Việc đưa Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng tới đây, Diệp Lăng Nguyệt sớm đã có phòng ngừa, nàng đổ ra một chén Tửu Đầu nhỏ rồi đập nắp vò rượu lại.

“Lăng Nguyệt, đây thật sự là Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng mà ngươi dùng thời gian một tháng để ủ ra sao, ây da, quá thần kỳ.” Lam Thải Nhi nhìn một chén rượu nhỏ kia, vui mừng không thôi.

Nàng còn phát hiện ra rượu trong ly giống như mật ong thượng đẳng vậy, bưng ở trong tay nghiêng qua nghiêng lại cũng không bị đổ ra ngoài, rất khác so với rượu bình thường.

“Lam tỷ tỷ, lần này làm trò cười cho tỷ rồi, rượu này chỉ là Tửu Đầu thôi, không thể cứ để như vậy mà uống, phải pha với nước suối Cầu Vồng thì mới uống được.” Diệp Lăng Nguyệt cười, lấy ra một vò nước suối Cầu Vồng lấy từ trong Hồng Mông Thiên.

Chỉ lấy vài giọt Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng, rồi đổ thêm mười chén nước, lúc này mới đưa tới trước mặt của Lam Thải Nhi.

Lam Thải Nhi uống một hớp, nhất thời cả người đều ngơ ra.

Trời ạ, mùi vị của rượu này... Lam Thải Nhi đã không tìm được từ ngữ cụ thể nào để hình dung loại Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng này.

Cái gì mà Ngũ Trân Nhưỡng do Thần Tiên Phường sản xuất chứ, nếu đem so với Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng thì chỉ là nước sôi mà thôi.

Loại rượu Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng nhất định có thể khiến cho rượu của Túy Tiên Cư được nâng lên thêm một bậc.

“Muội muội tốt, mau nói cho ta biết, loại rượu này muội một tháng có thể ủ ra bao nhiêu vò.” Ánh mắt của Lam Thải Nhi sáng ngời, đem rượu này đến Đế Đô, xem An Mẫn Hà suốt ngày coi thường người khác kia còn có thể nói gì.

Nếu như đem Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng này bán ra, nhất định sẽ trở thành tinh phẩm của Túy Tiên Cư, giá cả cũng sẽ là giá ở trên trời.

Một vò Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng nhất định có thể đủ để cho Túy Tiên Cư ở Ly thành bán trong vòng một tháng.

Nhưng Lam Thải Nhi lại còn muốn đem Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng đến bán tại Túy Tiên Cư ở Đế Đố.

Dù sao thì Đế Đô cũng mới là tửu lầu tụ tập đông người nhất.

“Rượu không thành vấn đề, vấn đề là ta cần Chiểu Chu Nguyên Hạch.” Diệp Lăng Nguyệt cũng tràn đầy lòng tin đối với Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng.”Không chỉ có như thế, ta còn có một vị bà con xa có thể cung cấp một ít linh quả đặc biệt, nếu có bọn chúng thì Túy Tiên Cư sẽ làm ăn tốt hơn.

Nói xong Diệp Lăng Nguyệt liền đưa một quả lê cùng một quả bồ đào mà lúc nãy nàng mới hái từ trong  Hồng Mông Thiên đưa cho Lam Thải Nhi.

Lam Thải Nhi sau khi ăn xong thì không ngừng khen ngon.

Lam Thải Nhi lúc này mới vỗ ngực đảm bảo, chuyện Chiểu Chu Nguyên Hạch cứ giao cho nàng, từ nay về sau Diệp Lăng Nguyệt chính là bà chủ nhỏ ở Túy Tiên Cư.

Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi sau khi quyết định hợp tác liền lập tức bắt đầu chỉnh đốn.

Lam Thải Nhi ỷ vào thân phận lão đại của mình mình ở Túy Tiên Cư nên âm thầm yêu cầu trước một bình Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng đem về cho người cha sâu rượu Lam Thái Thú thưởng thức.

“Con gái bảo bối, con nói mời cha tới thưởng thức rượu, sẽ không phải lại là những thứ rượu như nước tiểu ngựa kia của Túy Tiên Cư bọn con chứ, những thứ rượu đó ngay cả nước sôi cũng không bằng.” Lam Thái Thú bị Lam Thải Nhi kéo đến Túy Tiên Cư, miệng không ngừng cằn nhằn.

Diệp Lăng Nguyệt đưa tới một vò Hầu Tửu trăm năm kia ông sớm đã uống hết, nên bây giờ đang vô cùng thèm rượu ngon.

Nhưng khi Lam Thải Nhi lấy Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng ra thì Lam Thái Thú liền trợn mắt nhìn.

Một con sâu rượu như lão thì chỉ cần liếc nhìn cũng có thể biết Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng không phải tầm thường.

“Cha, chờ một chút, rượu này còn phải pha thêm nước...” Lam Thải Nhi còn chưa nói xong, Lam Thái Thú không nói lời nào đã uống hết gần nửa bình Tửu Đầu Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng.

Lúc Lam Thải Nhi muốn ngăn chặn lại thì đã không kịp nữa.

Chỉ nghe ùm một tiếng, Lam Thái Thú té xuống đất, bất tỉnh nhân sự,  từ mặt đến thân thể của Lam Thái Thú đều giống như con tôm bị nấu chín vậy.

“Cha!” Lam Thải Nhi cả kinh thất sắc.

Diệp Lăng Nguyệt dùng vài giọt rượu đã có thể đổi ra mười bát rượu lớn.

Lam Thái Thú uống vào gần nửa bình, ít nhất cũng mấy trăm giọt tửu đầu, nếu như quy đổi ra thì chí ít cũng là mười vò Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng hai mươi cân.

Cái này là liệt tửu luôn rồi, Lam Thải Nhi bị dọa sợ đến thất sắc, cha nàng sẽ không bị say chết chứ.

Lam Thải Nhi bị dọa sợ đến nỗi hồn bay phất lạc, lúc này liền đem Lam Thái Thú trở về phủ Thái Thú.

Từ trên xuống dưới phủ Thái Thú đều bị kinh động, liền mời đại phu đến để giải rượu.

Hai mẹ con Lam Thải Nhi cho Lam Thái Thú uống thuốc giải rượu xong, chờ đến ngày hôm sau, nhưng Thái Thú vẫn là một thân đỏ ửng, mùi rượu trên người cũng không hề bay đi.

Hai mẹ con lại tìm đến Liêu hội trưởng.

Liêu hội trưởng hỏi một chút về chuyện đã xảy ra, liền kêu Lam Thải Nhi mang đến một ít Tửu Đầu Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng.

“Đây chính là loại tửu đầu thuần túy nhất mà ta từng gặp, hàm lượng của rượu này có thể nói là 100%. Muốn giải loại rượu này, lão phu cũng không có cách, xem ra chỉ có thể tìm người chưng cất rượu mới có thể biết được.” Liêu hội trưởng không có cách giải rượu rượu, chỉ có thể là đưa ra đề nghị này.

Lam Thải Nhi lập tức giống như rơm rạ tìm được cứu mạng, chạy một mạch đến Diệp phủ.

“Lam tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Nguyệt đang muốn mời ông ngoại Diệp Cô và mẫu thân cùng thưởng thức rượu, chỉ thấy Lam Thải Nhi mặt đầy kinh sợ chạy đến.

Sau khi nghe ngóng, mới biết Lam Thái Thú mê rượu nên một hơi uống hết nửa bình rượu tửu đầu.

Diệp Lăng Nguyệt đã từng uống một hớp rượu tửu đầu, lúc ấy nếu không nhờ Đỉnh Tức trợ giúp thì chắc nàng cũng say đến mấy ngày mấy đêm, Lam Thái Thú uống hết nửa bình rượu, chắc chắn đã say mèm rồi.

“Thái Thú đại nhân xảy ra chuyện, đó là đại sự, Lăng Nguyệt, ta và con cùng đến phủ Thái Thú xem sao.” Diệp Cô cũng là một người thích uống rượu nên đại khái cũng biết say rượu mà bất tỉnh không phải là chuyện nhỏ.

Ba người đến phủ Thái Thú, vừa vào phòng của Thái Thú, chỉ thấy một phụ nhân đang ngồi ở trước giường nhỏ, âm thầm gạt lệ.

Vị phu nhân kia có lẽ chính là Thái Thú phu nhân.

Thái Thú phu nhân là lần đầu tiên thấy Diệp Lăng Nguyệt, thấy nàng tuổi còn trẻ nên không khỏi có vài phần hồ nghi, còn trẻ như vậy thật sự có thể cứu Thái Thú?

Diệp Lăng Nguyệt vội vã tiến lên, phát hiện toàn thân của Lam Thái Thú đều là mùi rượu.

Diệp Lăng Nguyệt bắt mạch một chút, vẻ mặt của nàng hơi đổi, nhưng vì Diệp Lăng Nguyệt đưa lưng về phía mọi người nên Lam Thải Nhi và những người khác cũng không có để ý.

“Lam tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng qua, mọi người ra ngoài trước đi.” Diệp Lăng Nguyệt bảo mọi người ra ngoài trước, Thái Thú phu nhân còn đang chần chờ liền bị Lam Thải Nhi kéo ra.

“Kỳ quái, trong cơ thể của Lam Thái Thú tại sao lại có hai cổ hơi thở, hai cổ hơi thở này đang đấu với nhau nên mới khiến cho ông một mực hôn mê bất tỉnh.” Diệp Lăng Nguyệt kiểm tra bên dưới, mới phát hiện thì ra Lam Thái Thú hôn mê không phải chỉ bởi say rượu mà còn vì Nguyên Lực trong cơ thể ông rất là hỗn loạn.

Diệp Lăng Nguyệt nhớ trước đó Lam Thải Nhi co nói qua, trong cơ thể Lam Thái Thú có vết thương cũ, nghe nói là lúc ở trên chiến trường bị trúng tà thuật của một tên Trung Nguyên Tà Phương nên bị lưu lại di chứng.

Lam Thái Thú vẫn thường mời Phương Sĩ Đế Đô đến chữa trị vết thương cũ trong cơ thể.

Không ngờ lần này tửu đầu Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng lại kích thích tà thuật trong cơ thể của Lam Thái Thú tái phát.

Diệp Lăng Nguyệt vốn không biết là do nước suối Cầu Vồng bên trongThải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng có mang một phần thụy quang của Phượng Hoàng.

Mà phần thụy quang của Phượng Hoàng này nếu gặp phải tà thuật do Tà Lực lưu lại sẽ giống như nước gặp lửa, thủy hỏa không thể dung hòa.