Thế mà Phong Tầm còn đồng tình: "Muốn trách, chỉ có thể trách Phượng gia quá tham lam, nhà bọn họ khó có thể tạo ra một vị tuyệt thế thiên tài, cứ như vậy mà bị hủy hoại, cũng thật là đáng tiếc... haizz. "

Phượng Vũ hít sâu một hơi: Tả Thanh Loan ơi Tả Thanh Loan, ngươi hủy hoại Phượng Hoàng chân huyết, còn bịa đặt ra sự việc này, lan truyền lời đồn hãm hại ta, vừa được danh lại vừa được lợi, thật sự là việc tốt đẹp nào trên đời này ngươi đều hưởng hết, ngươi quả là không tầm thường!

Nghĩ đến đây, Phượng Vũ lại nắm chặt tay, Tiên Linh Quả, nàng nhất định phải nhanh chóng đạt được Tiên Linh Quả!

Đêm nay, định trước không phải là đêm bình lặng.

Phượng Vũ quấn mình trong chiếc chăn lông mà Phong quản gia đưa cho ngủ say

——

Bỗng nhiên, một luồng nguy hiểm khiến nàng theo bản năng mở mắt.

Phong Tầm nhìn thấy Phượng Vũ tỉnh lại, ngược lại thấy bất ngờ: "Tỉnh rồi sao?"

"Xảy ra chuyện gì à?" Phượng Vũ ôm chăn ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ? Ánh mắt thanh lãnh như nước, giống một thanh đao rút ra khỏi vỏ kiếm.

Phong Tầm trợn tròn mắt, sững sờ, sao hắn lại thấy trong ánh mắt của tiểu nha đầu này Phong Tiểu Ngũ có hàn khí lạnh lẽo của một người đã từng bước ra khỏi biển máu sinh tử? Không không không, nhất định là hắn hoa mắt.

Khi Phong Tầm quan sát lại lần nữa, phát hiện quả nhiên không còn nữa.

"Sao thế? " Phượng Vũ theo bản năng hỏi.

Phong Tầm xoa xoa con mắt: "Là ta hoa mắt, không hiểu sao ta lại thấy trong mắt ngươi toát ra một tia băng lãnh sát khí? Sao ta lại bị ảo giác nhỉ? Ta thật không hiểu nổi. "

Phong Tầm vừa nhìn Phượng Vũ nhanh nhẹn đứng dậy, lại nhìn về phía cách đó không xa, Mộc Dao tiên tử đang ôm chăn ngủ say không biết trời đất là gì.

"Rốt cuộc ai mới là phế vật, ai mới là Linh Sư cấp 5 cơ chứ" Phong Tầm lắc đầu.

Huyền Dịch nhìn Phượng Vũ đang theo sau, gương mặt anh tuấn, hiển hiện một vòng nếp nhăn, ánh mắt lạnh như băng khẽ quét qua trên gương mặt Phượng Vũ, cuối cùng nhìn chằm chằm Phong Tầm, ngữ khí băng lãnh: "Để ý người của ngươi, đừng để liên lụy đến đoàn."

Phượng Vũ biết rõ, những lời này của Huyền Dịch trước mặt là nói với Phong Tầm, nhưng kỳ thật là nói cho nàng nghe, Huyền Dịch ngay từ đầu đã luôn cảm thấy nàng là gánh nặng của đoàn.

Phong Tầm vuốt vuốt chiếc mũi thanh tú, đôi mắt đẹp đen nhánh nhìn qua Phượng Vũ: "Hay là ngươi...." Trong bóng đêm đen kịt, Phượng Vũ thấy đôi mắt kia rất đen rất sáng, giống như hai ngôi sao sáng rạng rỡ trên bầu trời, Phượng Vũ đang định nói chuyện, đã thấy Quân Lâm Uyên lườm nàng một cái.

Phượng Vũ trong lòng dừng lại, lưng vô thức cứng nhắc, lời nói đến khóe miệng lúc này cố nuốt xuống.

Lúc đầu nàng muốn nói, nếu gặp phải Hắc Diệu sói tấn công, trong tay nàng có thuốc chuyên môn đối phó Hắc diệu sói, có thể không uổng phí binh lính để đuổi sói, nhưng là nàng đột nhiên ý thức được, nàng không thể để lộ lai lịch của bản thân, đặc biệt là Quân Lâm Uyên, nàng muốn giả vờ mình là một phế vật...

Bày ra kế giả yếu, giả heo ăn thịt hổ, may ra mới có thể khiến Quân Thái tử lơ là mà cướp đi Tiên Linh Quả, nếu không, căn bản không có khả năng thành công.

Nghĩ đến đây, hai con ngươi trong mắt Phượng Vũ vốn dĩ sắc bén hàn lãnh trong nháy mắt hóa thành kinh hoảng không biết làm sao: "Ta... Ta nên làm gì? Ta sẽ không chết chứ? Ta không muốn chết..."

"Ngươi nên ở bên cạnh ta không nên chạy linh tinh. " Phong Tầm nghiêm túc nhắc nhở Phượng Vũ, "Trên người ngươi không có nửa phần linh lực, sơ ý một chút rất dễ dàng bị giết!"

Phượng Vũ nghiêm túc gật đầu: "Ừm, được."

"Ơ, Quân thái tử đâu?" Nàng ngắm nhìn bốn phía, lại phát hiện lúc này chỉ còn lại nàng, Phong Tầm, Huyền Dịch, còn có Mộc Dao tiên tử đang nằm ngáy o o.

Quân Lâm Uyên cùng Phong quản gia đều không thấy đâu.

Phong Tầm kéo Phượng Vũ vào sau lưng, sắc mặt nghiêm trọng: "Chúng ta đang bị theo dõi. "