“Chi Ước... Chi Ước”

Tiểu Chi Ước vừa gãi đầu vừa trợn mắt chỉ về phía trước.

“Ý ngươi là muốn ta đi về phía trước?”

Tiểu Chi Ước ngoài việc thỉnh thoảng thích đùa dai ra thì phần lớn thời gian đều rất ngoan, nhưng hôm nay nó lại có chút khác thường.

Diệp Lăng Nguyệt nửa tin nửa ngờ đi sâu vào bên trong theo chỉ dẫn của Tiểu Chi Ước.

Không biết đã đi bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt mới cảm thấy bùn nhão của đầm lầy dưới chân đã biến mất.

Phía trước xuất hiện một cái hồ giống xanh thẳm như minh châu vậy, một cái cây cao lớn chọc trời xuất hiện ở trước mặt của Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước.

Diệp Lăng Nguyệt chưa từng thấy qua cái cây nào như vậy, mỗi một chiếc lá nhỏ đều sáng lấp lánh như trân châu.

Dưới gốc cây kia không hề có thổ nhưỡng, trên không chạm trời, dưới không chạm đất.

“Ngươi nói, ngươi biết loại cây này? Nó gọi là Bất Tử Mộc?”

Tiểu Chi Ước lại kêu thêm mấy tiếng.

Tiểu Chi Ước sinh ra ở trong Hồng Mông Thiên, sau đó đi theo Ngọc Thủ Độc Tôn, kiến thức so với Diệp Lăng Nguyệt cao hơn rất nhiều.

Bất Tử Mộc còn gọi là Niết Bàn Mộc, truyền thuyết nói rằng sau khi Phượng Hoàng dục hỏa thì lưu lại hạt giống cây này.

Loại hạt giống này chỉ cần mấy ngày là có thể sinh trưởng thành Phượng Hoàng Mộc, Phượng Hoàng Mộc là loại cây thích hợp nhất để Phượng Hoàng đậu lại và làm tổ.

“Ngươi muốn ta leo lên Bất Tử Mộc?” Diệp Lăng Nguyệt làm theo lời của tiểu Chi Ước nhảy vào trong hồ rồi bơi tới dưới cây lớn.

Diệp Lăng Nguyệt sử dụng Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, trên người xuất hiện một cổ lực, nàng giống như một con thằn lằn leo lên thân cây.

Cây này cao quá.

Diệp Lăng Nguyệt trèo khoảng chừng hơn một canh giờ mới leo đến đỉnh cao nhất của Bất Tử Mộc.

Ánh sáng chiếu xuyên qua từng tán cây lấp lánh, Diệp Lăng Nguyệt thấy có một ổ chim rất lớn.

Ở chính giữa ổ chim có ba quả trứng.

Ba quả trứng kia đều to hơn các loại trứng bình thường mà Diệp Lăng Nguyệt thường thấy.

Màu sắc của ba quả trứng không giống nhau, quả bên trái có màu xanh lấp lánh như sắc trời, viên bên phải thì lại quý giá như hồng ngọc, duy chỉ có viên ở giữa là màu sắc giống với trứng gà bình thường.

Ba viên trứng lẳng lặng nằm ở trong tổ, tia sáng ngũ sắc kia chính là tản ra từ mấy quả trứng này.

Trong tổ không tìm thấy tung tích của chim mẹ.

Tim Diệp Lăng Nguyệt lúc này cũng đập nhanh hơn.

Chẳng lẽ đó chính là trứng Phượng Hoàng ở Vân Mộng Chiểu trong truyền thuyết?

Diệp Lăng Nguyệt nuốt vài ngụm nước miếng, nàng vươn tay vỗ lên người tiểu Chi Ước.

“Chi Ước!”

Tiểu Chi Ước kêu thảm một tiếng, đáy mắt rưng rưng nước.

“Đau sao? Vậy đây không phải là nằm mơ, chúng ta thật sự gặp được trứng Phượng Hoàng.”

Tiểu Chi Ước vốn còn đang la lối liền không biết từ đâu móc ra một miếng vải nhỏ, rón rén bước đến giống như tư thế của một tên trộm.

“Cái gì? Ý ngươi là muốn ta đi trộm một viên trứng Phượng Hoàng?”

Vẻ mặt Diệp Lăng Nguyệt như không dám tin.

Còn không phải sao, khó lắm mới gặp được trứng Phượng Hoàng lúc không có chim mẹ ở tổ, nhân lúc này trộm trứng là vô cùng thích hợp.

“Sao có thể làm như vậy, sao lại là trộm một quả... Đã trộm thì phải trộm cả ba quả chứ. Một quả dùng để ấp, một quả dùng để bán còn lại một quả thì nướng ăn?” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt khiến cho Tiểu Chi Ước chỉ trong nháy mắt đã hóa đá.

Thật là vô sỉ quá.

Chủ nhân lại muốn đem trứng của thần điểu phượng hoàng nướng ăn!

Diệp Lăng Nguyệt nói là làm, ba quả trứng Phượng Hoàng mặc dù rất lớn nhưng nàng có Hồng Môn Thiên trong tay nên chỉ cần tới gần đưa chúng vào Hồng Mông Thiên là được.

Sau khi được tiểu Chi Ước giải thích, Diệp Lăng Nguyệt cũng biết đại khái là do trong Vân Mộng Chiểu khắp nơi đều là sương mù nên chim mẹ và chim cha khi đi ra ngoài cố ý để trứng lại trong tổ, tránh để có người trộm trứng.

Loại sương mù này đối với người hay thú đều có tác dụng làm cho lạc đường, làm cho mê muội, nhưng đối với tiểu Chi Ước lại không có ảnh hưởng.

Nếu muốn trộm trứng Phượng Hoàng thì nhất định phải lập tức hành động, nếu không Phượng Hoàng trở lại thì chỉ có đường chết.

Mặc dù trứng Phượng Hoàng còn chưa nở, nhưng những ánh sáng phát ra thì lại không bình thường, nên Diệp Lăng Nguyệt cũng không dám khinh địch.

Nàng cẩn thận từng li từng tí bò lổm ngổm, từng bước một dịch chuyển về phía trước.

Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt sắp đến gần ổ Phượng Hoàng thì lá cây trên cây Phượng Hoàng liền đung rồi đưa phát ra tiếng kêu.

Thân cây của Phượng Hoàng Mộc đột nhiên rung lắc.

Định hình nhìn lại mới phát hiện ra nơi thân cây rõ ràng là một con kim giác đại mãng xà màu đen, trên thân có vô số sọc màu vàng.

Lúc nhìn thấy kim giác đại mãng xà, Diệp Lăng Nguyệt liền sử dụng Vọng Nguyên Công, nhìn xuống phía bên dưới, Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết âm thầm kêu khổ.

Tu vi của con kim giác đại mãng xà này đã vượt qua cấp năm rồi, thậm chí có thể là linh thú cấp sáu cấp bảy.

Kim giác đại mãng xà là một loại linh thú cấp sáu cấp bảy sinh sống ở Vân Mộng Chiểu, ngày thường thích nhất ăn trứng chim.

Băng Phượng Hoàng cùng Hỏa Phượng Hoàng ở sâu bên trong Vân Mộng Chiểu, gieo hạt giống Bất Tử Mộc xuống, lúc làm tổ đẻ trứng thì con kim giác đại mãng xà kia đã len lén mai phục ở bên cạnh, hắn đối với ba quả trứng phượng hoàng kia vốn đã thèm thuồng từ lâu.

Chỉ tiếc Phượng Hoàng trống mái canh giữ rất chặt chẽ, cơ hồ là một tấc cũng không rời, nên kim giác đại mãng vẫn luôn không có cơ hội ra tay.

Cho đến tối nay, Phượng Hoàng trống mái nhất thời lười biếng rời khỏi Bất Tử Mộc, kim giác đại mãng xà mới bơi tới đây, rồi len lén ngụy trang thành bộ dạng của nhánh cây, chờ đợi thời cơ thích hợp để nuốt trứng Phượng Hoàng.

Kim giác đại mãng xà nhìn qua cũng biết đã có năm sáu trăm năm tu vi, đầu của nó hình tam giác, trên thân phủ đầy những miếng vảy to cứng, ở vị trí ấn đường có một cái sừng nhô ra ngoài.

Chỉ cần đột phá liền hai cấp thì thì đầu của kim giác sẽ có thể mọc sừng.

Con kim giác đại mãng xà này mạo hiểm tính mạng để mai phục ở nơi này nguyên nhân chính là bởi vì chỉ cần nuốt một quả trứng của thần thú phượng hoàng thì nó sẽ có thể lột xác, đột phá liền hai cấp, từ rắn hóa thành giao long, trở thành giao long kim giác.

Nhưng lúc sắp nuốt được trứng Phượng Hoàng lại đột nhiên xuất hiện một Diệp Lăng Nguyệt.

Kim giác đại mãng xà vô cùng căm tức.

Tựa như cũng đoán được Diệp Lăng Nguyệt muốn trộm trứng nên kim giác đại mãng xã liền quấn thân mình quanh ổ Phượng Hoàng.

“Khụ khụ, kim giác huynh đệ, chi bằng chúng ta thương lượng một chút, người gặp đều có phần, ba cái trứng, ngươi hai ta một như thế nào?” Diệp Lăng Nguyệt kiên trì đến cùng, đứng lên.

Đầu rắn hình tam giác nhất thời ngẩng lên vừa đụng phải Diệp Lăng Nguyệt.

Từ miệng của nó phun ra một làn khói màu xanh lá.

Diệp Lăng Nguyệt lộn người qua, né tránh luồng khói kia, lúc này lại thấy trên thân cây phát ra những tiếng tí tách, một thân cây to như thế lại bị ăn mòn không còn một mống.

Độc này thật lợi hại, hơi thở của Diệp Lăng Nguyệt cũng trở nên nặng hơn.

Đúng lúc này, Diệp Lăng Nguyệt giống như một con mèo cong người nhảy một cái, ném mấy thanh Huyết Văn Chủy trong tay ra.

Huyết Văn Chủy đồng thời bị ném ra, Diệp Lăng Nguyệt đánh về phía ổ Phượng Hoàng.

Kim giác đại mãng xà thấy vậy, gầm lên một tiếng giận dữ rồi giống như một cái roi quất về phía Huyết Văn Chủy, chỉ nghe “đinh đinh đinh” ba tiếng, chủy thủ bị hất sáng một bên, đóng chặt ở trên thân cây.

Nhưng khi kim giác đại mãng xà chuẩn bị đánh chết Diệp Lăng Nguyệt thì lại phát hiện cái người bé như con kiến kia đã biến mất không thấy bóng dáng.