Edit: hongheechan

Lăng Kỳ Tuyết lập tức ngưng khóc, bộ dáng mềm yếu đang cực kì sợ hãi, chỗ khóe mắt còn có hạt châu đang nhỏ xuống, làm bộ đáng thương nhìn Đặng Ngọc Lan một cái, lại lập tức cúi đầu xuống.

Đặng Ngọc Lan cẩn thận nhìn từng động tác cực nhỏ của Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết như vậy không khác gì bình thường cả, người như vậy thật sự có năng lực đánh Vân nhi trọng thương sao? d.đ.l.q.đ

"Ngươi nói cho ta, có phải ngươi đánh Vân nhi không?" Đặng Ngọc Lan cầm roi da trong tay lên, đe dọa.

"Phu nhân, người...... Người cảm thấy ta có năng lực đánh Vân muội muội sao?" Lăng Kỳ Tuyết không trả lời mà hỏi lại.

Đây thật sự là nguyên nhân Đặng Ngọc Lan nghi ngờ, nhưng rõ ràng có người nói nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết động thủ với Lăng Kì Vân.

Khó hiểu hơn là sau khi Lăng Kì Vân tỉnh lại cũng không biết mình bị ai động thủ!

Bà cẩn thận nghĩ lại, dường như chỉ có một người nói nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết động thủ, chẳng lẽ người kia bị ảo giác?

Đặng Ngọc Lan càng nghĩ càng thấy có khả nănng, phiền não cực kì.

Bà từng giây từng phút đều muốn bóp chết Lăng Kỳ Tuyết, nhưng Lăng Nhạc đã nói, Lăng Kỳ Tuyết không thể chết, giữ lại mạng của nàng ta còn hữu dụng, cho nên phế vật như Lăng Kỳ Tuyết mới có thể sống đến bây giờ.

Không thể lấy mạng Lăng Kỳ Tuyết, Đặng Ngọc Lan căm hận quất một roi vào người nàng, rồi mang người đi.

Roi kia trút lên rất nặng, vết thương trên người Lăng Kỳ Tuyết không hề nhẹ hơn trên người nha hoàn!

Thế nhưng nàng không thể nổi giận vào lúc này, nếu không một khi Đặng Ngọc Lan báo thù cho Lăng Kì Vân, nàng không hề có năng lực chống cự.

Liều lĩnh đã thành tính, nhưng không tự lượng sức chính là tìm đường chết!

Tiểu nữ tử co được dãn được, nàng báo thù mười năm chưa muộn!

Đặng Ngọc Lan, Lăng Kỳ Tuyết nhớ, hôm nay nàng là người bị ức hiếp, không lâu sau, khi nàng mạnh lên, chắc chắn Đặng Ngọc Lan phải trả giá thật lớn!

Lần đầu tiên trong đời bị bắt nạt ở trước mặt người khác như vậy, Lăng Kỳ Tuyết siết tay thật chặt, móng tay dài khảm vào trong thịt, lòng bàn tay đau đớn đang nhắc nhở nàng: nhất định phải trở nên mạnh mẽ!

Hơn nữa còn là nhanh chóng trở nên mạnh mẽ!

Nàng có kinh nghiệm tu luyện từ kiếp trước, có 《 cổ y ngàn phương 》, còn có các loại kỹ năng học được ở đoàn lính đánh thuê.

Trở nên mạnh mẽ chỉ còn là việc sớm chiều!

Đặng Ngọc Lan vừa dẫn người đi, Lăng Kỳ Tuyết đi tới nơi nàng ném nạp giới, tìm được nạp giới bị nàng vứt bỏ, trở lại trong phòng nhỏ rách nát.

Căn phòng nhỏ rách nát lại vắng vẻ, bình thường sẽ không có người, Lăng Kỳ Tuyết yên tâm lấy đồ ra.

Lò luyện đan, dược liệu, tất cả chuẩn bị ổn thỏa, đột nhiên Lăng Kỳ Tuyết đau buồn phát hiện: nàng không có chân hỏa!

Kiếp trước nàng tu luyện đến Nguyên Vương đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa đã bước vào cấp bậc Nguyên Tôn, mà cấp bậc luyện đan sư đã đến đan vương, tất nhiên có thể ngưng ra chân hỏa, nhưng trước mắt, nàng còn không ngưng tụ được nguyên lực, lấy lửa ở đâu đây!

Chân hỏa không có, Lăng Kỳ Tuyết chỉ có thể chấp nhận phá đi hộc tủ rách nát trong góc phòng, dùng phương pháp nguyên thủy nhất—— nhóm lửa, nhóm lửa dưới lò luyện đan, bắt đầu luyện đan.

Lăng Kỳ Tuyết chua xót nghĩ: nếu đại lục Hoằng Diệc có bình chọn cho Luyện đan sư mộc mạc nhất, nhất định nàng sẽ ôm thưởng về!

Luyện đan là một việc vô cùng hao tổn tâm trí, d-đ=lq.đ Lăng Kỳ Tuyết tập chung tinh thần nhìn chăm chú vào biến hóa trong lò luyện đan, có kinh nghiệm luyện đan đời trước, nàng cực kì nhạy cảm với nhiệt độ, có thể nói không cần nhiệt kế cũng có thể biết với nhiệt độ lửa bên ngoài thì nhiệt độ bên trong cao bao nhiêu.

Rất khó khống chế nhiệt độ do củi đốt, nhưng Lăng Kỳ Tuyết không thể ghét bỏ, ai bảo bây giờ nàng là một phế vật chứ!

Từ khi bắt đầu luyện đến đan thành, toàn bộ thời gian mất hai canh giờ, cả quá trình mắt Lăng Kỳ Tuyết cũng không dám khép lại, chỉ sợ sơ ý một chút, sẽ hỏng nát dược liệu không dễ kiếm được này.

Có công mài sắt, có ngày nên kim, rốt cuộc khi Lăng Kỳ Tuyết sắp mệt lả cũng thở ra một hơi thật dài, dựa vào trên giường, đợi đan thành.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, nàng cẩn thận mở nắp lò luyện đan ra, thấy bên trong là Giải Độc Đan đang nằm yên.

Ánh mắt hơi mệt mỏi lại lập tức toát ra vẻ vui mừng.

Đan thành!

Đan dược màu đen hun lên hình như có dấu hiệu cháy khét, đan dược cấp thấp, miễn cưỡng gọi là đan thành!

Chỉ cần hỏa lực hơi yếu đi một chút, lần luyện đan này sẽ thất bại.

May mà nữ thần may mắn đứng về phía nàng!

Hai canh giờ đổ mồ hôi, hai canh giờ khổ cực hóa hư không.

Giờ phút này, là thời khắc vui vẻ nhất của Lăng Kỳ Tuyết từ khi nàng đi tới nơi này!

Trời đã tối đen, không có một cơn gió, ánh sao nhạt chớp động trên bầu trời đêm, không trăng.

Lăng Kỳ Tuyết không biết rằng từ khi nàng ném dược liệu vào lò luyện đan, trên nóc nhà có một bóng dáng màu đen, nhìn rõ từng hành động trong phòng, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt nam nhân nhìn Lăng Kỳ Tuyết càng trở nên thâm trầm.

Lăng Kỳ Tuyết cẩn thận lấy giải độc đan ra, nuốt xuống không hề do dự, đi tới trên giường xếp bằng.

Đan dược vào miệng, cảm giác thanh mát lập tức tràn vào trong huyết mạch, lưu động theo huyết dịch, lấy xu thế đánh tan tất cả vọt tới toàn thân, dưới khí thế đánh thẳng, tám huyệt bị tắc nghẽn cũng được đả thông.

Không lâu sau nó lại biến thành một dòng ấm áp tuần hoàn khắp người, Lăng Kỳ Tuyết nắm lấy thời cơ, d,đ-lqđ tụ khí đan điền, từ từ vận chuyển khẩu quyết tu luyện kiếp trước học qua.

Ước chừng qua một chén trà, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy vùng đan điền có dấu hiệu tràn đầy, tăng thêm sức lực, liên tục ngưng khí đánh thẳng vào đan điền.

Rốt cuộc, vùng đan điền cũng ngưng tụ ra những điểm màu đỏ.

Lăng Kỳ Tuyết biết, nàng ngưng tụ nguyên lực thành công, thuộc tính của nàng là hỏa, cho nên điểm sáng hiện ra màu đỏ.

Sau khi điểm màu đỏ hiện ra, bên trong đan điền của nàng lại xuất cả màu lục, màu nâu, màu vàng kim, có cả điểm sáng màu xanh lam.

Nàng còn chưa kịp vui mừng mình lại là Tu luyện giả năm thuộc tính, thì lại thấy vùng giữa đan điền lại xuất hiện một điểm đen còn lớn hơn năm điểm sáng kia!

Điểm sáng năm màu vây lượn chung quanh điểm đen, di chuyển rất nhanh, giống như trái đất xoay quanh mặt trời vậy, vận chuyển không ngừng, nguyên lực liên tục xông ra từ vùng đan điền, tràn vào mười hai đại mạch chủ trên cơ thể, lặp lại tuần hoàn.

Xong rồi!

Lăng Kỳ Tuyết mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh, giống như ánh sao sáng nhất trong vũ trụ mênh mông, lóe ra tia sáng lóng lánh.

Vì tụ khí thành công, chất thải bẩn thỉu ở trong cơ thể tràn ra ngoài qua lỗ chân lông, trên da của nàng bị che kín bởi một tầng chất bẩn màu đen, tản mát ra mùi gay mũi, như tên ăn xin mới bò ra từ trong đống rác vậy, vừa dơ vừa loạn, còn rất thối.

Lăng Kỳ Tuyết lại không hề ghét bỏ mùi thối này, ngược lại còn rất vui vẻ vì độc tố biến mình thành phế vật đã thoát ra ngoài, tung tăng chạy ra phòng, đi tới giếng cũ bên cạnh tiểu viện, múc nước, cởi quần áo bẩn thỉu trên người ra, cũng không để ý nước rất lạnh, trực tiếp dội một thùng lại một thùng lên người.

Thân hình trên nóc nhà cứng đờ, cảm giác khác thường khiến Đông Phương Linh Thiên xoay mặt không dám nhìn nữa, hơn nữa, nhìn lén cũng không phải hành vi của quân tử.