Bay qua núi lớn, mọi người đi đến một mảnh bầu trời có tầm mắt rộng rãi.
Rất nhanh Giang Thần đã nhìn thấy bên trong trung quân có bốn chi đội ngũ phân biệt bay đi về các phương hướng khác nhau.
- Hẳn là bố trí kết giới giám sát.
Giang Thần nghĩ thầm, nơi này thực sự quá bao la, chỉ có bày kết giới ở bốn phương hướng thì mới có thể có một bức địa đồ toàn cảnh, mới có thể biết được các thành trì đang ở đâu.
- Xích Diễm doanh, Thần Tiễn doanh đi theo ta!
Triệu Văn Hạo đột nhiên nói.
Không chỉ có hắn, các tướng lĩnh khác trong trung quân cũng phân biệt hạ lệnh với tám đại doanh của hạ quân.
Bọn họ muốn dùng một nhánh trung quân, hai chi hạ quân hình thành chiến đoàn để hành động.
Chiến hạm làm trụ cột, chậm rãi tiến lên, đối mặt với chiến trường thay đổi trong nháy mắt rồi nhanh chóng đưa ra phản ứng.
Mọi người của Xích Diễm doanh thở phào một hơi, nếu như là Trương Thiên Nhất của trung quân đến thống lĩnh bọn họ, như vậy có trời mới biết sẽ xảy ra cái gì.
Chợt, Xích Diễm doanh và Thần Tiễn doanh theo Hạo Nguyệt Quân đi vào chiến trường.
- Cẩn thận một chút, nhất định Nghịch Long quân sẽ dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cản chúng ta, bọn họ có thể bày ra trận pháp quản chế trước đó, biết hướng đi của chúng ta.
Triệu Văn Hạo dặn dò, trong tay nắm một cái loan đao tinh xảo, không hợp với dáng người của hắn.
Mặt khác, Giang Thần cảm thấy bất ngờ với một loạt mệnh lệnh, bởi vì đội ngũ được điều động, đại đa số đều là người của hoàng triều.
Không giống như là bia đỡ đạn đánh trận như trong suy nghĩ của hắn.
Đương nhiên, nhiệm vụ bố trí kết giới của tám đại doanh cũng không nhẹ, nhưng dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với dự liệu của Giang Thần.
- Xem ra ngoại trừ cái nhìn phiến diện ra, quân đội cũng sẽ không tùy tiện hi sinh bia đỡ đạn.
Giang Thần nghĩ thầm.
- Cẩn thận!
Triệu Văn Hạo hét dài một tiếng, tất cả mọi người tăng cao cảnh giới.
Chỉ thấy ở bên trong một ngọn núi khác có một đám Ma tộc bay đến, che ngợp bầu trời, giương nanh múa vuốt.
Chuyện này ở chiến trường thiên ngoại là chuyện rất thông thường.
Hỏa Vân trận của Xích Diễm doanh bắt đầu phát uy, bắt đầu chân chính thiêu đốt, Ma tộc tới gần trực tiếp hóa thành nước.
Thần Tiễn doanh không ngừng bắn mũi tên ra, dường như mưa xối xả không ngừng nghỉ vậy, Ma tộc còn chưa kịp tới gần thì đã liên tục rơi xuống.
Hạo Nguyệt Quân của trung quân càng không cần phải lo lắng, dường như một ngọn núi lớn đứng sừng sững, xông lên phía trước, Ma tộc trực tiếp bị nghiền nát.
Sau khi hóa giải Ma tộc, chiến đoàn tiếp tục tiến lên.
Sự thực đã chứng minh suy luận của Giang Thần không sai, cơ hồ không bao lâu bọn họ đã phát hiện ra trên mặt đất đang có thành trì được xây dựng.
Nghịch Long quân chống cự rất yếu, cơ hồ là chiến đấu nghiêng về một bên.
- Phá hủy một tòa thành trì có 10 ngàn điểm đến 50 ngàn điểm chiến công, ta sẽ xét rồi phân phối cho các ngươi.
Triệu Văn Hạo đột nhiên nói.
Nghe vậy, Thần Tiễn doanh và Xích Diễm doanh đều rất kích động.
Nhiều điểm chiến công như vậy không phải là cho cá nhân, là phân phối vào trên tay doanh trưởng, lại từ doanh trưởng mà phân phối xuống dưới.
Cuối cùng đến trong tay của mỗi một binh lính, một tòa thành trì bình quân cũng được mấy chục điểm.
Đương nhiên, ngoài ra, nếu như thắng lợi, các doanh còn thu được điểm chiến công khen thưởng.
Giết chết binh lính Nghịch Long quân, quan quân, tướng lĩnh, đại tướng cũng có điểm chiến công.
Sau khi phá huỷ ba, bốn tòa thành trì, quân đội tiến sâu vào bê trong, cho nên cũng càng cẩn thận hơn trước.
Nhưng vào lúc này, ở trên mặt đất các nơi đột nhiên nứt ra, sâu không thấy đáy, đen kịt một mảnh.
Khi đại quân chú ý tới, ở khe nứt có ánh sáng màu lam sáng lên, hơn nữa càng ngày càng óng ánh, cơ hồ tràn ngập toàn bộ khe nứt.
Rất nhanh, từ trên chiến hạm truyền đến tiếng trống báo động.
Cơ hồ là đồng thời, ánh sáng màu lam từ khe nứt dâng trào ra, kéo cái đuôi khí mang thật dài.
Chỉ là tốc độ cũng không nhanh, trái lại còn rất chậm, nhìn qua không có lực phá hoại.
Thậm chí không nhắm vào bất kỳ mục tiêu nào cả mà giống như pháo hoa phóng thích lên trên không trung.
Ánh xanh vô cùng vô tận chiếm cứ bầu trời, đồng thời còn nhanh chóng khuếch tán, không tới mười giây đồng hồ đã làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Ánh xanh hình thành bức tường chằng chịt khắp nơi, cắt khu vực này ra thành từng khối khác nhau.
Quân đoàn thứ ba bị cô lập.
Có người thử tới gần bức tường này, bức tường nhìn như yếu đuối lại rất cứng rắn, mặc kệ công kích ra sao đều chỉ có thể phát ra âm thanh phanh phanh mà thôi.
- Không cần rối loạn, Nghịch Long quân cũng sẽ phải chịu cản trở, quân lực của chúng ta mạnh hơn bọn họ, tiếp tục tiến lên, để ý tới xung quanh.
Mệnh lệnh đến từ chiến hạm lần nữa truyền đạt đến các doanh.
Giang Thần không phát hiện ra mệnh lệnh này có chỗ không ổn nào cả, những bức tường này dùng để ngăn cản bọn họ, thế nhưng vì phá hoại thành trì, nhất định phải đi tới.
Mỗi một chiến đoàn tiếp tục tiến lên, rất nhanh lại phát hiện ra một tòa thành trì, nhưng có chỗ khác biệt, nhìn qua càng giống như là một cái lô cốt hơn.
- Mặc kệ là cái gì, phá hủy tất cả kiến trúc!
Triệu Văn Hạo hạ lệnh.
Xích Diễm doanh và Thần binh doanh nhằm về phía lô cốt kia, Hạo Nguyệt Quân theo sát ở phía sau, đề phòng biến cố xảy ra.
Khi sắp tới gần, từ bên trong lô cốt phun ra một đạo ánh sáng, sau đó chính là tiếng dây cung thả ra không ngừng vang lên.
- Lùi!
Triệu Văn Hạo quyết định rất nhanh, lập tức dừng lại.
Bên trong màn ánh sáng có vô số mũi tên nhọn, lít nha lít nhít, so với Thần Tiễn doanh còn lợi hại hơn nhiều.
Thần Tiễn doanh và Xích Diễm doanh xông lên phía trước ăn một chút vị đắng thì mới bay ra được bên ngoài tầm ngắm.
- Thứ lợi hại không phải bản thân của cung tên, là năng lượng ẩn chứa trên cung tên.
Doanh trưởng của Thần Tiễn doanh cầm một cái cung tên, nói:
- Cũng có nghĩa là bọn họ có thể bắn liên tục không gián đoạn.
- Mang Hộ Long thuẫn tới...
Triệu Văn Hạo không chút suy nghĩ hạ lệnh.
Nói được nửa câu thì hắn mới nghĩ đến thuẫn ở trên chiến hạm, hiện tại bị màn sáng màu xah ngăn cản, không lấy tới được.
- Đây chính là mục đích của Nghịch Long quân sao?
Triệu Văn Hạo nỉ non nói một câu, ánh mắt nhìn về phía hai đại doanh.
- Sau tên, nhất định sẽ còn có một trận ác chiến, ta hi vọng sẽ lấy cái giá thấp nhất để phá hủy nỏ tron thành, trong các ngươi nếu ai nghĩ ra được kế sách thì sẽ có 3 vạn điểm chiến công!
Nghe vậy, hai đại doanh đều rất động lòng, nhưng cũng cảm thấy rất khó khăn.
Khi Thần Tiễn doanh trầm tư suy nghĩ, bên tai Khâu Ngôn vang lên âm thanh của Giang Thần.
Sau đó, Khâu Ngôn đứng ra nói:
- Giao cho Xích Diễm doanh đi!
- Được, các ngươi cần cái gì?
Triệu Văn Hạo không hỏi biện pháp là cái gì, ở trên chiến trường, thứ hắn muốn chính là kết quả.
- Sau khi phá tan nỏ, hỗ trợ ra tay kẻ địch muốn chém giết chúng ta.
Khâu Ngôn nói.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Triệu Văn Hạo không khỏi bất ngờ, Xích Diễm doanh không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, có thể thấy được sự tự tin lớn bao nhiêu.
- Không cần phải miễn cưỡng, ta không hy vọng Xích Diễm doanh lại có thêm tử thương.
Triệu Văn Hạo không yên lòng nói.
Sức chiến đấu của Xích Diễm doanh giảm nhiều, lại phải hoàn thành nhiệm vụ như vậy, thực sự làm cho người ta không yên lòng.
Trong mắt người của Thần Tiễn doanh hiện lên vẻ châm chọc.
Trước đó Xích Diễm doanh cũng giống như bây giờ, làm náo động lớn, không có công mà cũng không qua được cửa ải khó.
Thế nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, uy lực của Ly Hỏa trận sẽ không đủ.
Lúc này còn làm náo động, không phải là muốn chết hay sao?
Chẳng lẽ bọn họ có kế sách gì sao?
Xích Diễm doanh không dông dài mà mây lửa phát ra mấy lần biến hóa, chẳng khác nào một đoàn Thiên hỏa rơi xuống bên dưới.
Đơn giản mà thô bạo, lại không có sức chiến đấu tương ứng, kết quả sẽ làm cho người ta không yên lòng