Không ngờ rằng, trong Đại Hạ quốc lực thông thường, lại gặp phải cường giả tuyệt thế nắm giữ võ học Đế Vương. Ngay cả vợ chồng thần thú Phượng Hoàng, cũng không dám đối đầu

Lúc trước, vợ chồng Phượng Hoàng sở dĩ lựa chọn Đại Hạ Vân Mộng chiểu, cũng là bởi vì khu vực này không có cường giả. Ai biết rằng ngựa cũng còn có lúc mất vó, Đại Hạ lại cũng là một nơi ngọa hổ tàng long, cuối cùng gặp phải tồn tại đáng sợ nhất.

“Hai vị xin hạ thủ lưu tình, chúng ta nhận thua.” Sau khi cân nhắc một hồi, Băng Hoàng và Hỏa Phượng đã biết, nam nhân quanh thân tản ra khí thế vương giả đáng sợ này, không là đối thủ mà bọn họ có thể đối kháng.

Bọn họ đã mất đi lão Tam, tuyệt đối không thể lại mất đi thêm hai đứa nữa.

“Bọn ta đồng ý vô điều kiện, đưa lão Tam cho vị cô nương này. Cũng đồng ý lão Tam hầu hạ nàng ta một trăm năm. Những chuyện trước kia, cũng là sai lầm của vợ chồng bọn ta, là bọn ta hiểu lầm vị cô nương này.” Băng Hoàng và Hỏa Phượng vốn cao ngạo rốt cuộc cũng khuất phục.

Kim Diện nam tử vung tay lên, hai con Cự Long màu đen lúc này mới biến mất.

Vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng trở về ổ Phượng Hoàng. Hai người đã sớm không còn khí thế vây công Diệp Lăng Nguyệt trước đó. Hai người bọn họ giờ đây nơm nớp lo sợ, nhìn chằm chằm vào hai quả trứng dưới chân Kim Diện nam tử, rất sợ Vu Trọng mất hứng, rồi chẳng còn gì.

Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt không thoái mái.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đây là đang muốn cáo mượn oai hùm.” Kim Diện nam tử dán một hơi thở vào bên tai Diệp Lăng Nguyệt. Giọng nói tràn đầy vẻ hài hước.

Diệp Lăng Nguyệt giật mình một cái, lúc này mới ý thức được nàng vẫn còn ở trên lưng Kim Diện nam tử, liếc mắt trừng Kim Diện nam tử.

“Nhưng bổn tọa thích.” Đôi môi hồng nhạt của Kim Diện nam tử giật nhẹ, tạo thành một độ cong vô cùng mê hoặc.

Nữ nhân của hắn mượn uy của hắn. Hắn rất hài lòng.

“Ngu si.” Diệp Lăng Nguyệt tức giận.

Nhìn Diệp Lăng Nguyệt và Kim Diện nam tử "liếc mắt đưa tình" như không coi ai ở đó. Vợ chồng Phượng Hoàng khóc không ra nước mắt, bọn họ nhất định là ra ngoài không coi ngày, sao lại chọc phải đúng sao chổi.

“Hai vị, nếu chúng tôi đã đáp ứng điều kiện của các ngươi, có thể trả hai quả trứng Phượng Hoàng lại không.” Hỏa Phượng nhìn hai quả trứng Phượng Hoàng nhà mình, giống như là hai tảng đá. Bị Vu Trọng cho một cước giẫm ở dưới chân, trái tim đau muốn rỉ máu.

Băng Hoàng cũng rơm rớm chực khóc, hận không thể lập tức tiến lên ôm trứng Phượng Hoàng về.

“Nực cười, hai người các ngươi ngậm máu phun người, làm ô nhục thanh danh của bản cô nương, chỉ tùy tiện nói xin lỗi một câu là được hay sao? Trừ phi các ngươi không muốn lấy lại hai quả trứng Phượng Hoàng này về.” Diệp Lăng Nguyệt sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế, đắc tội với Diệp Lăng Nguyệt nàng thì đừng nghĩ dễ dàng bỏ qua như thế.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hỏa Phượng nhìn Diệp Lăng Nguyệt chằm chằm, ánh mắt như muốn phun ra lửa.

“Rất đơn giản, trả phí tổn thất tinh thần. Ta muốn có nước mắt và lông của Phượng Hoàng.” Diệp Lăng Nguyệt chu cái miệng nhỏ, phun ra một tràng phí tổn thất tinh thần.

Tiểu Chi Ước nói rồi, trên người hai vợ chồng Phượng Hoàng thành niên, ngoài trứng Phượng Hoàng ra thì hai thứ đó là đáng giá nhất.

Nếu Diệp Lăng Nguyệt nhớ không lầm. Chất liệu luyện chế Thiên Giai binh khí Cửu Long ngâm, chính là lông Phượng Hoàng. Nhưng nàng cũng nhìn thấy rất rõ, lông chim trên người Hỏa Phượng rất đẹp, về phần nước mắt Phượng Hoàng. Vừa mới nãy lúc Băng Hoàng khóc, tuôn trào như nước ở vòi. Nàng thấy cũng xót thương thay.

Đây chính là nước mắt Phượng Hoàng có tác dụng chữa bệnh hiệu quả thần kỳ.

Đối với Phương Sĩ mà nói, đây đều là những vật liệu luyện đan luyện khí cực phẩm hiếm có.

“Có nghe thấy không, mau làm theo nàng nói, nếu không thì...” Kim Diện nam tử ngoắc chân bên phải một cái, câu một trong số hai quả trứng Phượng Hoàng đó lên. Động tác giống như đang chơi với một quả bóng. Tư thái của hắn thuần thục, thỉnh thoảng còn làm như kiểu đá bóng, khiến cho tim vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng như muốn nhảy ra ngoài.

Băng Hoàng vừa nghĩ đến việc chia li với lão Tam. Sinh tử của Lão Đại và lão Nhị lại còn bị thao túng ở trong tay cặp nam nữ xa lạ này. Vô cùng bi thương, trong ánh mắt to màu xanh lam, những giọt lệ rơi xuống.

Tiểu Chi Ước vẫn là thông minh, liền lăn một vòng ôm lấy bình thuốc, hứng đầy bình những giọt lệ của Phượng Hoàng.

Hỏa Phượng thấy dáng vẻ của ái thê, mặc dù lửa giận đang thiêu đốt trong lòng, nhưng cũng không thể không khuất phục.

Hắn lắc mình một cái, biến thành một con Hỏa Phượng xinh đẹp.

Trong loài Phượng Hoàng, lông của Hùng Phượng là có màu sắc diễm lệ, đặc biệt là lông phượng ở đỉnh đầu ngũ quang thập sắc giống như cầu vồng trên trời như vậy. Đó chính là nguyên liệu luyện khí tốt nhất.

Ngày thường, nếu ai nhổ một cọng lông Phượng Hoàng. Chẳng khác gì vén râu cọp, chắc chắn phải chết. Nhưng hôm nay, vì hai quả trứng Phượng Hoàng bây giờ là điểm yếu để uy hiếp người khác, Hỏa Phượng cũng chỉ có thể khuất phục.

Nó đau buồn kêu lên một tiếng, một cọng Phượng Hoàng Linh từ trên đỉnh đầu rơi xuống, rơi vào trong tay Diệp Lăng Nguyệt.

“Một cọng?”

Kim Diện nam tử rất không hài lòng với số lượng đó. Không nói nhiều, giơ tay lên, lấy khí thế không thể chống lại, từ trên cao trực tiếp túm lấy một nắm lông từ trên đỉnh đầu của Hỏa Phượng.

Nhìn túm lông ấy, không có mười thì cũng phải có tám cọng. Chỉ thiếu chút nữa là nhỏ hói cả đầu Hỏa Phượng.

Cả người Hỏa Phượng run lên, vừa tức giận lại vừa xấu hỗ.

Tiểu Chi Ước run run, bị hù dọa đến mức một lần nữa lại phải trốn vào trong ống tay áo Diệp Lăng Nguyệt.

“...”

Thật là tàn nhẫn, đến Diệp Lăng Nguyệt cũng thấy đau đớn thay cho Hỏa Phượng.

Nam nhân này thật đúng là da mặt dày cộng thêm vô sỉ. Hắn thật sự cho rằng lông Phượng Hoàng là lông gà sao, nhổ cả nắm to.

“Này, ba cọng này cho nàng, còn lại mấy cọng bổn tọa muốn lấy.” Sau khi Vu Trọng có được mấy cọng lông Phượng Hoàng thì ném mấy cọng cho Diệp Lăng Nguyệt, còn lại tự mình giữ lấy. Khiến Diệp Lăng Nguyệt một phen trợn mắt vì kinh ngạc.

“Đồ cũng đã giao cho các người rồi thì cũng nên đem trứng Phượng Hoàng trả lại cho chúng ta chứ.” Vợ chồng Hỏa Phượng và Băng Hoàng đều đã giận đến cả người phát run.

Sau khi trải qua sự việc lần này, vợ chồng Phượng Hoàng đã bị ám ảnh. Sau này bọn họ có sinh nữa, cũng sẽ không đến Vân Mộng chiểu ấp trứng.

“Nhận lấy.” Vô sỉ thì vô sỉ, Kim Diện nam tử nói cũng phải giữ lấy lời.

Hắn giơ tay lên, hai luồng Nguyên Lực giống như những đám mây, cuốn lấy hai quả trứng Phượng Hoàng. Cẩn thận đưa tới tận tay hai vợ chồng Băng Hoàng và Băng Phượng, không tệ chút nào.

Chiêu thức dùng tay khống chế Nguyên Lực ấy, khiến cho Diệp Lăng Nguyệt nhìn đến trợn mắt hốc mồm.

Lần trước, lúc ở núi Thất Tinh. Nàng đã biết, nam nhân này vô cùng mạnh mẽ. Hôm nay, thực lực của hắn lại càng cao thâm khó lường.

Hắn rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở Vân Mộng chiểu? Một trận đại chiến rốt cuộc cũng đã hạ màn. Phía chân trời, ánh nắng ban mai đã bắt đầu ló rạng, trời sắp sáng rồi.

Trận biến cố này ở Vân Mộng chiểu nhất định đã kinh động đến các thành trấn lân cận. Không bao lâu nữa, Vân Mộng chiểu nhất định sẽ thu hút một lượng đông đảo người tới. Hai vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng, quyết định lập tức rời khỏi Vân Mộng chiểu.

Nhìn quả trứng Phượng Hoàng Diệp trong tay Lăng Nguyệt. Băng Hoàng và Hỏa Phượng hóa thành chim. Hai vợ chồng lưu luyến không rời, mỗi người cầm một quả trứng Phượng Hoàng, phát ra một tràng tiếng kêu rên rỉ bi thương, bay về hướng mặt trời mọc.