Tuy sự hiểu biết về phương sĩ còn chưa nhiều nhưng sự xuất hiện của chuẩn phương sĩ Liên đại sư khiến trong lòng Diệp Lăng Nguyệt sinh ra nghi hoặc.

Nàng nghĩ đến con dao bay trong ngực mình, cùng với lớp tinh thần lực lưu lại trên con dao đó có phải chính là do Liên đại sư làm không?

Còn cả số Băng Ngưng thảo đó nữa, Tống gia lại có âm mưu quỷ kế gì?

Bất giác đi đến ngoài Diệp phủ, ngẩng mặt lên thì đã thấy hai người Diệp Hoàng Vân và Diệp Hoàng Thành dẫn theo một nhóm võ giả của Diệp gia.

“Lăng Nguyệt, con vừa tham gia buổi săn núi sao lại không chịu nghỉ ngơi?” Diệp Hoàng Vân nhìn thấy Lăng Nguyệt thì hỏi một cách nhã nhặn.

Lần săn núi này nguy hiểm lạ thường, Diệp Thánh có thể thắng ngay trận đầu khiến cho Diệp Hoàng Vân nở mày nở mặt, Diệp Thánh cũng biết đây vẫn là may nhờ Lăng Nguyệt gặp được một con linh thú.

Tuy sau sự việc Diệp Hoàng Vân cũng đã biết, con linh thú đó chẳng qua là Diệp Lăng Nguyệt may mắn gặp được, nhưng ít nhất thì Lăng Nguyệt từ sau khi trở nên thông minh thì Diệp gia gặp được không ít chuyện tốt. Vì vậy thái độ của Diệp Hoàng Vân đối với Diệp Lăng Nguyệt cũng càng ngày càng tốt.

“Đại cữu, con không sao. Mọi người vội vàng như vậy là muốn đi đâu thế?” Sự hỏi thăm của Diệp Lăng Nguyệt đổi lại tiếng cười lạnh của Diệp Hoàng Thành.

“Chẳng qua là một tiểu bối, trưởng bối làm việc lúc nào lại đến lượt ngươi hỏi vậy.”

“Hoàng Thành, đệ thật là... Con đừng để ý tứ cữu của con. Lần này đoạt lại được mỏ khoáng ở Dốc Thất Bắc cũng nhờ vào sự may mắn của con. Ta và tứ cữu của con chuẩn bị đi tìm trấn trưởng Liễu Lão, xem thử có thể nhanh chóng hoàn thành việc giao nhận của mỏ khoáng không.” Diệp Hoàng Vân biết tứ đệ vẫn luôn có khúc mắc trong lòng với hai mẹ con tam muội, nên chỉ có thể lắc đầu một cách bất lực.

“Nói đến Tống gia... đại cữu, vừa nãy lúc con đi trên đường hình như nhìn thấy Tống Quảng Nghĩa và một người đàn ông trẻ vào tiệm dược liệu mua một xe dược thảo, không biết có liên quan gì đến mỏ khoáng ở Dốc Thất Bắc không?” Diệp Lăng Nguyệt không thể nói rõ nàng đã gặp hai người đó nên chỉ có thể nói xa nói gần để nhắc nhở Diệp Hoàng Vân.

Băng Ngưng Thảo rốt cuộc có tác dụng gì thì Diệp Lăng Nguyệt tạm thời không biết, nàng chỉ hi vọng Diệp Hoàng Vân bọn họ có thể cẩn thận.

“Tiệm dược thảo và mỏ khoáng của Dốc Thất Bắc không có chút liên quan gì cả, đừng tưởng rằng ghé qua thạch phường mấy ngày thì cái gì cũng biết. Đại ca, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn mau đi tìm trấn trưởng để tránh đám người đó của Tống gia lại ăn quỵt.” Diệp Hoàng Thành nói một cách không kiên nhẫn, Diệp Hoàng Vân chỉ đành gật đầu với Diệp Lăng Nguyệt rồi dẫn người vội vã rời đi.

Việc nằm ngoài dự liệu của Diệp gia là lần này Tống gia cũng không giở trò, dưới sự chủ trì của Liễu trấn trưởng thì hứa ba ngày sau chờ giải quyết hết các sổ sách của Dốc Thất Bắc thì giao cho Diệp gia.

Trong lòng đám người Diệp Cô như trút được viên đá lớn, Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe được tin lại rất không đồng tình.

Nhưng trong lòng nàng rất nhanh đã bị thu hút bởi việc chọn vũ khí ở Tàng Bảo Các sắp tới.

Chiến thắng của buổi săn núi ở Thu Phong Trấn, Diệp Cô không những tăng lương tháng cho năm người tham gia thi đấu, mà còn phá lệ thưởng cho năm người có thể vào Tàng Bảo Các chọn một món vũ khí.

Đối với những hậu bối của Diệp gia mà nói, đây đều là sự hấp dẫn rất lớn.

Suy cho cùng trong Tàng Bảo Các của Diệp gia đang cất giữ binh khí và giáp bảo vệ mà lão tổ tông nhiều đời của Diệp gia để lại đã nhiều năm, những thứ này mặc lên người thì lúc nguy cấp có thể cứu mạng.

Mấy ngày sau, Diệp Lăng Nguyệt dưới sự dẫn dắt của đại biểu ca Diệp Thánh, năm người lần lượt đi vào. Các vật phẩm cất giữ ở Tàng Bảo Các Diệp gia đều hiện ra đầy rẫy trước mắt của mọi người.

Tàng Bảo Các tổng cộng có hai gian, một gian là chứa binh khí, lớn nhỏ đủ cả, từ binh khí ngắn đến binh khí dài, thậm chí là cung tiễn thiết chùy cũng đều có đủ.

Gian thứ hai là chứa phòng cụ, đồ bảo hộ cổ tay, giáp da, mũ bảo hộ lớn nhỏ cũng có rất nhiều loại, trong đó kiểu dáng nam nữ thì mỗi loại có một ít.

“Lăng Nguyệt, muội xem thử muội thiếu thứ gì thì chọn thứ đó, cho muội chọn đầu tiên.” Diệp Thánh cũng biết lần săn núi này công thần lớn nhất là Diệp Lăng Nguyệt nên y cũng không nhỏ mọn mà cho Diệp Lăng Nguyệt chọn đầu tiên.

Sự sắp xếp như vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì khác, ngay cả Diệp Thanh cũng im lặng không lên tiếng.

Thiếu thứ gì thì chọn thứ đó?

Diệp Lăng Nguyệt bĩu môi, nàng cái gì cũng thiếu cả. Binh khí vừa tay cũng không có, giáp bảo vệ thuận tay cũng không có, ai bảo bản thân trước đó là một cô gái ngốc vô dụng, có mẹ mà không có cha chứ.

Nhưng rốt cuộc nên chọn món nào đây?

Trước khi vào Tàng Bảo Các, Diệp Hoàng Ngọc cũng có nhắc Lăng Nguyệt, chọn vũ khí cũng được, giáp bảo hộ cũng được, không nên mù quáng chọn thứ quý giá mà phải chọn thứ thích hợp với mình.

Tuy nói những binh khí giáp bảo vệ trong Tàng Bảo Các này đều rất tốt, nhưng sau khi có con dao bay đó thì các binh khí và phòng cụ bình thường ở trong mắt Diệp Lăng Nguyệt cũng thật sự không được coi là gì cả.

Chọn cả nửa ngày, Diệp Lăng Nguyệt cũng không đưa ra được chủ ý.

“Đại biểu ca, hay là các huynh chọn trước đi, muội xem thử đã.” Diệp Lăng Nguyệt cười bẽn lẽn, để mọi người chọn trước.

Đám người Diệp Thánh cũng sớm đã nhìn đến nỗi nóng cả mắt, mỗi người tự nhắm trúng một món vũ khí hoặc phòng cụ rồi dùng thử.

Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt đi đến cạnh một cái giá, Càn Đỉnh trong lòng bàn tay nàng đột nhiên nảy lên.

Cảm giác này trước đây Diệp Lăng Nguyệt cũng đã từng gặp, nàng bất giác nhìn lên cái giá đó thì phát hiện trên giá có một viên đá dơ dáy.

Viên đá bằng phẳng không có gì lạ, cũng chưa được chế tạo gì, hoàn toàn không giống thứ nên được đặt ở Tàng Bảo Các.

Diệp Lăng Nguyệt hiếu kỳ cầm viên đá đó lên, mới vừa cầm lên tay thì Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có gì không đúng.

Viên đá rất nặng, Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên nên vội vận hành đỉnh tức kiểm tra nguồn gốc của viên đá.

Vừa nhìn thì Diệp Lăng Nguyệt chỉ thấy trong viên đá có rất nhiều đốm sáng dày đặc, điều kỳ lạ nhất là những đốm sáng này hình như là chất lỏng.

Có lẽ kiến thức của nàng hơi ít, ngoài những loại như huyền thiết thì trong chốc lát cũng không nhìn ra được lai lịch của thứ này.

“Lăng Nguyệt, viên khoáng thạch muội cầm này là một khối khoáng thạch cổ mà lão tổ tông của Diệp gia năm xưa phát hiện ở núi Thất Tinh, không ai biết nó là khoáng thạch gì nên được đặt ở trong Tàng Bảo Các.” Diệp Thánh thấy Diệp Lăng Nguyệt cầm một viên đá thì hảo tâm nói bên cạnh.

“Đại biểu ca, vậy muội lấy viên khoáng thạch này.” Lựa chọn của Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Thánh không hiểu được, nhưng nếu đã nói là tùy ý chọn thì Diệp Lăng Nguyệt chọn cái gì người khác cũng không tiện nói.

Lần chọn lựa này ngoài Diệp Lăng Nguyệt đã chọn viên đá lạ ra, những người khác đều có được thứ của mỗi người. Diệp Thánh chọn một cây thương dài, Diệp Thanh chọn một chiếc áo giáp da, còn Diệp Ninh và Diệp Anh thì mỗi người cũng chọn một món binh khí vừa ý.

Năm người có được vũ khí thì cùng nhau cười nói đi ra khỏi Tàng Bảo Các, nhưng đi chưa được mấy bước thì có một võ giả vội vã đi lên phía trước, nói thầm vào bên tai của Diệp Thánh.

“Lẽ nào có lý đó, Tống gia quả thực là hiếp người quá đáng rồi!” Diệp Thánh nghe xong thì không còn tí vui vẻ nào, y giận đến đỏ cả mặt.

“Đại biểu ca, việc gì vậy?” Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy thì đã biết có việc không hay.

“Còn không phải việc của thiết khoáng ở Dốc Thất Bắc, lần này coi như là xong rồi, mỏ khoáng Dốc Thất Bắc bị hủy hoàn toàn rồi.” Lời của Diệp Thánh khiến bốn người khác nhìn nhau, Diệp Thánh cũng không nói nhiều nữa, dẫn bốn người đi về phía núi Thất Tinh.