Lúc này Tô gia đang vô cùng vui mừng.

“Em trai, em đã lập công lớn cho gia tộc chúng ta rồi!”

"Chỉ một chút cung ứng dược liệu Đông y tính là cái gì, bắt được thóp Dương Ngọc Lan buộc chặt lợi ích với bà ta, phải đem toàn bộ thị trường cung ứng ở Long Giang làm lũng đoạn!"

“Chị đã nói với anh rể em rồi, bọn họ khống chế công ty y dược, còn lại tất cả do em định đoạt.

“Em trai không chỉ giúp Tô gia, mà còn giúp cho chị một việc rất lớn.”

“Như vậy địa vị của chị ở Ngô gia cũng càng vững chắc!" Tô Nam vẻ mặt kích động.

Người của gia tộc Tô gia đều nịnh bợ Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn.

Một chiêu trói gà này, thật sự là diệu!

Tô Bắc Sơn cao giọng nói: "Hiện tại tôi tuyên bố, cuối năm nay chia hoa hồng, mỗi một người trong gia tộc được chia thêm mười vạn!”

“Được!”

“Đa tạ gia chủ!”

“Đa tạ Tô gia gia!”

Đột nhiên, quản gia vội vã chạy đến.

Lão gia là điện thoại của ủy ban y học.

Tô Bắc Sơn đắc ý nói: "Xem ra Dương Ngọc Lan vẫn rất thức thời, nhanh như vậy đã giải quyết xong hết rồi.”

“Đây nhất định là thông báo cho chúng ta đi ký kết hiệp nghị hợp tác toàn diện!”

Ông ta vui mừng nhận điện thoại.

Đối phương chỉ nói một câu: Xét thấy Tô gia ở phương diện cung ứng dược liệu tồn tại vấn đề nghiêm trọng, ủy ban y học hủy bỏ hợp tác toàn diện với Tô gia.

Điều này không thể nào!

Sao có thể như vậy?

Dương Ngọc Lan điên rồi sao?

Đi, chúng ta đi tìm bà ta!

Muốn chết mọi người cùng chết!

Tô Bắc Sơn giận không kềm được, tự mình mang theo người của gia tộc giống như một đám chó điên vọt vào biệt thự ven hồ.

“Các người không phải muốn cùng tôi đồng quy vu tận sao? Được, tôi từ chức rồi.”

"Sao nào, các ngươi không xem tin tức sao?" Dương Ngọc Lan đưa điện thoại di động ra, khiến người Tô gia nhất thời á khẩu không trả lời được.

Sắc mặt Tô Bắc Sơn khó coi đến cực điểm.

Ông ta trăm triệu lần không thể tưởng được, Dương Ngọc Lan lại quyết tuyệt như vậy.

Vì phản kháng bọn họ, thậm chí ngay cả vị trí ủy viên cũng không cần.

Người Tô gia vừa rồi còn đắm chìm trong ước mơ tốt đẹp, khó có thể tiếp nhận tai nạn từ trên trời rơi xuống này.

Mấy phụ nhân lôi kéo Dương Ngọc Lan, muốn liều mạng với bà.

“Các người làm gì vậy? Mau buông mẹ tôi ra!" Tô Tô hai tay đẩy bánh xe lăn đi tới.

“Tên tàn phế này!”

“Cút ngay!”

Tô Văn Thành đẩy Tô Tô ra.

Tô Tô thấy mẹ bị vây quanh, mà cô lại bất lực không thể giúp được gì nên gấp đến nước mắt đều rơi ra.

Giờ khắc này, cô thật sự hận những người này.

“Các người gây sự ở chỗ này, là muốn chết sao?" Ngoài cửa, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Tần Thiên mua thức ăn về.

“Gia sự của Tô gia chúng tôi, còn chưa tới phiên tên phế vật nhà mày nhiều miệng!" Tô Văn Thành quát.

Căn bản không để Tần Thiên vào mắt.

Tần Thiên cười lạnh, một cước đá nát một tảng đá nói: "Miệng của mày rất cứng, nhưng cứng hơn tảng đá này sao?"

Lần này, người Tô gia đều tỉnh táo lại.

Lúc này bọn họ mới nhớ tới Tần Thiên là một võ phu vô cùng cuồng bạo.

Mười mấy vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đều không phải đối thủ của hắn.

Ta phi!

Một tên võ phu thối mà thôi, đắc ý cái gì?

Tô Văn Thành kéo cổ, kêu gào: "Họ Tần kia, có bản lĩnh thì giết chết tao đi?”

"Nói cho mày biết, hiện tại chính là pháp trị xã hội!"

Đôi mắt Tần Thiên phát lạnh muốn ra tay giết quách cái lũ khốn này, hắn cũng không phải là người tốt lành gì.

“Tần Thiên, không nên xúc động!" Dương Ngọc Lan vội vàng ngăn cản.

Bà sợ Tần Thiên gặp rắc rối, bị cảnh sát bắt đi là xong.

Tần Thiên đành phải nhịn xuống.

“Không dám động vào tao đúng không? Vậy mày mở to hai mắt nhìn cho kỹ, xem lão tử chơi chết mày như thế nào!”

“Họ Tần kia, sớm muộn gì cũng có một ngày, mày sẽ quỳ xuống cầu xin tao!”

“Còn có Dương Ngọc Lan, tại sao phải từ chức? Thật sự cho rằng bà rất trinh liệt sao?”

“Là bị người phía trên chơi chán rồi, một cước đá văng đi!”

Dương Ngọc Lan tức giận nói không ra lời.

“Còn có tên tàn phế như cô, thật sự coi mình là đệ nhất mỹ nữ Long Giang sao?”

“Một người tàn phế, cũng có mặt mũi nhận thân thích với Tô gia.”

“Các người đều chờ đó đi!”

Tô Văn Thành phát tiết một trận, mang theo mọi người rời đi.

Dương Ngọc Lan và Tô Tô đều rơi nước mắt lả chả.

Dương Ngọc Lan không có việc làm, sẽ không có thu nhập.

Gia đình nhỏ vừa mới có khởi sắc, lại lâm vào khốn cảnh.

“Không sao, mẹ có thể đến chợ bán thức ăn, cũng có thể nuôi sống gia đình này." Bà rưng rưng nói.

Tô Tô trầm mặc một chút, nhìn Tần Thiên, nói: "Anh đi theo tôi!" nói xong, cô đẩy bánh xe vào thư phòng.

Tần Thiên có chút kỳ quái khó hiểu.

Hắn vốn cho rằng Tô Tô nhất định sẽ phát điên, không nghĩ tới cô chỉ lau nước mắt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

“Tôi thừa nhận, là tôi ngây thơ.”

“Chuyện này, để cho tôi thấy rõ lòng dạ của người Tô gia.”

Tần Thiên vội vàng nói: "Cũng không trách em, em bệnh nặng mới khỏi, cần tình thân ấm áp, điều này có thể lý giải.”

Tô Tô nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên nói: "Anh thật sự yêu tôi, muốn có được tôi sao?"

Sao lại đột nhiên lại thay đổi thế này, Tần Thiên há miệng nói không ra lời.

“Cho anh một cơ hội.”

Tô Tô cắn răng, nói: "Giúp tôi lấy được vé vào cửa hội đầu tư kia.”

“Làm được rồi tôi có thể suy nghĩ trong vòng một năm không đề cập tới chuyện ly hôn.”

Tần Thiên trong lòng khẽ động: "Em muốn lôi kéo đầu tư?”

Tô Tô quyết tuyệt nói: "Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy Tô Tô tôi không phải phế vật!"

"Mẹ tôi mất việc ở ủy ban, tôi muốn kéo một khoản đầu tư cho bà mở một công ty!"

“Đến lúc đó, tôi xem Tô gia còn dám bắt nạt chúng tôi nữa không?”

“Nhưng mà lần trước Thiết Ngưng Sương tới đưa thiệp mời cho anh, bị tôi chọc giận, thiếp mời cũng bị Tô Văn Thành cầm đi.”

“Bây giờ cô ấy còn có thể cho anh thiệp mời không?”

Tần Thiên vui mừng nở nụ cười.

Hắn quả nhiên không có nhìn lầm, Tô tiểu thư không phải nữ nhân bình thường có thể so sánh.

“Chỉ là một hội đầu tư, nếu anh muốn đi, lúc nào cũng có thể đi.”

“Báo tên Tần Thiên ra, khắp thiên hạ này còn không có nơi nào không đi được.”

Tô Tô gắt một cái, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét: "Tần Thiên, tôi cảnh cáo anh.

Tôi bình sinh ghét nhất hai loại người, một loại là động một chút là đánh nhau.”

“Loại thứ hai chính là miệng lưỡi trơn tru, đầu cơ trục lợi!”

"Anh muốn ở lại cái nhà này, thì phải biết giữ mồm giữ miệng!"

Tần Thiên cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Đánh nhau là võ phu, đầu cơ trục lợi là tên khốn, ở trong cảm nhận của Tô Tô hai thứ này hắn đều có, trách không được cô lại hận hắn như vậy.

"Anh cũng không phải không biết gì, ít nhất anh biết châm cứu chữa bệnh a..." Hắn không cam lòng nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía hai chân Tô Tô.

Đôi chân này, khi nào mới có thể cho phép mình chạm vào đây?

Hắn cam đoan, chỉ là muốn chữa bệnh.

Thấy Tô Tô sắc mặt trầm xuống, Tần Thiên vội vàng bỏ đi ý nghĩ này.

Trước Tô Tô bắt buộc phải nhớ ba điều kiện, chú trọng lời nói, không có sự cho phép của cô không được tự ý chửa bệnh.”

Tần Thiên biết, Tô Tô kiêng kị nhất vẫn là chuyện hắn tự ý đụng chạm thân thể của cô.

“Cái gì châm cứu chữa bệnh, giang hồ lừa đảo mà thôi!”

“Tôi cũng học y, họ Tần, anh đừng hòng gạt tôi!”

Tần Thiên chỉ có thể cười cười không nói lời nào.

Tô Tô tuy rằng thái độ ngang ngược như cũ, nhưng Tần Thiên có thể cảm nhận được, cô ít nhất là đang bắt đầu đối mặt với chính mình, tiếp xúc với chính mình.

Đây chính là một bước khởi đầu rất tốt.

Sau khi Tô Tô rời đi, hắn bấm một cú điện thoại.

“Lão Trư, cho cậu một cơ hội, chuyện hội đầu tư Long Giang......!".