Ngày hôm sau, Diệp Hoàng Vân đi vào trong thành đặt mua một vài thứ, Diệp Hoàng Hiên đề nghị đưa Diệp Thánh và Diệp Lăng Nguyệt đi cùng.

Bọn họ đi một mạch đến mấy nhà thương hội, hỏi giá cả và tình hình thị trường của huyền thiết, còn nhân cơ hội này để làm quen với một vài người trong thương hội.

Bởi vì lần này các huyền thiết đem theo từ gia tộc đều có chất lượng rất tốt nên không ít thương hội tranh nhau mua với giá cao, nhưng đều bị Diệp Hoàng Hiên cự tuyệt.

Diệp Hoàng Hiên rất khôn khéo, huyền thiết lần này tuyệt đối là quặng sắt tốt nhất của Diệp gia trong nhiều năm qua, hắn dự định mang huyền thiết đến hiệp hội Phương Sĩ bán xem thế nào.

Cứ như thế, cậu cháu ba người liền đi theo hướng đến hiệp hội Phương Sĩ.

Ước chừng đi được nửa canh giờ thì phía trước xuất hiện một tòa lầu rất có khí thế, bên ngoài tòa lầu có một chiếc Đỉnh to được chế tạo từ thanh đồng, chiếc đỉnh này nhìn qua chắc cũng nặng đến ngàn cân.

Đi ra đi vào lầu các ngoài các phương sĩ ra thì cũng có không ít các thương nhân đến mua bán.

Hiệp hội Phương Sĩ chia làm bốn tầng, chỉ có tầng thứ nhất và tầng thứ hai mới giao thiệp với bên ngoài. Tầng thứ nhất bán đủ các loại vũ khí, tầng thứ hai thì bán đan dược và một ít tạp hóa.

Về tầng thứ ba và tầng thứ tư, nghe nói là khu vực để luyện khí và luyện đan của phương sĩ, chỉ cho phép người của hiệp hội Phương Sĩ ra vào.

Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Thánh cũng là lần đầu tiên đến hiệp hội Phương Sĩ, nếu đem so với đan dược và vũ khí được bày la liệt ở hiệp hội Phương Sĩ, thì Tàng Bảo Các của Diệp gia cũng phải ớn lạnh.

“Diệp ngũ gia.” Diệp Hoàng Hiên chân trước mới vừa bước vào cửa đã thấy một tên mập mạp đem theo nụ cười đi tới, người này khắp người đều là thịt, khiến cho chiếc áo phương sĩ trông chật đến căng nứt.

Nhưng điều khiến Diệp Lăng Nguyệt chú ý đến lại là hình xăm hai cái Đỉnh trên vạt áo của hắn, rõ ràng là một Tam đỉnh phương sĩ.

“Thường đại sư, sao không thấy Hoàng đại sư?” Diệp Hoàng Hiên không thấy Hoàng Chí, cảm thấy có vài phần cổ quái.

“Hoàng Chí không còn phụ trách tiếp khách ở tiền đường nữa, Diệp ngũ gia đến để bán huyền thiết sao? Quy tắc chắc ngài cũng hiểu, quặng sắt dưới Ngũ Thành, hiệp hội Phương Sĩ sẽ không thu mua.” Thường Khuyết vừa nói vừa cười híp mắt.

Diệp Hoàng Hiên nghe xong cảm thấy yên tâm hơn phần nào, Thường Khuyết làm người so với Hoàng đại sư trước đây đáng tin hơn nhiều, lần này, việc mua bán của Diệp gia chắc là sẽ có hi vọng.

“Thường đại sư yên tâm, đây là huyền thiết mà Diệp gia chúng ta vừa mới luyện chế ra.” Diệp Hoàng Hiên có chút kích động lấy ra một khối quặng sắt, Thường Khuyết cũng chỉ nhìn một cách thờ ơ.

Sau khi thấy rõ chất lượng của quặng sắt, mắt của Thường Khuyết lóe lên hai tia sáng, Diệp gia lần này mang đến thật sự là quặng sắt Lục Thành.

Lúc này, hắn liền mời Diệp Hoàng Hiên đi vào một sảnh nhỏ ở phía bên trong, để hai người Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Thánh ở trong hiệp hội Phương Sĩ chờ.

Diệp Thành đi lại ở lầu một, hắn bị đủ các loại vũ khí làm cho hoa cả mắt, Diệp Lăng Nguyệt lại hứng thú hơn với các loại đan dược ở lầu hai, nàng dứt khoát để Diệp Thánh lại rồi đi lên lầu hai.

Hiệp hội Phương Sĩ đúng là danh bất hư truyền, Diệp Lăng Nguyệt để ý thấy đan dược nơi này tuy nói giá cả có cao hơn một chút, nhưng chất lượng cũng cao hơn người khác vài phần, dĩ nhiên, giá cả không phải là thấp.

Đang nhìn nhìn, Diệp Lăng Nguyệt thấy một kệ để đan dược, bên trên là cả một đống giấy đủ màu sắc, chất lượng của những thứ giấy này cũng có rất nhiều loại, có loại giấy bình thường được làm từ cỏ gấu, có loại giấy được làm từ cây đay, có loại giấy ngân bạc cũng có loại giấy vàng lá.

Nhưng cho dù đó là loại giấy cỏ gấu bình thường nhất thì cũng có giá cả lên đến năm trăm lượng bạch ngân một tấm, thật đúng là giá trên trời.

“Tiểu bằng hữu, đó là giấy bùa chú dùng để chế tạo phương thú.” Bên tai, truyền tới một giọng nói ôn hòa, Diệp Lăng Nguyệt quay đầu lại nhìn, phát hiện một lão giả râu bạc trắng, mặc áo xanh đang đứng ở sau lưng nàng.

Diệp Lăng Nguyệt xem vạt áo của hắn, không thấy có huy hiệu Đỉnh, có lẽ là tiểu nhị của hiệp hội Phương Sĩ.

“Lão trượng, phương thú là vật gì vậy?” Diệp Lăng Nguyệt không hề sợ hãi, tùy ý trò chuyện với lão giả.

Nghe lão trượng nói, nàng mới biết giấy bùa chú là một loại giấy đặc biệt, chỉ cần là phương sĩ thì đều có thể dùng tinh lực để tạo ra các loại phương thú khác nhau.

Về việc có thể tạo ra loại phương thú gì, uy lực như thế nào thì đều có liên quan đến tinh lực của phương sĩ.

Vừa nói, lão trượng vừa cầm lấy một tấm bùa, không hề thấy ông ấy động thủ, vậy mà tấm bùa giấy kia liền tự động xếp lại, không đến hai ba hơi thở, một con Phương hạc xinh xắn đã xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.

Thần trí của lão trượng động một cái, con Phương Hạc liền bay vòng quanh Diệp Lăng Nguyệt.

“!”

Tiểu Chi Ước nằm trên vai của Diệp Lăng Nguyệt hai mắt vừa nhìn thấy Phương Hạc liền sáng lên, giơ móng vuốt ra muốn bắt lấy con hạc giấy nhỏ.

“Ha ha, nhóc con, ngươi sẽ không bắt được nó đâu.” Lão trượng cũng bị Tiểu Chi Ước làm cho cười híp cả hai mắt, Phương Hạc của ông ấy làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy chứ.

Không bắt được à?

Điều đó vẫn chưa chắc à, khóe miệng Diệp Lăng Nguyệt khẽ giật nhẹ.

“Nếu lão trượng không ngại thì chúng ta đánh cược nhé, nếu như tiểu thú của ta bắt được, vậy thì ông tặng ta mười tấm bùa, thế nào?”

Mười tấm?

Đây là lá bùa năm ngàn lượng bạc đấy, tiểu cô nương khẩu vị thật không nhỏ.

Tuy là ở hiệp hội Phương Sĩ lão trượng đã gặp qua cả Tam Giáo Cửu Lưu, nhưng ông vẫn bị số tiền đặt cược của Diệp Lăng Nguyệt hù dọa.

Lão trượng suy nghĩ một lát, Phương Hạc được truyền tinh lực của ông ấy làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy, cho dù là cao thủ Hậu Thiên Đỉnh Phong của Ngọc Thành cũng chưa chắc có thể bắt được, huống chi là một con thú nhỏ bé.

“Cược thì cược, nếu như tiểu bằng hữu thắng thì cứ làm theo lời ngươi nói, mười tấm bùa. Nhưng nếu ngươi thua thì con thú nhỏ kia của ngươi sẽ thuộc về lão Mục ta.” Lão trượng nhất thời nổi hứng liền đồng ý đánh cược với Diệp Lăng Nguyệt.

“Không thành vấn đề.” Tốc độ của Tiểu Chi Ước, Diệp Lăng Nguyệt đã lãnh giáo qua rất nhiều lần.

“?”

Tiểu Chi Ước liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt, lại nhìn vẻ mặt tươi cười đầy tự tin của lão trượng, con ngươi trong mắt có chút mờ mịt.

“Tiểu Chi Ước, ngươi nghe rõ nhé, bắt lấy con hạc giấy kia, nếu không bắt được ngươi sẽ thuộc về vị lão trượng kia. Nhớ, sau khi đi theo ông ấy thì sẽ không có thịt cũng không có trái cây, cũng không có Đại Hoàng và chủ nhân chơi với ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt vừa mới nói với Tiểu Chi Ước xong, ánh mắt lúc nãy của Tiểu Chi Ước lập tức biến mất.

Không có thịt để ăn! Thảm!

Không có trái cây để ăn! Thảm thảm!

Không có Đại Hoàng, không có chủ nhân bên cạnh! Thảm thảm thảm!

Con Phương Hạc đang bay trên không trung lập tức trở thành kẻ thù số một của Tiểu Chi Ước.

Chỉ nghe vèo một tiếng, nó đạp chân sau một phát, vẽ ra trên không trung một đường ánh sáng lóe mắt, tốc độ kia, khí thế kia, chính là ba chữ “thật là nhanh”.

Lão trượng vốn đang chờ xem kịch vui thì giờ đây nụ cười như đông cứng trên gương mặt.

Một phát lộn ngược ba trăm sáu mươi độ, Tiểu Chi Ước lúc trở về ổn định trên vai Diệp Lăng Nguyệt còn đang cào vuốt con Phương Hạc kia, còn Phương Hạc thì không ngừng vùng vẫy.

Sau khi bắt được Phương Hạc, Tiểu Chi Ước vẫn không quên le lưỡi với lão trượng, lại còn xoay xoay cái mông của nó.

“Lão trượng, người thua rồi.” Diệp Lăng Nguyệt đối với các trò đùa nghịch của Tiểu Chi Ước đã rất quen mắt rồi, ngược lại là lão trượng, đây là lần đầu tiên ông thấy một sủng vật đáng yêu như vậy, nên nhất thời ông cũng không biết nên khóc hay nên cười.

“Mười tấm bùa, lão Mục này dám cược dám nhận thua. Nhưng mà, tiểu bằng hữu, ngươi không phải là phương sĩ, cho dù ngươi có được lá bùa thì cũng không có cách nào tạo ra phương thú được. Như vậy đi, ở đây ta có một vài khẩu quyết đơn giản, ngươi trở về luyện tập một chút, nếu như có thể luyện thành thì hôm khác lại đến hiệp hội Phương Sĩ tìm ta.” Lão trượng cũng rất sảng khoái lấy ra mười tấm bùa, đưa cho Diệp Lăng Nguyệt khẩu quyết để tu luyện tinh lực.

“Đa tạ lão trượng.” Diệp Lăng Nguyệt có chút không ngờ đến, sau khi nàng cầm lấy mấy lá bùa và khẩu quyết thì cũng rời khỏi.

“Hội trưởng, tại sao người lại dễ dàng tặng khẩu quyết tu luyện của phương sĩ cho một người xa lạ như thế.” Một thanh niên đang đứng bên cạnh cảm thấy rất kì lạ.

“Không có gì đáng ngại đâu, chẳng qua là ta cảm thấy đứa nhỏ này có chút thú vị.” Liêu hội trưởng cười cười.