Thần Võ Thiên Đế

Chương 134: Thò một chân vào

“Ngươi... ngươi... dám giết ta?”

Trưởng lão kia nắm chặt yếu hầu, trong mắt tràn đầy hối hận và hoảng sợ.

Lục Vũ cười lạnh nói: “Chẳng phải các ngươi cũng muốn giết ta ư? Quỷ Trảo Kinh Mộng!”

Lục Vũ thoát cái biến mất, tính cả ba động trên người cũng chớp mắt vô ảnh.

“Mọi người cẩn thận... a...”

Từng tiếng kêu thảm trông mà giật mình, những võ sư trưởng lão cảnh giới Tụ Linh lục thất trọng này ở trước mặt Lục Vũ không ngờ không chịu được một kích, hoặc trọng thương ngã xuống đất hoặc né tránh rơi xuống dưới.

Ngũ trưởng lão cực lực vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi công kích của Lục Vũ nhưng rốt cục vẫn rơi vào tay đối phương.

“Thả ta xuống... a...”

Lục Vũ chế trụ hai tay ngũ trưởng lão, giơ hắn cao hơn đầu, dựng ngược người giữa không trung.

Soạt một tiếng, y phục của ngũ trưởng lão nát bét, xương cốt toàn thân bạo liệt, bị lực lượng cuồng bạo mãnh liệt của Lục Vũ đánh cho gãy kinh mạch, lập tức biến thành một huyết nhân.

Người quan chiến hít sâu một hơi, hoảng sợ nói: “Mãnh nhân, thật đáng sợ!”

“Không ngờ Lục Vũ lại lợi hại đến thế, hơn mười võ sư và trưởng lão liên thủ nhưng tất cả đều thua bởi hắn.”

Kết quả như thế khiến người ta hoảng sợ, dù là Sở Hoài Nam, Trương Vân Sơn hay Đỗ vương gia cũng đều lộ ra vẻ giật mình.

Đây không phải là tranh phong một chọi một mà là một chọi nhiều người, đối mặt với những võ sư và trưởng lão có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như thế thì còn hơn cả phải đấu với nhiều người nữa.

Loại thiên tài chiến đấu như này, trăm năm khó gặp được một lần.

Không ngờ cứ thế bị Sở Hoài Nam trục xuất khỏi Thiên Sơn tông, sao không khiến cho người ta tiếc hận cảm thán?

Trương Vân Sơn nhìn Sở Hoài Nam, trong lòng rất tức giận, thiên tài bực này lại bị hắn đuổi khỏi tông môn, ngày say ắt Thanh Sơn tông sẽ thành trò cười.

Đỗ vương gia mắt lộ tinh quang, Trương Nhược Dao, Lâm Phong và tiểu quận chúa tạm thời an tâm, chí trước trước mắt Lục Vũ không sao.

Vân Nguyệt Nhi cứng họng, không ngờ bị vây công mà lại cho ra kết quả như thế, Lục Vũ quả thực quá mạnh.

Sở Tam Thu, Phương Thanh Sơn, Tần Vân, Âu Tuấn đều trợn tròn mắt, vốn cho rằng Lục Vũ chết chắc nhưng nào ngờ hắn lại kinh khủng như thế.

Sở Hoài Nam khá tức giận, chính hắn hạ lệnh trục xuất Lục Vũ, ai ngờ Lục Vũ lại thể hiện ra thực lực kinh người, đây chẳng phải đang đánh mặt hắn sao?

Không bắt được Lục Vũ thì mặt mũi Sở Hoài Nam hắn ở đâu, chẳng phải sẽ khiến người người chế giễu ư?

Nhưng mà ngay thời khắc Sở Hoài Nam chuẩn bị mở miệng thì một thanh âm đột nhiên vang lên.

“Lục Vũ lớn mật, ngươi thật tưởng Thanh Sơn tông ta không có ai bắt được ngươi ư?”

Tia sáng nhạt lóe lên, đệ tử hạch tâm đệ nhất thượng viện Tiết Kim Long bay lên chiến đài.

Trương Nhược Dao sắc mặt kinh biến, quát: “Tiết Kim Long, ngươi làm gì?”

Đối phương là đệ nhất thượng viện, chưa từng thua trận, danh xưng đệ tử mạnh nhất hiếm có của Thanh Sơn tông, cảnh giới cao hơn Lục Vũ một mảng lớn.

Tiết Kim Long cười lạnh nói: “Hắn tuyên bố có thể quét ngang tất cả đệ tử hạch tâm ở thượng viện, ta hôm nay phải cho hắn biết, ở trước mặt ta, hắn mãi mãi chỉ là sâu kiến!”

Một trận chiến này chẳng quan hệ đến gì cả, chỉ vì danh dự.

Tiết Kim Long cực độ cao ngạo, cũng bởi một câu của Lục Vũ trước đó nên phải đánh bại hắn trước mặt mọi người, hiển lộ uy danh của đệ tử đệ nhất.

Lục Vũ vứt ngũ trưởng lão xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ địch trước mắt.

Tiết Kim Long, Tụ Linh bát trọng đỉnh phong, Huyền cấp võ hồn Hoàng Kim mãng, danh xưng truyền kỳ bất bại thượng viện.

Người này là kình địch, Sở Tam Thu tuyệt đối không thể sánh bằng.

“Lời ta từng nói, ngươi không phục?”

Lục Vũ không cúi đầu, đến giờ khắc này, hắn đã không thèm đếm xỉa thì còn gì phải sợ?

Tiết Kim Long hừ lạnh nói: “Ỷ vào Bạo Kích Thiên Trọng Phá may mắn thắng mấy trận thì ngươi liền không coi ai ra gì, xem thường ta. Hôm nay ta phải để ngươi biết, Thanh Sơn tông có Tiết Kim Long ta, ta không thể để ngươi giương oai được!”

Lục Vũ lãnh đạm nói: “Trước đây, Sở Tam Thu cũng có khẩu khí này.”

Tiết Kim Long cả giận nói: “Làm càn.”

U quang lóe lên, Tiết Kim Long nháy mắt tiếp cận Lục Vũ, tốc độ này khiến Lục Vũ xiết chặt tâm thần, ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng.

“Ra chiêu đi.”

Tiết Kim Long rất tự phụ, chỉ cảnh cáo Lục Vũ một câu chứ không thừa cơ đánh lén.

Lục Vũ ngưng tụ chiến ý trong mắt, thân thể thoáng lay động, linh lực hội tụ dưới chân hóa thành từng dấu chân rõ rệt, rõ ràng hiện ra trong mắt của mọi người.

Những dấu chân này nhìn như lộn xộn nhưng kỳ thực giấu giếm huyền cơ.

Tiết Kim Long thần sắc khinh thường, khẽ nói: “Bày trận, tiểu đạo thôi!”

Lục Vũ phản bác: “Nếu ngươi là Tụ Linh tứ trọng thì một ngón tay của ta cũng đủ đánh ngươi không thấy nam bắc!”

Lời này rất chói tai, khiến Tiết Kim Long rất tức giận.

“Không có bản sự thì chớ làm càn ở đây.”

Cảnh giới cách xa là ưu thế của Tiết Kim Long, nhưng cũng là sỉ nhục của hắn, bởi có hiềm nghi ỷ lớn hiếp nhỏ.

Lục Vũ di chuyển nhanh chóng, dấu chân trên mặt đất càng lúc càng sâu, một cỗ linh lực cường đại phóng thích khiến cả tòa thi đấu vang lên ong ong.

“Đây là ngũ phẩm Tụ Linh trận!”

Thạch viện trưởng phát ra kinh hô, đơn giản không thể tin được.

Đẳng cấp loại Tụ Linh trận này cả Thanh Sơn tông cũng không có, không ngờ Lục Vũ vậy mà hoàn thành, chẳng lẽ hắn là linh trận sư?

Sở Hoài Nam biến sắc, Trương Vân Sơn chấn kinh, Đỗ vương gia lấp lóe tinh quang trong mắt, sáng ngời hữu thần.

Sau khi Tụ Linh trận ngũ phẩm hoàn thành, khí thế trên người Lục Vũ gia tăng, dưới sự trợ giúp của Tụ Linh trận thì thực lực của hắn tựa hồ tăng lên một bậc thang.

Tiết Kim Long vừa sợ vừa giận, nghĩ không ra Lục Vũ lại có loại bản lãnh này.

“Mượn nhờ ngoại lực cũng dám chống lại ta, thật ngớ ngẩn.”

Tiết Kim Long vận chuyển Dục Linh quyết, đây là công pháp hồn quyết thượng thừa nhất ở Thanh Sơn tông, phối hợp với Huyền cấp võ hồn Hoàng Kim mãng giúp hắn không có đối thủ ở thượng viện.

“Kim Long Bãi Vĩ.”

Thượng phẩm võ kỹ, uy lực kinh người, phối hợp với võ hồn của Tiết Kim Long, một kích này đủ để quét ngang tất cả đệ tử hạch tâm.

Khí kình hình rồng chấn động sơn nhạc, uy vô địch!

Ầm ầm, chưởng lực kinh thiên trút xuống khiến cho người ta có cảm giác không thể ngang hàng.

Đây chính là đệ nhất thượng viện, một kích tùy tiện của Tiết Kim Long che áp thiên kiêu, quét ngang càn khôn.

Lục Vũ biến sắc, tránh lui là lựa chọn tốt nhất nhưng hắn lại lựa chọn phương pháp trái ngược.

“Bạo Kích Thiên Trọng Phá!”

Lục Vũ điên cuồng rống to, râu tóc dựng ngược, thập mạch trong cơ thể tương dung, Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng trong nháy lên tới cực hạn, đạt đến Thốn Tâm Thiên Kình.

Như thế, Bạo Kích Thiên Trọng Phá miễn cường thỏa mãn một mạch trăm kình, có thể phá thương khung.

RẦM! RẦM! RẦM!

PHANH! PHANH! PHANH!

Thế công song phương nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt gặp nhau.

PHỐC!

Một tiếng vang thật lớn, Lục Vũ tà phi ra, khí kình du tẩu dưới chân, chấn động đến lôi đài bạo liệt suýt tí thì sập.

Tiết Kim Long nhoáng người một cái, lùi liền năm bước, trong miệng rống to một hồi mới đột nhiên dừng bước.

Lôi đài lắc lư, khí lưu tuôn ra.

Giờ khắc này, tất cả mọi người trừng to mắt, muốn thấy kết quả thắng bại của song phương.

“Cân sức ngang tài! Chuyện này sao có thể!”

Hoa Tuấn Vũ hoảng sợ, đơn giản không thể tin được.

Lục Vũ tiếp nhận một kích của Tiết Kim Long, mặc dù nhìn qua bị thất thế nhưng Tiết Kim Long cũng bị đẩy lui mấy bước, miễn cưỡng xem như bất phân thắng bại.

Lục Vũ sắc mặt trắng bệnh, linh khí mãnh liệt dưới chân như một chùm mây sáng, nâng hắn lên không trung.

Ống tay áo phải của Lục Vũ nát bét thành bột phấn, ngoài da thịt có ám vân như ẩn như hiện, Kim Thân Bất Diệt ngăn chặn ngoại lực tác động.

Tiết Kim Long lo lắng ra mặt, sau khi tự mình so chiêu mới biết được Bạo Kích Thiên Trọng Phá của Lục Vũ không thể xem thường được.