Edit: Cò Lười

Beta: MAC

Nếu là nàng thật tâm với Đại Nhi thì thật tốt, nhưng chỉ sợ nàng nhàm chán nên cố ý đến trêu chọc Đại Nhi.

Đại Nhi ngây thơ như thế, người khác dỗ dành con bé vài câu, lập tức liền không mang thù.

Xem ra, ngày sau bà nhất định phải trông Đại Nhi thật kỹ, không để nó rời khỏi phủ một bước, như thế có thể ngăn chặn nữ nhân kia tiếp tục thương tổn nó!

“Nhanh đi nói cho tướng quân bọn họ rằng Đại Nhi đã trở lại,” Đôi mắt Nạp Lan phu nhân hơi trầm xuống: “Mặt khác, việc công chúa đã tới, không được để mấy người tướng quân biết.”

Tướng quân sớm đã bị Phong Như Khuynh làm thương tâm, hiện giờ chỉ cần nhắc tới tên Phong Như Khuynh, hắn đều có thần sắc ảm đạm thương tâm, cho nên, Nạp Lan phu nhân không nghĩ sẽ nói việc nàng tới cho tướng quân biết.

Phủ Tướng quân đã có một lão tướng quân suy sụp, không thể lại làm tướng quân cũng suy sụp theo.

“Vâng, phu nhân.”

Thị vệ ôm quyền nói.

……

Bởi vì Nạp Lan Đại Nhi nhanh chóng trở về, cho nên sự việc ở phủ tướng quân cũng không khiến cho hoàng thành Lưu Vân Quốc tạo ra oanh động lớn.

Nhưng bên trong phủ tướng quân thị vệ lại rất nhiều, ngay cả cửa sau đều có vô số người trông coi, chỉ vì phòng ngừa Đại Nhi lại lần nữa chuồn êm đi ra ngoài.

Sáng sớm.

Nạp Lan Trường Càn mở cửa thư phòng đi ra, có lẽ hắn một đêm không ngủ, trong bộ dáng tràn đầy mệt mỏi.

Rất xa, Nạp Lan Trường Càn liền trông thấy bóng dáng một tiểu phấn nộn hướng hắn đi tới.

Thời điểm thấy Nạp Lan Đại Nhi, trên vẻ mặt mệt mỏi của hắn lộ ra một nụ cười: “Đại Nhi, sao ngươi lại tới đây?”

“Phụ thân,” Đại Nhi tươi cười ngây thơ không chút tạp niệm, thanh âm mềm mại: “Đại Nhi nhớ cha, muốn tới đưa cho phụ thân quả quả ăn.”

Ánh mắt Nạp Lan Trường Càn ôn nhu, chỉ cần nhìn đến tiểu gia hỏa này, tâm hắn đều có thể tràn ngập mềm mại.

“Đại Nhi thật ngoan, ngươi cho phụ thân ăn trái cây gì?”

“Quả quả ăn rất ngon rất ngọt.”

Nạp Lan Đại Nhi mở bàn tay ra, một trái cây màu đỏ thắm nho nhỏ hiện ra trên lòng bàn tay nàng.

Ngày hôm qua biểu tỷ tỷ cho nàng những năm trái, nàng ăn một trái, còn có bốn trái muốn để lại cho phụ thân mẫu thân, còn có ngoại tổ phụ cùng ca ca……

“Ừ?” Nạp Lan Trường Càn nhìn thấy Thiên Linh Quả trong nháy mắt sắc mặt ngẩn ra, ngưng trọng hỏi: “Đại Nhi, trái cây này…… Ngươi từ chỗ nào nào lấy được?”

Linh khí này, còn có mùi hương này…… Đều chứng minh, trái cây trên tay Đại Nhi là linh dược!

Nạp Lan Trường Càn hô hấp căng thẳng, dù cho linh dược này linh khí nhỏ bé, chỉ có thể xem là linh dược bậc một, nhưng mà…… Nhưng phàm là linh dược, giá cả đều cực kỳ sang quý, hắn cho Đại Nhi tiền bạc nhiều thêm nữa cũng không đủ mua loại trái cây như vậy!

“Đại Nhi mua nha.”

Biểu tỷ tỷ nói, không thể cho phụ thân biết trái cây này là do tỷ ấy cho, chỉ có thể lừa gạt phụ thân là nàng mua.

Tuy rằng nàng không biết vì sao biểu tỷ tỷ muốn nàng làm như vậy, nhưng biểu tỷ tỷ không có khi dễ nàng, nên không phải người xấu.

“Ngươi mua ở chỗ nào?” Khuôn mặt Nạp Lan Trường Càn càng nghiêm túc, tiếp tục hỏi.

“Là một cái lão gia gia ở đầu đường rao bán, Đại Nhi ăn thử rất ngon, liền mua về cho phụ thân mẫu thân ăn,” Đại Nhi ủy khuất chu miệng, đầu cúi xuống: "Đại Nhi đã làm sai việc gì sao?”

Một câu này, cũng là Phong Như Khuynh chỉ dạy nàng nói, tuy rằng Đại Nhi tâm trí không được đầy đủ, nhưng nàng cũng không phải nhược trí, cho nên có thể lặp lại không sót từ nào cho Nạp Lan Trường Càn nghe.

Nạp Lan Trường Càn giọng điệu mềm xuống: “Đại Nhi không làm sai, ngược lại đã làm một chuyện tốt, trái cây này cực kỳ trân quý, cũng là Đại Nhi vận khí tốt, thế nhưng tùy tiện liền mua được, bất quá Đại Nhi có biết cái lão gia gia kia ở địa phương nào không?”

[/size]