Thần Y Đích Nữ

Chương 77: Tứ tiểu thư đang thổ lộ với nhị cô gia tương lai sao?

Người Phượng gia khi đi dẫn theo Trầm thị, trở về lại không thấy bóng người. Phượng Cẩn Nguyên đồng loạt thông báo với các hạ nhân trong nhà, rất nhanh, tất cả mọi người đều biết, đại phu nhân tâm tồn thiện niệm, vì cầu phúc cho người nhà, tự nguyện ở lại am Phổ Độ.

Phượng Vũ Hành không muốn tốn nhiều lời với người Phượng gia, kéo Diêu thị và bọn hạ nhân về Đồng Sinh hiên, nhưng mới quay người đã bị Phượng Cẩn Nguyên gọi lại.

Nàng biết Phượng Cẩn Nguyên có điều muốn nói với mình, nên để Diêu thị dẫn theo Tử Duệ về trước.

Thấy Diêu thị các nàng đi xa, lúc này mới quay đầu hành lễ qua loa với Phượng Cẩn Nguyên, cười hỏi: "Phụ thân gọi A Hành lại có việc gì?"

Phượng Cẩn Nguyên nhìn đứa con gái này, không nói hồi lâu.

Hai lần, hai lần hắn phái ám vệ ra ngoài, tin tức hồi báo đều có liên quan đến đứa con này.

Hắn tin rằng tin tức của ám vệ sẽ không sai, đến nay cũng không rõ Phượng Vũ Hành muốn mười mấy tiểu nha đầu kia ở Tiêu Châu làm gì, càng không hiểu có hơn hai mươi sát thủ của Diêm Vương điện chẳng những không mảy may làm nàng bị thương, mà tất cả lại chết trong tay nàng.

Từ khi Phượng Vũ Hành hồi kinh, Trầm thị bị tấn công liên tiếp, Trầm gia muốn trừ khử Phượng Vũ Hành, dĩ nhiên hắn hiểu đạo lý đó. Hắn cũng biết giá thuê sát thủ của Diêm Vương điện rất đắt, nếu không có nhà đại phú như Trầm gia, vậy tiền trả ra rất lãng phí.

Cho dù trong mắt hắn Phượng Vũ Hành là dạng người gì, Trầm gia bỏ tiền mua người giết con gái của Phượng Cẩn Nguyên hắn, món nợ này chắc chắn phải thanh toán.

Chỉ là đứa con gái này, hắn không thể không đề phòng.

Phượng Vũ Hành thấy Phượng Cẩn Nguyên gọi nàng lại, mà đã lâu không chịu nói, thì biết trong lòng phụ thân này chắc chắn đang cân nhắc cái gì đó. Nàng cũng không quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng đứng, thong dong mà bình tĩnh.

"A Hành." Rốt cuộc, Phượng Cẩn Nguyên đã mở miệng, nói: "Phụ thân hy vọng con có thể nghĩ cho nhiều người trong nhà, dù sao Phượng gia hòa thuận thì tương lai của con mới sáng sủa."

"Hả?" Phượng Vũ Hành nghĩ hắn muốn hỏi chuyện đạo tặc đêm đó, nhưng nàng đã quên, cho đến giời, trong lòng phụ thân của nàng luôn chỉ có bản thân, đều chỉ có tiền đồ của Phượng gia. Nàng lạnh mặt, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo, "Ta chưa bao giờ chủ động gây chuyện, chỉ mong đừng chọc vào ta."

"Con là con cháu của Phượng gia, phải có bộ dáng của con gái Phượng gia!" Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy đứa con gái này đúng là không thêm chút muối nào.

"Vậy mong phụ thân có bộ dáng của phụ thân trước đã!" Nàng thẳng thừng trừng mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, một bụng tức giận bùng lên, "Mong phụ thân lúc con cái bị tổn thương, phải xuất phát từ góc độ của một phụ thân trước đã, quan tâm an toàn của con cái một chút, mà không phải mở miệng ngậm miệng cứ Phượng gia, Phượng gia! Chờ một ngày con của ngài đều bị người giết sạch, ta sẽ nhìn xem ngài lấy nhà ở đâu!"

Nàng ném ra lời này, xoay người bước đi.

Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến run lên, hai tay đang buông lại nắm chặt, lặp đi lặp lại vài lần, vẫn là bại trận, chỉ nói về phía tấm lưng kia: "Ngày mai ta sẽ sắp xếp cho Tử Duệ một tiên sinh dạy vỡ lòng."

Nàng nghe thấy, khoát tay về phía sau, chưa nói gì.

Trở lại Đồng Sinh hiên, đám hạ nhân rất vui vẻ, đều đi lên vây lại hỏi: "Nhị tiểu thư vẫn tốt chứ? Nhị tiểu thư có ăn quen đồ ở trong chùa hay không? Nhị tiểu thư, nô tỳ nấu ăn ngon lắm, đang mang cái này tới, phu nhân và thiếu gia còn đang chờ ngài ăn cơm."

Trong lúc nhất thời, người đang bị Phượng Cẩn Nguyên ảnh hưởng mà lạnh lùng, tâm tình lập tức hồi phục.

Xem đi, Đồng Sinh hiên của nàng, hạ nhân của chính nàng, vẫn tốt hơn.

Khi ăn cơm, nàng nói với Tử Duệ: "Ngày mai phụ thân sẽ mời tiên sinh dạy vỡ lòng đến phủ, Tử Duệ sẽ bắt đầu học vỡ lòng."

Đứa trẻ rất vui vẻ, hưng phấn nói, trong thư phòng của hắn có rất nhiều sách và văn chương, hắn đã sớm muốn có thể đọc chúng.

Diêu thị và Phượng Vũ Hành cũng rất vui đối với nhiệt tình học tập của đứa trẻ này, Diêu thị vỗ nhẹ đầu Tử Duệ, nói: "Chờ con lớn lên, phải đi thư viện Vân Lộc ở Tiêu Châu đọc sách, tương lai thi đỗ công danh."

Phượng Vũ Hành có suy nghĩ khác với nàng: "Cũng không nhất định phải thi đỗ công danh, Tử Duệ hoạt bát hiếu động, hay là thích tập võ, tỷ tỷ cũng sẽ ủng hộ."

Diêu thị bất đắc dĩ nói: "Con chiều nó quá."

"Chỉ là con trai thôi!" Nàng vỗ vỗ Tử Duệ, "Cho dù khoa khảo nổi danh, vẫn nên chinh chiến sa trường, chỉ cần là chuyện đệ làm được, tỷ tỷ đều ủng hộ."

Phượng Tử Duệ rất vui vẻ, tỷ tỷ hắn nói có thể như vậy, không khỏi nói: "Đệ rất thích đọc binh thư, tỷ tỷ, đệ có thể học binh pháp sao? Đệ cũng muốn học công phu, học giỏi là sau này có thể bảo vệ tỷ tỷ và mẫu thân, ai cũng không thể bắt nạt các người."

"Đương nhiên có thể." Phượng Vũ Hành đồng ý, "Phụ thân mời tiên sinh phụ trách dạy đệ học vỡ lòng, học chữ là đệ có thể tùy ý xem binh thư, không biết, tỷ tỷ lại mời tiên sinh chuyên dạy binh pháp cho đệ được không?" Còn nghĩ thêm, lại nói với Tử Duệ, "Nếu muốn học võ, mỗi ngày đều phải rời giường sớm, đệ có thể làm sao?"

Đứa trẻ dùng sức gật đầu: "Có thể!"

"Tốt lắm." Phượng Vũ Hành nhìn Hoàng Tuyền nói: "Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sáng sớm và buổi chiều hai lần, ngươi phụ trách dạy võ cho Tử Duệ. Bắt đầu từ cơ bản nhất, không vội thành công, phải học đến nơi đến chốn."

Hoàng Tuyền lập tức đồng ý, "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã nhớ."

"Thời gian cụ thể thì ngươi và Tử Duệ thương lượng, à, ta cũng muốn luyện tập, gân cốt phải linh hoạt."

Diêu thị nhìn bộ dáng xoa tay của Phượng Tử Duệ thì cảm thấy đáng yêu, nên cũng không quản hắn học tập binh pháp. Hiện tại nàng rất tin tưởng Phượng Vũ Hành, chỉ cần Phượng Vũ Hành nói có thể, Diêu thị đều không nghi ngờ.

Ăn cơm xong, Diêu thị mang Tử Duệ đi nghỉ, Phượng Vũ Hành thì đến chỗ phòng kho tìm Thanh Ngọc và Trương công công.

Lúc nàng đến đó, Thanh Ngọc đang cầm sổ sách muốn ra ngoài, thấy Phượng Vũ Hành đến, chạy nhanh đến kéo nàng vào phòng: "Nô tỳ đang muốn đi tìm tiểu thư."

Trương công công còn thi lễ với Phượng Vũ Hành: "Nô tài bái kiến vương phi."

"Công công đừng đa lễ." Phượng Vũ Hành biết Trương công công này là bạn cùng lớn lên với Hoàng thượng, lại là người hầu hạ Huyền Thiên Minh nhiều năm, đối với hắn là rất tôn trọng. "Hôm qua ta đã gặp điện hạ, điện hạ từng nhắc đến chân công công phát sinh bệnh, khi tái phát sẽ đau đớn khó nhịn, A Hành nghĩ muốn nhìn xem cho công công."

"Ôi! Thế này không được!" Trương công công cảm động tột đỉnh, "Đã phiền điện hạ và vương phi còn nhớ tới, đây là bệnh cũ của nô tài, không có gì đáng ngại."

Phượng Vũ Hành đi lên phía trước, giúp Trương công công ngồi trên ghế, "Công công đừng khách khí với ta, từ nhỏ ta đã đi theo ngoại tổ học y, tuy vài năm nay không ở kinh thành, nhưng kiến thức vẫn chưa bỏ bê." Nàng vừa nói vừa lấy tay ấn chân Trương công công.

Trương công công thấy việc không thể tránh, thì cũng không từ chối nữa, chỉ là hốc mắt hơi ươn ướt, kích động nói: "Nô tài nhất định là tốt số, đi theo Hoàng thượng không bao lâu đã được tin tưởng, sau lại đi theo điện hạ, điện hạ đối xử với nô tài rất tốt. Nay vương phi cũng đối xử với nô tài như vậy, vậy ra kiếp trước nô tài đã tu luyện phúc khí rồi!"

Phượng Vũ Hành vừa kiểm tra chân hắn, vừa cười nói: "Đó là vì công công rất tốt, làm việc ổn thỏa, cho nên Hoàng thượng và điện hạ đều tín nhiệm ngài." Nàng đè mấy chỗ huyệt vị, lại làm thông vài kinh mạch, lúc này mới nói với Trượng công công, "Chứng bệnh của ngài tên là phong thấp, là một loại bệnh ở các đốt ngón tay, xương cốt, cơ thể, mạch máu, khi phát bệnh có vẻ kín đáo chầm chậm, quá trình mắc bệnh có vẻ dài. Muốn trị tận gốc không dễ dàng, nhưng ta làm giảm đau cho ngài thì có thể."

Trương công công nghe không hiểu là chứng bệnh gì, chỉ nghe nói có thể chữa, thì mừng rỡ đứng lên: "Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, vương phi có điều không biết, khi hai cái đùi này tê thì đúng là đòi mạng, đặc biệt lúc thời tiết lạnh xuống, quả thực không thể đi đường."

Phượng Vũ Hành gật đầu, nàng dĩ nhiên biết, bệnh phong thấp hầu như là bệnh về tuổi.

"Buổi tối ta tự điều chế dược liệu tốt điều trị bệnh cho công công, công công cứ yên tâm." Nàng đứng dậy, cho Trương công công một nụ cười an tâm.

Thanh Ngọc thấy chuyện của Phượng Vũ Hành đã xong, lúc này mới mở miệng nói: "Tiểu thư, nô tỳ và Trương công công đã kiểm tra toàn bộ sổ sách rồi."

Trương công công cũng đứng lên, lau mặt, bắt đầu nghiêm túc, "Toàn bộ sổ sách đã bị động tay động chân, nô tài và Thanh Ngọc cô nương đã làm lại sổ sách lần nữa, tính tổng ba gian cửa tiệm, đại phu nhân Trầm thị của Phượng gia tổng cộng đã tham ô cất giấu hai mươi vạn lượng bạc."

Thanh Ngọc nói tiếp: "Cái này còn chưa tính đồ cổ trong Kỳ Bảo Trai. Bởi vì đồ cổ quá nhiều, dự đoán không tốt lắm, chúng ta chỉ có thể đếm vật còn thiếu." Thanh Ngọc nói xong, đưa sổ sách mới làm cho Phượng Vũ Hành.

Phượng Vũ Hành xem không hiểu lắm, chỉ tùy ý trả lại không quanh co. "Ta tin các ngươi." Nàng xoay người ra khỏi phòng, Thanh Ngọc và Trương công công cũng đi theo sau, "Thanh Ngọc, đi mời An di nương và Hàn di nương đến Đồng Sinh hiên, nói ta có việc muốn thương lượng cùng các nàng."

"Vâng." Thanh Ngọc đáp lại rồi vội vàng đi.

Lúc này, bên chỗ Hàn thị, Phượng Phấn Đại giơ cánh tay gãy xương về phía Hàn thị lớn tiếng chửi bậy: "Ngươi chỉ là đồ con lừa!"

Hàn thị tức giận đến run run, "Ta là mẫu thân con!"

"Mẫu thân?" Tròng mắt Phượng Phấn Đại trừng lên, "Có mẫu thân như ngươi để làm gì? Ngươi mang cho ta cái gì? Chỉ biết dùng công phu dụ dỗ của ngươi thông đồng với phụ thân, nhưng sao ngươi không nghĩ khi gối đầu bên phụ thân nói hai câu lời hay cho ta?"

"Sao con biết ta chưa nói?" Nước mắt Hàn thị đều rơi xuống, nàng đúng là làm thiếp, đúng là xuất thân của nàng không tốt, nhưng con gái ruột của nàng cứ vậy mà mắng nàng, nói mặt mũi của nàng phóng tới chỗ nào?

"Ngươi nói rồi thì sao phụ thân còn đối xử với ta như vậy? Ta là con gái của hắn! Trước mặt hắn ta bị người bẻ gãy tay! Sao ngay cả nói hắn cũng không nói cho ta một câu? Ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một cái? Ta rốt cuộc có phải con ruột của hắn hay không? Ta là do ngươi trộm với người khác sao?"

Phượng Phấn Đại không quan tâm đến lời vừa thốt ra, Hàn thị sợ tới mức nhanh chóng bịt miệng nàng lại, "Con nói cái gì đó? Không muốn sống nữa hay sao? Con đương nhiên là con ruột của phụ thân con! Cái này mà còn dám nói ra bên ngoài, vậy con chính là muốn chết!" Hàn thị cũng tức giận, "Phấn Đại ta nói cho con biết, ở trong cái phủ này, mặt con có đại tỷ tỷ Phượng Trầm Ngư, giữa con có nhị tỷ tỷ Phượng Vũ Hành, con còn nghĩ gì nữa, chết tâm đi! Còn không biết sao, đại phu nhân đã bị đưa đến miếu, chỉ sợ đời này sẽ không về được phủ, đây là kết cục nếu đối đầu với Phượng Vũ Hành! Con suy nghĩ kĩ đi."

"Cái gì?" Phượng Phấn Đại kĩnh hãi, dùng sức bỏ tay Hàn thị đang bịt miệng mình ra: "Nàng bị đưa vào miếu? Vì sao? Không phải Trầm gia rất có tiền sao? Không phải nàng có đại tỷ tỷ tương lai làm Hoàng hậu sao?"

"Con ngậm miệng lại cho ta!" Hàn thị tức giận đến gan cũng đau, đứa con gái này của nàng sao lại học theo tính khí của Trầm thị, miệng không thể ngăn cản. "Có tiền thì sao? Cũng không nhìn xem nàng trêu chọc ai. Cho dù là cửu hoàng tử thì vẫn là trong cung Vân phi, người nào nàng chọc vào mà tốt? Cho dù là phụ thân con, cũng không thể trêu vào như nhau! Đừng cho rằng ta không biết tâm tư của con với cửu hoàng tử, thu hồi sớm cho ta!"

"Ta không thu! Ta chỉ thích cửu hoàng tử! Ta muốn gả cho hắn!" Phượng Phấn Đại nổi điên lên đem điều trong lòng nói ra.

Lại nghe ở cửa phòng truyền đến âm thanh: "Tứ tiểu thư đang thổ lộ với nhị cô gia tương lai sao?"

------------------

P.s: Mọi người chờ lâu rồi đúng không? Hôm nay mình cũng không định làm, nhưng mà làm sao phụ kỳ vọng của mọi người được. Trong chương này, và bắt đầu từ chương này mọi nhân vật sẽ xưng hô theo độ thân thiết và cấp bậc, ví dụ Diêu thị và 2 đứa con thì xưng là "ta-con", còn 2 đứa con sẽ xưng "con-ngài", "ta-ngươi" thì không có cảm giác tôn trọng, còn với Phượng Cẩn Nguyên sẽ là "ta-ngài": cảm giác xa cách, "ta-ngươi" thì có vẻ không ổn. Tương tự thì mình sẽ chuyển cho phù hợp với từng tuyến. Nên là khi đọc không ai thắc mắc về cách xưng hô bỗng dưng bị đổi nha.