Giọng nói kia của Phượng Tân... ba phần cảm khái, ba phần khẩn cầu, còn có bốn phần giống như là đang làm nũng?

Cộng với khuôn mặt nhìn như tan nát cõi lòng của nam nhân kia,nhịp tim của nữ nhân giống như bị sát thương, vẻ mặt của Diệp Lăng Nguyệt thoáng qua chút hoảng hốt, chật vật ghìm lòng xuống, nàng mắng thầm ở trong lòng.

Yêu nghiệt.

“Cũng tốt, cái gì mà Vương với không Vương thật khó đọc, ta gọi ngươi là Phượng Tân, ngươi cũng đừng gọi ta Diệp cô nương, gọi ta Lăng Nguyệt là được.” Diệp Lăng Nguyệt cũng tự nhiên phóng khoáng, nhưng lời nói của nàng lại vừa hù dọa khiến đám người Lam Thải Nhi giật mình.

Nhất là An Mẫn Hà, hàm răng của nàng ta cắn chặt, đôi mắt thì giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt.

Đúng là lũ nhà quê không biết xấu hổ, đã không biết thân phận của Phượng Vương là như thế nào, lại còn dám thân thiết mà gọi tên thật của Phượng Vương

“Lăng Nguyệt, những tờ ngân phiếu này là ta trả ơn ngươi đã cứu mạng, xin đừng từ chối.” Phượng Tân ở sát vách nên đã sớm nghe được nội dung câu chuyện.

Chẳng biết tại sao lúc nghe được An Mẫn Hà làm nhục Diệp Lăng Nguyệt, thì một người vốn dĩ không vì bất cứ chuyện gì mà nổi giận như hắn lại trỗi dậy một nỗi căm hận ngút trời.

Thái độ của hắn thậm chí còn rất khác thường, mở miệng là muốn giúp Diệp Lăng Nguyệt.

Hắn muốn bảo vệ nàng... Hắn không muốn nàng phải chịu ấm ức.

Đây là lần đầu tiên Phượng Tân hy vọng mang người nào đó về bên mình để yêu quý nàng, bảo vệ nàng.

“Phượng Tân, ta rất cảm kích ngươi đã ra tay giúp ta, nhưng vô công bất thụ lộc, ân tình giữa hai chúng ta lần trước lúc ở bờ sông cũng đã trả hết.” Diệp Lăng Nguyệt mặc dù thiếu tiền, nhưng lại không muốn khi không lại nhận lợi từ chỗ Phượng Tân.

“Nếu ngươi cảm thấy thiếu nợ thì có thể đưa cho ta một vò rượu trong tay ngươi làm thù lao.” Phượng Tân cười một tiếng, đáy mắt sóng gợn lăn tăn, làm cho người khác cảm thấy rất là thoải mái.

Mục lão tiên sinh đi theo bên người Phượng Vương cũng sửng sờ.

Thiếu gia vừa cười, số lần cười gần đây của thiếu gia còn nhiều hơn tổng số lần của mấy năm trước đó.

Mục lão tiên sinh không khỏi nhìn Diệp Lăng Nguyệt thêm một chút.

Tiểu nha đầu trước mắt này cũng không có gì cả, miễn cưỡng thì cũng coi là một tiểu mỹ nhân, nhưng vẫn chỉ là thường dân, không biết thiếu gia vì sao lại nhìn nàng với con mắt khác.

Một vò rượu nào có thể đáng một ngàn lượng vàng, kẻ ngu cũng nhìn ra được Phượng Vương đang thiên vị Diệp Lăng Nguyệt.

“Nếu vậy thì ta cám ơn, đợi sau khi ta bán được Ngũ Trân Cất, nhất định sẽ đem tiền trả lại cho ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không từ chối, đem vò rượu kia đưa cho Phương Tân rồi nhận lấy một ngàn lượng ngân phiếu.

“Nhưng Phương Tân còn có một thỉnh cầu, hy vọng lúc Lăng Nguyệt chuẩn bị nguyên liệu để ủ Ngũ Trân Cất có thể cho phép ta đi theo.” Lúc Phượng Tân đưa ngân phiếu ra thì đụng phải tay của Diệp Lăng Nguyệt.

Lúc tay của hai người chạm vào nhau, khuôn mặt của Phượng Tân liền đỏ ửng, cuống quít rụt tay lại

Chẳng lẽ, vị Phượng Vương này muốn học cách sản xuất rượu từ nàng.

Sở thích của những người vương tộc hoàng thất này thật đúng là đặc biệt, Diệp Lăng Nguyệt không hề nghi hoặc cũng không để ý đến Lam Thải Nhi phía sau lưng nàng đang liều mạng nhìn về phía nàng gật đầu.

Đùa, ai dám cự tuyệt yêu cầu của Phượng Vương chứ.

“Thiếu gia, thân thể người...” Mục lão tiên sinh cũng vội vàng nói.

“Mục lão sư, ta không sao, gần đây ta khỏe lên nhiều rồi, ngươi quên rồi sao, Liêu hội trưởng còn nhắc nhở ta, yêu cầu ta nên thường xuyên ra ngoài hít thở không khí.” Phượng tân có chút nghịch ngợm nói.

Mục lão tiên sinh không thể phản bác lại nên chỉ có thể im lặng.

“Chuyện đó không sao cả, nhiều thêm hay ít đi một người cũng không có gì đáng ngại.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều.

Vì vậy lúc mọi người đang nhìn Diệp Lăng Nguyệt với ánh mắt cổ quái thì nàng đã nhận lấy ngân phiếu và thỏa thuận xong với An Mẫn Hà

“Hừ, cược thì cược, nhưng mà phải nói rõ mất lòng trước được lòng sau, việc chưng cất rượu lần này thắng thua tự chịu, đến lúc đó đừng mong giựt nợ.” An Mẫn Hà cũng không đần, nàng nghĩ Diệp Lăng Nguyệt không thể nào có thể sản xuất ra Ngũ Trân Cất, đã vậy lại còn không biết sống chết mà lôi kéo Văn Nhược Phượng Vương, đến lúc đó nếu Phượng Vương nhúng tay vào kết quả thì nàng biết đi tìm ai lý luận.

Vì vậy bọn họ liền cùng nhau viết thỏa thuận, do Lam Thải Nhi ra mặt làm chứng.

“Lăng Nguyệt, muội biết Phượng Vương?” Chờ đến khi tất cả mọi người đều tản đi thì Lam Thải Nhi vội vàng kéo Diệp Lăng Nguyệt qua.

“Có duyên gặp qua một lần, lúc ta ở bờ sông thì vừa vặn gặp phải hắn chết chìm.” Diệp Lăng Nguyệt lúc ấy còn không biết đối phương lại là một Vương gia.

“Thì ra là như vậy, khó trách một người luôn không theo một nhóm một phái nào lại đối xử khác với ngươi.” Lam Thải Nhi nghe Diệp Lăng Nguyệt nói ngọn nguồn thì vẻ mặt cũng giãn ra.

“Lam tỷ tỷ, khi nãy Phượng Vương nói hắn chỉ là người nước khác, vậy tại sao các người đều nể sợ hắn như vậy?” Diệp Lăng Nguyệt cũng có nghe nói qua một ít về chất tử nước bạn.

Chung quanh Đại Hạ cũng không thiếu các nước phiên bang phụ thuộc, để bày tỏ  sự tôn kính đối với Đại Hạ, không ít các thành bang và các nước nhỏ đưa con cháu của chính mình hoặc là hoàng nữ đến Đế Đô, mang danh là học tập văn hóa dân tộc của Đại Hạ, nhưng trên thực tế là giam lỏng.

Nhưng những chất tử chất nữ này ở nước mình còn không được cưng chiều bằng thứ tử thứ nữ, thân phận cũng không phải là rất tôn quý, ở biên giới Đại Hạ thì chỉ có thể xuất hiện ở những nơi được chỉ định ở Đế Đô, nhưng nếu so sánh với Phượng Tân thì lại không cùng đẳng cấp.

“Phượng Vương không phải chỉ là một chất tử, hắn là Vương gia của Bắc Thanh Quốc, nhậm chức Phượng Vương, chính là huynh đệ kết nghĩa với Bắc Thanh Hoàng Đế, Phượng Vương cũng là vị Vương gia khác họ duy nhất của Bắc Thanh. Ngoài ra, Phượng Vương còn có một thân phận khác, chính là chủ của gia tộc giàu có nhất Bắc Thanh Quốc - Phượng gia.” Lam Thải Nhi ở Đại Hạ cũng coi như là một người tung hoành ngang dọc, nhưng khi vừa gặp phải Bắc Thanh Phượng Vương thì lập tức thấp hơn một đoạn.

Danh hiệu Bắc Thanh Quốc, Diệp Lăng Nguyệt cũng có nghe nói qua.

Xung quanh Đại Hạ có nhiều quốc gia lớn nhỏ khác nhau, Đại Hạ chỉ là một nước nhỏ, còn Bắc Thanh là một nước lớn, hơn nữa Bắc Thanh nhân lực hùng hậu, quốc lực cũng rất mạnh.

Đại Hạ Đế thấy Bắc Thanh Đế cũng giống như tiểu đệ thấy lão đại vậy, cũng phải cúi đầu xưng thần.

Phượng Tân được Bắc Thanh Đế sủng ái như vậy thì cũng giống như người thân của lão đại vậy, nếu so với Đại Hạ Đế thì thân phận còn cao hơn một chút.

Phượng Tân thân phận tôn quý, nhưng có tin đồn hắn bị hạ độc ngay khi còn trong bụng mẹ nên mắc phải hàn chứng.

Bắc Thanh ở Bắc Bộ nên mùa đông hàng năm vô cùng giá rét, Bắc Thanh Phương Sĩ liền đề nghị để Phượng Tân tới Đại Hạ.

Nhưng tóm lại Phượng Tân cũng không phải là người của Đại Hạ, hắn là Bắc Thanh vương gia, thân phận nhạy cảm, Bắc Thanh Đế vì để Phượng Tân điều dưỡng thân thể nên mới cố ý lấy thân phận con tin để Phượng Tân cư ngụ ở Đại Hạ.

Cho nên hắn trên danh nghĩa là chất tử, nhưng trên thực tế là dưỡng bệnh.

Diệp Lăng Nguyệt nghe xong mới hiểu tại sao đám người Lam Thải Nhi vừa nhìn thấy Phượng Tân thì sợ hãi như vậy.

“Ta đã sớm nghe nói bởi vì đang đi nửa đường thì bệnh tình của Phượng Tân phát tác, nên mới tạm thời ở tại Ly thành, chỉ là không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở Túy Tiên cư. Nhưng Lăng Nguyệt muội cũng thật lớn gan, muội biết làm thế nào để sản xuất Ngũ Trân Cất sao?” Lam Thải Nhi lo lắng, mới vừa nãy nàng vẫn nghĩ sẽ ngăn cản Diệp Lăng Nguyệt và An Mẫn Hà tỷ thí.

Nàng cũng biết, An Mẫn Hà để ý Phượng Vương, lần này tận lực khiêu khích Diệp Lăng Nguyệt như thế cũng chỉ vì Phượng Vương nhìn Diệp Lăng Nguyệt với ánh mắt khác.

Đối với rượu thì hiểu biết của Diệp Lăng Nguyệt đúng là rất có hạn.

“Ngũ Trân Cất là một loại rượu thuốc rất thịnh hành ở Đế Đô, có tin đồn là dùng năm loại độc thảo và độc trùng để sản xuất mà thành.

Bởi vì này năm loại độc thảo và độc trùng này tương sinh tương khắc, nên rượu được chế ra không những không có độc, mà còn có tác dụng tu bổ dưỡng sinh.

“Còn có một điều ngươi nhất định không biết, Ngũ Trân Cất là do tửu lầu của mẫu thân An Mẫn Hà ủ ra đầu tiên. Mẹ nàng ta chính là tiểu thư của đệ nhất tửu phường ở Đại Hạ.” Thấy Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy u mê, Lam Thải Nhi cũng biết nàng nhất định chưa nghe nói qua những chuyện này.