhẹ nhàng thoái mái đạt tới ba đỉnh thậm chí là bốn đỉnh, nhưng hôm nay thấy như vậy, việc đó là tuyệt đối là không thể.

“Diệp tiểu hữu cảm thấy lời lão phu nói là lừa dối, ha ha, cũng lâu rồi không luyện thân thủ, hôm nay lại luyện một chút vậy.” Liêu hội trưởng vừa nói, vừa sải bước tới trước, chỉ thấy ông ngưng thần nhìn về phía trước mấy cái đỉnh.

Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy, một cổ tinh thần lực lẫm liệt như mưa dông gió giật từ trong cơ thể ông cuốn ra, im lặng ập về phía mấy chiếc đỉnh kia.

Giống như ảo thuật lúc, cái đỉnh thứ nhất, lơ lửng, ngay sau đó, chiếc đỉnh thứ hai, cũng nổi lên, tiếp theo, là cái đỉnh thứ ba... Một tên tiếp theo một tên.

Dùng tinh thần lực cùng lúc nâng lên sáu cái đỉnh trước mặt, khí tức của hội trưởng cũng không loạn một chút nào, có thể lúc này ông đã mang nặng mấy trăm cân.

Đến cái đỉnh thứ bảy, sắc mặt Liêu hội trưởng ửng đỏ hơn, nhưng cũng rất thuận lợi nâng lên, lúc đến chiếc đỉnh thứ tám, ông hít sâu một hơi, trên trán toát ra một ít mồ hôi.

Chiếc đỉnh thứ tám nặng một ngàn cân cũng được nâng lên.

Tám cái đỉnh, giống như một đường thẳng, trôi lơ lửng ở giữa không trung, cảnh tượng kia, Diệp Lăng Nguyệt nhìn đến trợn mắt há mồm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Lăng Nguyệt, Liêu hội trưởng cười cười, chỉ thấy cánh tay ông hơi chấn động một chút, thu hồi lại luồng tinh thần lực kia.

Tám cái đỉnh đồng thời rơi xuống đất, không phát ra một chút âm thanh nào, giống như là bọn họ dùng bông vải làm thành đỉnh vậy.

Bát đỉnh Phương Sĩ quả nhiên là danh bất hư truyền.

Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt mới xem như tâm phục khẩu phục.

“Diệp tiểu hữu, không cần cảm thấy quá giật mình, thật ra thì, hiệp hội Phương Sĩ Ly Thành chẳng qua chỉ là một nhánh tầm thường của hiệp hội Phương Sĩ Đại Hạ, những quận phủ còn lại trong hiệp hội Phương Sĩ,  cao thủ càng nhiều như mây. Phương Sĩ thực sự lợi hại, đừng nói là đỉnh ngàn cân, bọn họ thậm chí còn có khả năng dời núi lấp biển.” Liêu hội trưởng nói, làm cho Diệp Lăng Nguyệt sinh lòng rung động.

Thì ra trong thân thể Văn Nhược Phương Sĩ, cũng ẩn chứa thực lực đáng sợ như vậy, tinh thần lực so với nguyên lực cũng là không thua kém chút nào.

“Liêu hội trưởng, vậy Phương Sĩ trên cửu đỉnh, thì gọi là gì? Bọn họ so với võ giả đứng đầu Đại Hạ, ai lợi hại hơn?” Hôm nay nghe Liêu hội trưởng nói, coi như là mở ra cho Diệp Lăng Nguyệt một cánh cửa tu luyện mới.

“Cửu đỉnh trở lên, được gọi là Phương Tôn, nhưng những người đó đều là nhân vật như thần tiên vậy, ngoài đế vương các nước và đỉnh cấp thế ngoại tông môn tông chủ ra, có rất ít người có thể tiếp xúc với bọn họ. Về phần võ giả đỉnh cao cùng Phương Sĩ bên trong những cao nhân kia, kết quả ai lợi hại hơn, ngay cả ta cũng không biết.” Liêu hội trưởng muôn vàn cảm khái.

Diệp Lăng Nguyệt nhớ tới Hồng Mông Phương Tiên, người nhất định cũng là một vị cao nhân thế ngoại, dù sao Hồng Mông Phương Tiên cũng có thể luyện chế ra dạng động phủ như Hồng Mông Thiên.

Chỉ tiếc, hai vị tiền bối Hồng Mông Phương Tiên cùng Ngọc Thủ Độc Tôn đều đã hành tung vô định, cũng không biết bọn họ bây giờ có còn sống hay không nữa.

“Diệp tiểu hữu, ngươi chuẩn bị xong chưa, có thể bắt đầu khảo sát rồi chứ?” Liêu hội trưởng cũng không biết suy nghĩ lúc này trong lòng Diệp Lăng Nguyệt, ông cũng rất tò mò muốn biết tu vi tinh thần lực bây giờ của Diệp Lăng Nguyệt rốt cuộc đã đến trình độ nào.