Khi Giang Thần khôi phục kinh mạch, thời gian cách ngày đi săn mùa đông cũng càng ngày càng gần.

Tranh đấu giữa hai viện cũng bị toàn bộ Nam phong lĩnh biết được, tạo ra huyên náo rất lớn.

Thương thế của Phạm Đồ đã gần như hoàn toàn khôi phục, khiến cho Đông viện không hoàn toàn bị động như vậy nữa. Rất nhiều người trung tâm với Đông viện cũng yên tâm hơn không ít.

Có điều, chỉ bằng vào một mình Phạm Đồ vẫn còn thiếu rất nhiều, Đông viện cần một lượng lớn nhân thủ.

Ngày đó ở Hắc Long thành, tổn thất quá nặng nề.

Vì lẽ đó Cao Nguyệt đã tự mình đi tới Tô gia Bạch Thủy thành cầu viện.

Tô gia là một gia tộc trong Thập vạn đại sơn, không có mạnh mẽ như Giang phủ, nhưng đủ để giải nguy khẩn cấp.

Đại tiểu thư Tô gia và Giang Thần có hôn nhân, song phương là thân gia, vấn đề không lớn.

Đến ngày đi săn mùa đông, cuối cùng Giang Thần đã hoàn toàn khôi phục kinh mạch bị tổn thương, vừa vặn cũng đã bỏ ra thời gian nửa tháng.

Chỉ có điều cảnh giới mới khôi phục đến lục trọng thiên, không có khôi phục tới cửu trọng thiên như trong tưởng tượng của hắn.

Chuyện này cũng rất bình thường, chịu thương thế nặng như vậy, dẫn tới Giang Thần tử vong, cho nên nhất định chân khí sẽ trôi đi không ít.

Sau đó, cần phải nhờ vào tu luyện mới có thể tăng cảnh giới lên lại như cũ.

- Ngoại trừ Dưỡng thần kinh ra, bằng vào những công pháp tu luyện mà ta biết. Bất kỳ một quyển nào cũng có thể khiến cho Cửu Thiên đại lục điên cuồng.

Chỉ có điều Giang Thần không có lập tức tu luyện.

Bởi vì hắn còn phải chuẩn bị đi săn mùa đông.

Hắn nhìn sắc trời tờ mờ sáng, định ngủ bù một chút rồi mới tính tiếp.

Đột nhiên, sắc mặt Giang Thần biến đổi, cả người cực kỳ cực nóng, máu thịt như đang bị thiêu đốt. Chuyện đáng sợ nhất là dường như có một cánh tay đang khua khua ở trong cơ thể.

- Đã Chuyện gì xảy ra chuyện vậygì? Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Bất kể có tri thức lý luận phong phú tới cỡ nào thì hiện tại Giang Thần cũng mới chỉ tu luyện lần đầu. Đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy khiến cho hắn không ứng phó kịp.

Cũng còn may, ngoại trừ khó chịu ra, tạm thời hắn không phát hiện ra có tình huống gì khác.

Chợt, kinh mạch trong cơ thể dường như phải chịu một loại đè nén nào đó, nhưng vẻ mặt của Giang Thần lại trở nên mừng như điên.

Cảm giác kia rất giống như trong cơ thể một lần nữa mọc ra một cái kinh mạch vậy.

Nếu như hắn không đoán sai, kinh mạch mọc ra chính là Thần mạch!

- Ha ha ha, nhất định là phương pháp dịch chuyển Thần mạch của Ninh thị kia không cao minh, cũng không có triệt để lấy đi Thần mạch từ trong cơ thể của ta arồi.

Cũng giống như cắt rau hẹ vậy, thứ Ninh thị lấy đi chỉ là mặt trên, không có đào tận gốc rễ của nó đi, vì lẽ đó nó mới có thể khôi phục lại được.

- Ngẫm lại cũng đúng, cấy ghép kinh mạch há có thể dễ dàng như vậy chứ? Ninh thị nho nhỏ trên Cửu Thiên đại lục cũng xứng sao? Chỉ có điều lại hại chủ nhân bộ thân thể này phải chết thảm a.

Giang Thần thầm nói.

Hơn nữa Ninh Hạo Thiên có được Thần mạch, Thần mạch trong cơ thể cũng chỉ là tạm thời, trải qua một quãng thời gian sẽ biến mất.

Điều đáng tiếc chính là, Thần mạch không phải một lần đã khôi phục lại được. Là từng cái từng cái mọc ra, hiện đạo Thần mạch ở trong người hắn là từ vị trí đan điền đưa về phía yết hầu, làm cho Giang Thần rất muốn nôn mửa.

Thêm một đạo Thần mạch, không chỉ làm cho tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều, mà cũng làm cho Giang Thần phát hiện ra được một chỗ cường đại.

Ngoại trừ việc hắn nhớ được rất nhiều công pháp tu luyện ra, cũng có không ít công pháp huyền bí.

Dưỡng thần kinh là công pháp huyền bí, loại công pháp này có thể làm cho thân thể kim cương bất hoại, nước lửa bất xâm, thậm chí còn có thể mọc ra ba đầu sáu tay.

Thu nạp linh khí thiên địa chính là thứ gọi là công pháp tu luyện.

Mặt khác, yêu cầu khi tu luyện công pháp huyền bí là dựa vào cảnh giới của bản thân.

Nói ví dụ như Thái Cực hoàn mà Giang Thần để ý tới. Đây là một loại công pháp huyền bí nhằm vào chân khí của bản thân.

Thi triển ra chân khí dùng phương thức xoắn ốc để công kích, uy lực so với vận chuyển chân khí tầm thường còn mạnh hơn nhiều.

Chỉ có điều, môn công pháp này vẫn cần đạt đến Thần du cảnh, bởi vì chân khí loa toàn thức sẽ làm thương tổn tới kinh mạch trong cơ thể mình. Chỉ có đạt đến Thần du cảnh, có biến hóa thoát thai hoán cốt thì kinh mạch mới có thể chịu đựng được quá trình lôi kéo như vậy.

Nhưng mà hiện tại, hắn lại có một đạo Thần mạch.

Thần mạch a!

Nếu như một chút ấy cũng không làm được, còn nói gì tới Thần mạch nữa chứ?

- Vừa vặn thừa dịp mùa đông săn bắn để tu luyện arồi!

Giang Thần không ngủ nữa mà đứng dậy xuống giường, đổi trang phục săn bắn.

Khi đi ra khỏi phòng thì hắn đụng phải Phạm Đồ đang muốn ra ngoài.

- Phạm thúc, gần đây tình huống của Đông viện thế nào ròi?

- Vẫn như cũ, không tốt lắm, Tây viện đang không ngừng mở rộng, nghe nói là định nuốt sạch Đông viện chúng ta trước tết.

- Chuyện này cũng không có cách nào, Phạm thúc không cần phải tự trách, hiện tại cứ để xem mẫu thân có thể mời được người tới hay không.

Tiếp đó, Giang Thần phát hiện ra bất kể là ai trong Đông viện, kể cả người hầu, nha hoàn tâm tình đều không cao, toàn bộ Đông viện vô cùng ngột ngạt.

Giống như tất cả mọi người đã không nhìn thấy hi vọng nữa.

Theo những người này thấy, coi như Đông viện bảo vệ được sản nghiệp thì Giang Thần vẫn không thể tu luyện như cũ. Trừ phi là lão gia của bọn họ được thả ra khỏi Hắc Long uyên. Nếu khôong nhất định Đông viện sẽ phải thay đổi người.

- Nếu như biểu hiện của ta săn bắn không bằng người ta, như vậy nhất định Tây viện sẽ lại tới buộc chúng ta chuyển ra khỏi Đông viện. Cũng còn may, ta đã khôi phục lại tới Ngưng khí cảnh lục trọng thiên, đây là cơ hội biểu hiện của ta.

...

Săn bắn mùa đông là truyền thống mỗi một năm của Giang phủ, đệ tử thành niên đều phải tham dự, lại căn cứ vào biểu hiện của từng người để tưởng thưởng.

Địa điểm săn bắn là phía sau núi Giang phủ, trước giữa trưa, các đệ tử tập hợp ở bãi cỏ dưới chân núi.

Khi Giang Thần đến, nơi này đã có không ít đệ tử Giang phủ tụ tập lại.

Nói là đệ tử Giang phủ, kỳ thực toàn bộ người trẻ tuổi ưu tú của Nam phong lĩnh đều ở chỗ này. Chỉ là đệ tử xuất thân từ người bình thường thì y phục sẽ không hoa lệ như thiếu gia tiểu thư ở trong phủ mà thôi.

Khi những đệ tử này nhìn thấy Giang Thần rất là bất ngờ, khoảng thời gian này, chuyện có liên quan tới Đông viện đã huyên náo, sôi sùng sục. Mà người làm cho người ta quan tâm nhất chính là Giang Thần.

Theo như mọi người biết, kinh mạch toàn thân của hắn đã bị tổn hại bảy tám phần, cảnh giới đã hạ xuống trở lại nhị trọng thiên. Theo những người này thấy, đời này đã không có hi vọng vươn mình nữa.

Quan trọng là ở chỗ, năm nay hắn vừa vặn thành niên, nhất định phải tới tham gia săn bắn.

Thành tích săn bắn thường thường sẽ đại diện cho địa vị của người này ở trong phủ.

Kế tiếp, Giang Thần lại là thiếu gia của Đông viện.

Cân nhắc đến thế cục bây giờ của Đông viện, Giang Thần đến cũng không được, không đến lại càng không được.

Chỉ có điều hiện tại hắn lựa chọn đến, vẫn khiến cho rất nhiều người khâm phục.

Thế nhưng, vẫn có người xem thường hành động này của hắn.

- Hắn ta thật sự đến a.

- Dù sao cũng đã thành niên, nếu như không tham gia, như vậy đã chứng minh mình là một phế nhân arồi.

- Nhưng nếu cố gắngmạnh mẽ tham gia thì cũng, có tác dụng sao? Chẳng lẽ lại chờ giống như lần trước, được người ta mang về như một con chó chết sao?

Tiếng thảo luận chói tai vang lên ở bên tai Giang Thần, lời khó nghe đều xuất phát từ những đệ tử của Tây viện. Bên Đông viện, tâm tình đều rất là mất mát, có mấy người dùng ánh mắt mang theo vẻ oán giận nhìn về phía Giang Thần.

Bọn họ đang suy nghĩ, nếu như không phải Giang Thần bị phát hiện ra có Thần mạch thì cũng sẽ không mang đến tai nạn cho Đông viện, phụ thân của hắn lại càng không bị bắt.

...

Năm rồi người chủ trì săn bắn là Phủ chủ, trừ phi có tình huống đặc biệt thì cũng là do một vị trong bốn viện đứng ra chủ trì.

Chỉ là, lần này là Nhị trưởng lão của Giang phủ.

Một vị lão nhân hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt như đã trải qua vô số mưa gió, hai con mắt hãm sâu, thâm thúy mà sáng rõ, nhìn qua rất có thần.

Uy vọng của hắn ở trong Giang phủ cực cao, lấy sự nghiêm khắc mà nổi danh, đệ tử Giang thị ở đây đều rất sợ hắn.

Ngoài ra, ở ngoài bãi cỏ còn có một đội Phong hành vệ, là lực lượng tinh nhuệ trong phủ, mỗi người đều cao to uy vũ, người mặc giáp trụ màu đen, áo choàng sau lưng tung bay lất phất.

Bọn họ được võ trang đầy đủ, mỗi người đều có trường cung, lưng đeo lọ tên, tay cầm trường đao.