Ngày hôm sau, Giang Thần đi tới Hóa long trì.

Hắn không nghĩ tới Thiên Đạo môn lại hào phóng như thế, để hắn tiến vào Hóa long trì một lần miễn phí, đương nhiên, hắn sẽ không lãng phí cơ hội như vậy.

Hóa long trì ở Hóa Long phong, đây là một ngọn núi quanh năm bị mây mù che phủ.

Hóa Long trì ở trên đỉnh ngọn núi, Giang Thần cưỡi thuyền phi hành đi tới.

Khi nhìn chung quanh tìm vị trí Hóa long trì thì một luồng khí tức mạnh mẽ đã dẫn dắt hắn đi tới.

Lúc này, cảnh vật chung quanh đều bị mây mù bao phủ ở phía sau, như ẩn như hiện, chỉ cần hơi chút không chú ý, sẽ đâm vào trên vách núi.

Chờ hắn tìm được cỗ khí tức mạnh mẽ kia thì lại phát hiện ra là một tên trưởng lão.

- Lệnh bài.

Hắn ngồi ở trên mặt một khối nham thạch, hai mắt khép hờ.

Giang Thần đưa lệnh bài đệ tử tới, hiện giờ hắn đã biết tầm quan trọng của lệnh bài đệ tử Thiên Đạo môn, mất đi lệnh bài thì sẽ nửa bước khó đi ở trong môn phái.

- Vào đi.

Trưởng lão xác định lệnh bài của hắn có tư cách có thể tiến vào Hóa long trì, sau đó trực tiếp cho hắn đi.

- Trưởng lão, có hạn chế thời gian không?

Giang Thần nghi ngờ nói.

- Ha ha, không, ngươi muốn ở trong đó bao lâu cũng có thể, chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được.

Trưởng lão nở nụ cười không tên, nói.

Giang Thần nghe ra lời này có điểm kỳ lạ, nhưng hắn phát hiện ra trên khuôn mặt già nua của đối phương thiếu kiên nhẫn, cho nên biết có hỏi tiếp thì cũng vô dụng.

Hắn vòng qua người trưởng lão này, rất nhanh đã nghe được tiếng nước, theo âm thanh đi tìm, lập tức nhìn thấy Hóa long trì.

Giống như nước ấm, có khói nóng bốc lên, so với trong tưởng tượng của Giang Thần còn lớn hơn, trong nước có rất nhiều nham thạch, phân chia thành mấy khu vực.

Sương mù ở nơi này so với bên ngoài còn nhiều hơn, lại thêm khói nóng của Hóa long trì, khiến cho người ta có cảm giác như đưa thân vào trong tiên giới.

Giang Thần nhảy lên trên nham thạch, muốn cởi y phục.

- Ngươi làm gì vậy?

Đột nhiên, một nữ đệ tử có mái tóc ướt nhẹp đi về phía hắn, vẻ mặt có chút tức giận, nói:

- Lẽ nào ngươi không biết nam nữ khác biệt, nam đệ tử chỉ có thể ở phía tây Hóa long trì sao?

Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng rất khinh bỉ giống như đang nhìn thấy một tên lãng tử xấu xa vậy.

Giang Thần ý thức được mình đã đi tới nơi tắm của nữ nhân, dù cho ý chí mạnh mẽ, thế nhưng tay chân của hắn cũng không khỏi luống cuống.

- Vị sư tỷ này, thực sự ngại quá, ta là lần đầu tiên tới.

Giang Thần lúng túng nói.

- Cũng còn may ta đã xong, bằng không không phải sẽ bị ngươi thấy hết hay sao?

Nữ đệ tử này xõa mái tóc dài ẩm ướt, lạnh lùng nói.

Giang Thần phát hiện ra không ngờ vị sư tỷ này lại là Thần du cảnh, trong lòng hắn không khỏi lấy làm kinh hãi.

- Được rồi, ngươi đi đi.

Nữ đệ tử phất phất tay, không tiếp tục tính sổ hắn nữa.

Giang Thần lập tức chạy tới phía tây.

Thế nhưng hắn lại không biết, nữ đệ tử nhìn phương hướng hắn rời đi, trên khuôn mặt tức giận hiện lên nụ cười đắc ý.

- Lý Tuyết Nhi à Lý Tuyết Nhi, ngươi băng thanh ngọc khiết, rất nhanh sẽ bị người khác nhìn thấy hết a.

Thì ra, phía tây mới là khu vực phân cho nữ đệ tử, nơi vừa nãy Giang Thần định xuống nước là nơi công cộng.

Nữ đệ tử nói dối Giang Thần nhìn thấy Giang Thần lạ mặt, cho nên chủ động chạy tới lừa hắn.

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc này ở phía tây có một vị nữ đệ tử, là phong chủ Lý Tuyết Nhi của Ngọc Nữ phong.

Đại mỹ nhân trên Mỹ nhân bảng!

Tự nhiên sẽ dẫn tới những nữ nhân khác đố kỵ.

Mỹ nhân bảng không chỉ có xếp hạng, mà còn tiến hành đưa ra lời bình với mỗi một mỹ nhân lên bảng.

Lý Tuyết Nhi: Băng thanh ngọc khiết, dáng vẻ khuynh thành.

Vừa nãy nữ đệ tử này đã nhìn thấy Lý Tuyết Nhi ở Hóa long trì, tự mặc cảm không bằng, cho nên trong lòng sinh hận.

Hiện tại nàng cố ý để Giang Thần đi tới chỗ kia, nếu như có thể tạo ra một ít chuyện, ví dụ như Lý Tuyết Nhi và một vị nam đệ tử cùng tắm, như vậy sẽ không thể tốt hơn a.

Đương nhiên, với sự hiểu biết của nàng đối với Lý Tuyết Nhi, nhất định Lý Tuyết Nhi sẽ giết chết Giang Thần.

Chỉ có điều, đối với chuyện này nữ đệ tử này cũng không hề có cảm giác gì, chuyện sống chết của Giang Thần căn bản không được nàng để ở trong lòng.

Giang Thần không biết chuyện sẽ không nghĩ tới có người vừa thấy mặt đã muốn hại mình. Hắn đi tới phía tây, quả nhiên phát hiện ra nham thạch nơi này bị phân thành một khu vực độc lập.

Hắn cởi sạch y phục của mình, nhảy vào bên trong nước.

Lúc này hắn mới chú ý tới cách đó không xa có một bóng người ngồi ở đó, bởi sương mù cho nên không thấy rõ lắm. Chỉ có điều hắn không quan tâm, đều là đại nam nhân với nhau, quan tâm làm gì nhiều chứ.

Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được nhiệt độ của Hóa long trì không ngừng lên cao, cùng với chân nguyên của bản thân đang biến hóa.

Dựa vào kiến thức hơn người, hắn lập tức phân tích ra hiệu quả của Hóa long trì.

- Nhất định phải không ngừng chống lại nhiệt độ cao, thời gian kiên trì càng lâu thì hiệu quả càng tốt. Chẳng trách người trưởng lão kia nói muốn ở trong này bao lâu thì bấy lâu, bởi vì rất khó có thể chịu đựng được nhiệt độ cao như thế này.

Giang Thần nghĩ tới đây, hắn ngồi xếp bằng ở bên trong nước, từ từ vận chuyển công pháp của bản thân.

Mặt nước bên cạnh hắn khôi phục lại trạng thái như mặt kính, tiếp theo xuất hiện sóng gợn, động tĩnh càng lúc càng lớn.

Tiếng hít thở của hắn trở nên ồ ồ, cảm giác như người đang ở trong biển lửa vậy.

Hơn nữa lại là ở trong nước, mồ hôi không ra được cho nên lại càng thấy nóng.

Trong lúc mơ hồ, dường như hắn đã nghe được một tiếng ưm.

Dường như có người đang cắn răng kiên trì, không tự chủ được phát ra tiếng kêu thống khổ.

- Chỉ là tiếng kêu của sư huynh này rất hay a.

Giang Thần thầm nói.

Hắn cảm thấy có điểm không đúng, thế nhưng bởi vì tình cảnh của bản thân mình cho nên hắn cũng không cẩn thận suy nghĩ, mà vẫn tập trung tinh thần.

Dần dần, da thịt, kinh mạch, máu thịt, gân cốt, lại tới lục phủ ngũ tạng đều bị cảm giác cực nóng bao quanh, sắp bị bốc hơi.

Đương nhiên, Giang Thần biết bốc hơi chỉ là ảo giác thống khổ mà thôi. Phải kiên trì, thân thể phải nhận được biến hóa thoát thai hoán cốt mới được.

- Chỉ có điều mọi việc đều nên có độ, mạnh mẽ kiên trì sẽ làm gánh nặng cho thân thể, như vậy cố gắng đạt tới cực hạn là được!

Ôm suy nghĩ này, Giang Thần cắn chặt răng.

Chỉ có điều rất nhanh, trong cơ thể hắn lại có một đạo cảm giác hoàn toàn không giống, thân thể như nứt ra, thêm Hóa long trì nữa cho nên khiến cho hắn có cảm giác cả người sắp nổ tung.

Hắn không thể chờ đợi được nữa mà muốn rời khỏi Hóa long trì, chỉ có điều hắn biết hiện tại mới là lúc mấu chốt nhất.

Trong cơ thể hắn đã khôi phục được đạo Thần mạch thứ ba, nếu như trong quá trình này được Hóa long trì trợ giúp, như vậy sẽ nhận được chỗ tốt rất lớn.

Cần phải kiên trì, tuy rằng chỉ có một phút, nhưng đối với Giang Thần lại giống như trải qua ròng rã một năm.

Cuối cùng, thân thể của Giang Thần như một món đồ bị mở ra, các loại thống khổ và tác dụng của Hóa long trì biến mất không còn tăm hơi.

Giang Thần thở phào một hơi, hắn biết lần này mình đã dùng hết hiệu quả của Hóa long trì.

Hiệu quả rất khả quan, cảnh giới đạt đến trung kỳ viên mãn, lại khôi phục được đạo Thần mạch thứ ba.

Nhưng mà, khi Giang Thần mở mắt ra, con ngươi đột nhiên trợn ngược lên.

Một nữ nhân tuyệt mỹ theo dòng nước bơi tới chỗ mình.

Da thịt trắng nõn, vóc người lồi lõm, đang trần như nhộng hiện ra ở trước mặt của Giang Thần.

Chỉ là, nàng đã rơi vào hôn mê, mất đi ý thức.

Cho dù Hóa long trì không sâu, thế nhưng nếu tiếp tục như vậy sẽ bị chết đuối.

Giang Thần biết đối phương đạt đến cực hạn mà còn kiên cường chống đỡ cho nên mới hôn mê.

- Nơi đã đóng kín, nữ nhân này không thể trôi tới đây được. Thế nhưng đây không phải là nơi tắm của nam đệ tử sao?

Giang Thần mắt không nhìn thấy những người khác. Hắn không để ý tới cái khác mà đi tới ôm lấy vị nữ đệ tử này.

Hai người đều trần truồng, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, có trăm miệng cũng không giải thích rõ được.

Giang Thần đặt nàng lên trên nham thạch, lấy thêm y phục của mình che thân thể của nàng lại.

Lúc này, hắn lại nhớ ra mình không mặc y phục.

Khi hắn định đi lấy y phục thì nữ nhân này đã tỉnh lại.

Đầu tiên là có chút mê hoặc, tiếp theo khi nhìn thấy Giang Thần ở bên cạnh, trong nháy mắt đã tỉnh lại, trong con ngươi đẹp đẽ hiện lên vẻ lạnh lẽo vô tận.

Giang Thần thầm nói không tốt, hắn vội vã lùi về phía sau.

Nhưng mà đã chậm, nữ tử nhấc chân đá về phía đầu của hắn, đây là một cước của Thần du cảnh, có thể đá nát sắt đá.

Cũng còn may, nàng hơi động thì y phục ở trên người rơi xuống, chân ngọc thon dài lại trắng nõn của nàng lộ ra ngoài.

Nữ tử này quát to một tiếng, theo bản năng thu chân lại.

Nhân cơ hội này, Giang Thần nhảy lên thuyền phi hành, để mặc thân thể trần truồng rời khỏi nơi này.

Gương mặt của Lý Tuyết Nhi tái nhợt, tìm y phục của mình ở bên cạnh Hóa Long trì.

Chỉ là lúc này, Giang Thần đã sớm thoát không còn bóng dáng đâu nữa.

Trên tay nàng cầm áo khoác của Giang Thần, năm ngón tay tóm chặt.