Tô Văn Thành mang theo giấy chứng nhận cùng Tô Nam đi vào văn phòng cho vay ở trên lầu hai của ngân hàng Kiến Long.

“Dượng, đây là lễ vật con và A Phi hiếu kính người.”

“A Phi nói lần này xin ngài hỗ trợ, sau khi chuyện thành công còn có trọng tạ." Tô Nam vẻ mặt ý cười, dâng lên một hộp sâm Tây Dương.

Phía sau bàn làm việc, có một người đàn ông đầu trọc hơn bốn mươi tuổi đang ngồi chính là chủ nhiệm cho vay của ngân hàng Kiến Long, Tiền Thịnh.

Ông ta là một người dượng xa của Ngô Phi.

Có thể ngồi lên vị trí này, cũng nhờ Ngô gia trợ giúp.

“Tô tiểu thư, cô quá khách khí rồi.”

“Chuyện của Tô tiểu thư và A Phi, chính là chuyện của tôi mà.

Người một nhà chúng ta, không nói hai lời.”

"Đã mang tài liệu đến chưa?"

Tô Nam vội vàng nói: "Em trai, mau đưa tư liệu nhà máy cho chủ nhiệm Tiền.”

Tô Văn Thành còn có chút luyến tiếc, lấy túi văn kiện trong tay ra, nói: "Đây chính là gốc gác của Tô gia chúng ta.”

Thiết bị của nhà máy vừa mới được thay thế cách đây không lâu.

Quan trọng nhất là mảnh đất này.

Trước kia giá rẻ, ông nội tôi trực tiếp mua, bây giờ rất đắt.

Lần này không phải vội dùng tiền, cũng sẽ không lấy cái này ra thế chấp.

Tiền Thịnh cẩn thận kiểm tra văn kiện, đáy mắt lộ ra một nụ cười.

Căn cứ vào chỉ thị của Ngô Phi, điều Ngô gia muốn nhất, kỳ thật không phải là xưởng luyện dược này.

Mà là mảnh đất này.

Nếu như có thể dùng giá hai mươi triệu lấy được, chính là nhặt được một cục vàng lớn.

Hiện tại, Tô gia dùng cái này đến thế chấp, tương đương với chủ động đưa vàng tới cửa.

Bởi vì, hợp đồng cho vay ông ta thêm vài con sâu vào rồi.

“Gần đây Tô gia các người gặp phải chuyện, các loại lời đồn đãi nhảm nhí lan truyền khắp nơi, nói thật cho các người vay, chúng tôi cũng gánh không ít nguy hiểm.”

“Tô công tử, cậu nhìn đi.

Nếu không thành vấn đề thì ký tên vào hợp đồng này.”

“Hai mươi triệu cho vay, hôm nay có thể lấy được tiền.”

“Tôi tin tưởng có số tiền này, mọi người nhất định có thể đông sơn tái khởi.”

Tô Nam vội vàng khuyên nhủ: "Đại trượng phu co được dãn được.

Em trai, em chính là tương lai của Tô gia chúng ta.”

“Số tiền này, cũng là vốn liếng để em đông sơn tái khởi.”

“Mau ký đi!”

"Đến lúc đó, đem đôi mẹ con Dương Ngọc Lan còn cótên côn đồ họ Tần, hung hăng giẫm ở dưới chân!"

Tô Văn Thành vốn còn muốn xem kỹ hợp đồng một chút, nghe xong lời này, nhiệt huyết dâng trào.

Hơn nữa có quá nhiều hợp đồng, các loại điều khoản, Tô Văn Thành không có kiên nhẫn nhìn hết.

Tô Văn Thành cảm thấy, chị gái và anh rể sẽ sẽ không hại mình

Vì thế, Tô Văn Thành đại biểu Tô gia, trịnh trọng ký tên.

Cùng lúc đó, lầu ba, văn phòng thống đốc.

"Tần Thiên, anh cảm thấy, cái sổ đỏ này có thể vay được bao nhiêu tiền?"

Công ty y dược, cần thủ tục tương đối phiền phức.

Nhà xưởng, kho hàng, hậu cần gì đó, yêu cầu tương đối cao, nhưng cần một số tiền lớn.

Tần Thiên hỏi: "Ước tính một chút em nói xem cần bao nhiêu?"

Tô Tô suy nghĩ một chút, rối rắm nói: “Ước tính cũng phải hai ngàn vạn, nếu muốn có vốn lưu động, thì càng khó nói.”

“Hy vọng có thể vay được hai ngàn năm trăm vạn.”

Tần Thiên cười nói: "Hai ngàn năm trăm vạn làm sao đủ.”

“Sẽ cho vay năm mươi vạn.”

Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, tức giận nói: "Anh điên rồi sao? Căn biệt thự này hiện tại giá trị thị trường cũng chỉ hơn hai ngàn vạn.”

"Lấy ra thế chấp, ngân hàng không cần hạ giá trị sao?"

“Xem ra anh thật sự không biết tính toán!"

Ở trong cảm nhận Tô Tô, Tần Thiên chính là một người lúc nào cũng đùa giỡn không nghiêm túc.

Căn bản không làm được đại sự đứng đắn gì.

Nói thật, đây cũng là nguyên nhân cô chướng mắt Tần Thiên.

Lúc này, cửa phòng đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục thư ký đi vào.

Cô khinh thường liếc Tần Thiên cùng Tô Tô một cái, nói: "Là hai người nhất định phải tìm giám đốc ngân hàng sao?"

“Giám đốc ngân hàng của chúng tôi đến rồi, nhưng mà kế tiếp giám đốc còn có một cuộc họp, có chuyện gì thì nói nhanh lên.”

Xong còn lầm bầm nói: "Sao người thân thích đều coi mình là quý nhân ý nhợ.”

Tô Tô và Tần Thiên, nhìn qua đều tương đối bình thường.

Làm sao có tư cách được gặp giám đốc? Cô ta cảm thấy, nhất định là họ hàng nghèo từ nông thôn tới.

Nghe xong lời của cô ta Tô Tô đỏ, mặt trở nên càng thêm khẩn trương.

Lúc này cô thậm chí có chút trách cứ Tần Thiên, tại sao phải đến văn phòng giám đốc?

Theo lý thuyết, với thể lượng cho vay này của bọn họ, căn bản là không có tư cách kinh động đến giám đốc ngân hàng.

“Tần tiên sinh ở đâu?" Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm kích động.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, vọt vào.

Giám đốc Vương, chính là bọn họ.

“Nếu không ngài đi làm việc đi, tôi thay ngài tiếp đãi." Nữ thư ký lập tức nịnh nọt cười nói.

Cô cảm thấy, thay lãnh đạo ngăn trở thân thích nghèo cầu tới cửa, cũng là vì lãnh đạo giải ưu.

Ai biết, giám đốc Vương lau lau mồ hôi trán, nghiêm mặt nói: "Cô có tư cách gì tiếp đãi bọn họ?”

“Cái này......”

Nữ thư ký vẻ mặt mơ hồ rời đi.

Trước khi đi còn liếc nhìn Tô Tô và Tần Thiên một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ giám đốc là coi trọng người phụ nữ này?

Bộ dạng không tệ, đáng tiếc là một người tàn tật.

Chẳng lẽ giám đốc ngân hàng thích khẩu vị này?

Trong phòng, Vương Bân thở dài đi về phía Tần Thiên, nhưng lại bị một ánh mắt của Tần Thiên ngăn lại.

“Giám đốc Vương đúng không? Tôi tới giúp vợ vay một khoản tiền.”

“Đây là sổ đỏ của biệt thự, căn biệt thự này vị trí ưu Việt Nam, hiện tại có tiền cũng không mua được.”

“Ông xem, có thể cho vay bao nhiêu?”

Vương Bân lau mồ hôi, làm bộ nghiêm túc xem giấy chứng nhận.

Tô Tô khẩn trương nói: "Ngài xem, có thể vay năm ngàn vạn không?"

Con số này đã vượt quá mong đợi của cô.

Cô dùng rất nhiều dũng khí mới nói ra.

“Cô muốn vay hai lăm ngàn vạn?" Vương Bân nhíu mày.

“Tôi cũng biết chuyện này có chút khó, nếu không thì cho vay hai ngàn vạn được không?” Tô Tô vội vàng nói.

Vương Bân vỗ bàn: "Một khu vực tốt như vậy, một phòng ở tốt như vậy hơn nữa Tần tiên sinh cũng nói, có tiền cũng không mua được làm sao có thể chỉ cho vay hai lăm ngàn vạn?"

“Tô tiểu thư, nếu cô không có ý kiến, cứ tính vay năm mươi nghìn vạn đi.

Cô cảm thấy thế nào?”

Tô Tô kinh ngạc há to miệng.

Cô nhịn không được nhìn về phía Tần Thiên, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Sao lại đúng như lời người đàn này đoán vậy?

Mãi cho đến khi làm xong thủ tục, đi ra khỏi cửa phòng làm việc của giám đốc ngân hàng, cô vẫn còn có chút khó tin.

Quả thực giống như nằm mơ.

..................

Được, hợp đồng có hiệu lực.

“Tô công tử trở về chờ đi, tôi đi xin phép đặc biệt nhanh nhất là hôm nay có thể phát tiền.”

Nhìn Tô Nam và Tô Văn Thành rời đi, Tiền Thịnh lập tức gửi tin nhắn báo cáo cho Ngô Phi.

Ngô Phi trên mặt lộ ra âm hiểm cười, anh ta bấm một cái điện thoại, nói: "Vương xã trưởng, hiện tại có thể liên hợp các nông hộ, tìm Tô gia đòi tiền."

“Nhớ kỹ, nhất định là toàn bộ tiền nợ.

Nếu không sẽ ngừng hợp tác vĩnh viễn với Ngô gia.”

Chủ tịch Vương, chính là lãnh đạo một hợp tác xã trồng thuốc Đông y.

Tất cả dược liệu của Tô gia đều lệ thuộc vào bọn họ.

Nhận được chỉ thị của Ngô Phi, Vương xã trưởng lập tức tụ tập một nhóm hộ trồng trọt, khí thế hung hăng chạy tới xưởng luyện dược của Tô gia.

"Họ Tần, mày tới nơi này làm gì?" trong đại sảnh, nhìn thấy Tần Thiên và Tô Tô, Tô Văn Thành vẻ mặt tức giận.

Tần Thiên nhìn thấy trong tay Tô Văn Thành cầm hợp đồng cho vay cười lạnh nói: "Trùng hợp, Tôi và Tô Tô cũng tới vay tiền.".