Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Tại sơn cốc, mây trắng thưa thớt.

Tay Phù Thần nâng khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, ngơ ngác nhìn trời ngẩn người.

Đúng lúc này, bụng phát ra tiếng kêu ùng ục, hắn xoa miệng nhỏ, ủy khuất vỗ bụng: “Thanh Hàm, tại sao cơm cha áo mẹ vẫn còn chưa mang linh dược đến cho chúng ta? Ta sắp chết đói rồi.”

Vừa dứt lời, hắn cảm giác được linh hồn chấn động, ngay sau đó, một bóng dáng mập mạp xuất hiện trước tầm mắt của hắn.

Phù Thần tràn đầy vui sướng đứng lên, hắn giống như một con chó dữ, đôi mắt sâu xa sáng rực.

Thanh Hàm tránh ra phía sau Phù Thần, ánh mắt sợ hãi nhìn Phong Như Khuynh, đôi mắt mở to hàm chứa sự khiếp sợ.

Người này…… Quá hung dữ, nàng sợ……

“Cơm cha áo mẹ, có phải ngươi chuẩn bị chế tạo linh dược không?”

Dù trong lòng Phù Thần có chút khiếp sợ, nhưng cơn đói khát của hắn đã vượt qua sự sợ hãi đối với Phong Khuynh Nhi, đáng thương nhìn nàng.

Ánh mắt kia, thật sự làm người khác cảm thấy thương tiếc.

“Phù Thần, chúng ta thương lượng một chuyện.” Phong Như Khuynh cười tủm tỉm tới gần Phù Thần.

Phù Thần gian nan nuốt nước miếng, không biết có phải hắn có ảo giác hay không, hắn cảm thấy…… Loại nữ nhân này không có ý tốt, giống như đang có chủ ý xấu nào đó.

“Chuyện gì?”

“Ngươi xem, các ngươi muốn ta chế tạo linh dược cho các ngươi, thì sức lao động của ta miễn phí, nhưng với linh lực của một mình ta, đoán chừng cũng không thể hái được nhiều dược liệu, cho nên, các ngươi có biện pháp nào, có thể để cho người khác giúp ta?”

Phương pháp chế tạo linh dược, quá mức với bí ẩn, không thể tùy ý dạy cho người khác, nhưng…… Linh lực nàng có hạn, không thể tạo ra nhiều linh dược được. Khi nàng hái linh dược, chắc cũng chỉ đủ để hai tên gia hỏa này lấp đầy bụng.

Vậy cũng không thể làm không công việc đó được?

Loại làm ăn buôn bán lỗ vốn này, nàng sẽ không làm.

Phù Thần sửng sốt: “Nhưng mà, phương pháp chế tạo này, ta chỉ có thể dạy cho một mình ngươi, còn nữa những người khác thì độ cường đại của linh hồn không đủ, cũng chưa chắc có thể học được.”

“Vậy quên đi,” Phong Như Khuynh chắp tay sau lưng, “Nếu ta muốn giảm béo, cũng có thể thông qua biện pháp khác. Về phần tăng cao thực lực, ta cũng có thể thông qua sự cố gắng của ta để hoàn thành, dù sao đến lúc đó không có cách nào hái đủ linh dược, thì khỏi làm luôn.”

Cái này Phù Thần cũng có nói qua, chỉ khi bọn hắn ăn linh dược còn thừa lại thì tất cả mới thuộc về nàng, vậy nếu bọn họ không còn thừa một cây nào, không phải nàng rất mệt sao?

“Từ từ!” Phù Thần thấy Phong Như Khuynh sắp sửa rời đi, vội vàng duỗi tay túm chặt góc áo nàng.

Phong Như Khuynh hơi cau mày, quay đầu lại nhìn về phía Phù Thần: “Ngươi còn có chuyện gì?”

Khuôn mặt nhỏ của Phù Thần mang theo rối rắm, hắn chần chừ một lúc lâu, mới thật cẩn thận lấy từ trong ngực ra một quyển thư tịch đã ố vàng.

Sách này đã có từ niên đại rất lâu, có một vài trang giấy đã ố vàng, bên ngoài bìa thư tịch là màu vàng đen, khí thế cường đại.

“Đây là Sách Ngự Thú, ngươi có thể thuần hóa linh thú giúp ngươi hái linh dược, linh hồn linh thú vốn rất cường đại, bọn nó là nô dịch tốt nhất, nhưng…… Phải khế ước với linh thú, mới có thể có biện pháp thuần hóa bọn nó.”

Trên đại lục, ngoài chỗ ở của nhân loại, thì còn có một nơi là nơi cư trú của linh thú. Từ trước đến nay, nhân loại và linh thú nước sông không phạm nước giếng, cũng không có nhiều sự liên hệ lắm.

Chỉ có một ít người có thực lực cường đại, mới có thể trở thành đồng bọn chiến đấu của linh thú, còn người thường sợ là đến lông của linh thú cũng không dám sờ……