Cho dù thân đang ở bầu trời của Thánh Viện, thế nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được động tĩnh từ bên kia của Anh Hùng điện truyền tới.

Thánh Viện ở trong Thánh thành có diện tích bao la, Anh Hùng điện lại ở bên ngoài Thánh thành mấy trăm dặm.

Có thể tưởng tượng ra được chiến đấu ở nơi đó kịch liệt tới mức độ nào. 

- Chư vị, Tà Vân điện xâm lấn với quy mô lớn, theo ta đi giết địch!

Các Đại trưởng lão ở đây lòng như lửa đốt, đang muốn suất lĩnh các cường giả ở đây đi cứu viện trước.

Nhưng mà, không ít cường giả bên trong Thánh thành đều chần chờ không quyết định được. 

- Lời của Mộ Dung gia chủ nói không phải là không có đạo lý, chúng ta vẫn luôn nghe theo Anh Hùng điện, thế nhưng chuyện lớn như hoàng đồ mà Anh Hùng điện lại giấu không nói ra.

- Anh Hùng điện thân mang vinh quang vô thượng, thế nhưng đây là chuyện ngàn năm trước, bây giờ cũng coi như là một phe thế lực, dựa vào cái gì mà quơ tay múa chân chứ?

- Hiện giờ các ngươi ra lệnh một tiếng đã muốn chúng ta đi giết địch sao? 

Quân cờ do Mộ Dung gia xếp vào lúc này nhảy ra ngoài, đầu độc lòng người, vô cùng ác độc.

- Các vị, Long vực có thể trở thành trung tâm của Cửu Thiên đại lục thì còn không phải là bởi vì do Thánh Viện chỉ huy sao? Thánh Viện bồi dưỡng đệ tử các thế lực miễn phí, giống như gieo hạt giống vậy, trong lúc lơ đãng mọc rễ nẩy mầm, trưởng thành đến trình độ như một gốc đại thụ che trời.

- Cống hiến những năm này của Anh Hùng điện, các ngươi không thể coi nó là chuyện đương nhiên được! 

Đương nhiên, vẫn có không ít người tin tưởng Anh Hùng điện, đồng thời nhân số còn không ít.

- Mộ Dung gia, chuyện này không thể nào là trùng hợp được, các ngươi tâm địa nham hiểm, từng bước ép sát, vậy thì khai chiến đi.

Thủy Nguyên đột nhiên không vội chạy đi cứu Anh Hùng điện, bởi vì có thể phòng thủ. Nếu chỉ vẻn vẹn dựa vào Tà Vân điện thì không thể công phá trong nhất thời được. 

Bây giờ, bọn họ muốn động thủ với Mộ Dung gia.

- Anh Hùng điện! Lẽ nào Mộ Dung gia ta nói sai chỗ nào sao? Các ngươi mãi mãi là tồn tại cao cao tại thượng, tự cho là đúng, thực sự là làm cho người ta ghét bỏ.

Lại có một nhánh đội ngũ tới, đều là Tôn giả, là người của thế gia truyền thừa Tô gia. 

Mắt thấy một trận đại chiến sắp bắt đầu, Giang Thần thầm phỏng đoán ở trong lòng, vô số ý nghĩ tràn vào trong đầu của hắn.

Trận đại chiến cấp bậc Tôn giả này hắn không nhúng tay vào được, vừa nãy hắn đánh gãy sạch răng của Mộ Dung Long là do bất ngờ, đồng thời cũng đã dùng toàn bộ sức mạnh.

Bây giờ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi. 

Trời sập xuống thì vẫn có các đại lão ở trên chống.

Chỉ có điều, hắn cảm thấy hôm nay Anh Hùng điện thực sự quá vô ý, Mộ Dung gia thế tới hung hăng, cho nên tất có hậu chiêu.

Từ biểu hiện vừa nãy của Nam Công mà nhìn, Anh Hùng điện quá tự mãn, trong lòng chỉ có tức giận bởi vì Mộ Dung gia ngông cuồng, chứ không có về gì là nghiêm túc cả. 

Tùng tùng tùng!

Đột nhiên, từ phương hướng Anh Hùng điện truyền đến tiếng chuông vang động trời, vô cùng gấp gáp.

Bao gồm cả Giang Thần, tất cả đệ tử Anh Hùng điện đều hoàn toàn biến sắc, bọn họ đều rõ chuyện này có ý nghĩa như thế nào. 

Đây chỉ có tiếng chuông khi Anh Hùng điện gặp nguy cơ mới vang lên, lúc này nó còn không ngừng vang lên, làm cho người ta không dám tin tưởng.

Thủy Nguyên và mấy vị Đại trưởng lão như Nam Công đổ mồ hôi lạnh.

- Ha ha ha, Anh Hùng điện! Cảm giác hoảng sợ thế nào? Cảm giác sống ở trong bóng tối của người khác rất khó chịu đúng không? 

Mộ Dung Hùng kêu gào nói.

- Ngươi và Tà Vân điện cũng không thể nắm giữ được lực lượng như vậy, các ngươi! Các ngươi chỉ là quân cờ của người khác!

Nam Công không còn sự trầm ổn như ngày thường, lúc này nhìn qua rất giống như lão già nôn nóng vậy. 

- Ồ, thế lực giống như Thánh Viện, vốn không nên tồn tại, các ngươi hẳn phải biết nếu như ở vị diện thế giới, Thánh Viện sẽ có kết cục gì mới đúng chứ?

Mộ Dung Hùng nói.

Nghe vậy, các Đại trưởng lão Anh Hùng điện đều nghĩ tới điều gì đó, hoàn toàn biến sắc. 

- Nghịch Long quân?

Trong miệng của bọn họ, xuất hiện một cái tên xa lạ.

Cao gia và những người đứng ở bên Anh Hùng điện vừa nghe qua đều cảm thấy khó có thể tin được. 

- Lẽ nào lời đồn là thật?

Bọn họ nhìn về phía mấy vị Đại trưởng lão của Anh Hùng điện.

- Đúng thế. 

Nghịch Long quân là một nhánh quân đội đến từ hoàng triều nào đó ở vị diện thế giới bên trên Cửu Thiên đại lục.

Nghe đồn vị diện thế giới của hoàng triều này đang rơi vào trong chiến tranh, bọn họ phải không ngừng chiêu binh mãi mã, còn mạnh mẽ thi hành chế độ binh dịch, đi tới vị diện thế giới như Thiên Hà giới và Cửu Thiên giới để chưng thu binh lính.

Cái gọi là tráng đinh đương nhiên đều là tu sĩ Thông thiên cảnh, thậm chí ngay cả Tôn giả cũng sẽ bị kéo đi. 

- Các ngươi cho rằng Anh Hùng điện chính là tồn tại vĩ đại hay sao? Ta nói cho các ngươi biết, Nghịch Long quân đã sớm hạ chỉ tiêu cho Anh Hùng điện rồi, bọn họ muốn cuối năm nay phải hoàn thành một ngàn tên binh lính Thông thiên cảnh.

Mộ Dung Hùng lại nói.

Lời này đã gây ra sóng to gió lớn, bao gồm cả Giang Thần ở bên trong cũng vậy. 

Đệ tử tiến tu từ các vực tới đây, vào cuối năm cũng sẽ tốt nghiệp!

Cuối cùng Giang Thần đã hiểu rõ tại sao Thánh Viện lại chiêu thu tiến tu đệ tử mà không hề báo trước như vậy, hóa ra chính là vì hoàn thành tiêu chuẩn này.

- Lúc này, Thánh Viện dùng phương thức tự nguyện để công khai tất cả! 

Nam Công nhận ra được các đệ tử đang bất an, hắn giải thích.

- Ai tin.

Mộ Dung Hùng nhún vai một cái, cười lạnh nói: 

- Còn nữa, nếu như người tự nguyện tham gia không đủ một ngàn, vậy các ngươi sẽ làm gì chứ?

- Cái gọi Nghịch Long quân kia không vừa lòng với tiêu chuẩn một ngàn, nếu như không đủ thì sẽ có lửa giận hạ xuống. Mà Mộ Dung gia trở thành chó săn, không biết sẽ cống hiến cho bọn họ bao nhiêu binh mã? 10 ngàn? Mười vạn?

Giang Thần lạnh lùng nói. 

Một lời của hắn đã đánh trúng chỗ yếu, chuyện này căn bản không cần giải thích, chỉ cần nói ra bộ mặt thật của Mộ Dung gia là được.

Lời của hắn đã nhắc nhở mọi người ở đây, Nghịch Long quân ngay cả một ngàn cũng không thỏa mãn, muốn tiêu diệt Anh Hùng điện, như vậy khẩu vị của bọn họ sẽ lớn bao nhiêu cơ chứ?

- Ta bảo đảm với các vị, Mộ Dung gia sẽ hoàn thành danh ngạch này, chắc chắn sẽ không bắt đầu từ Long vực trước. Ta sẽ bảo đảm lợi ích của chúng ta, dù sao Cửu Thiên đại lục cũng rất lớn mà. 

Mộ Dung Hùng thể hiện ra bộ mặt vô liêm sỉ, mà đây cũng là biện pháp hữu hiệu nhất, hắn nói:

- Đệ tử tiến tu mà Anh Hùng điện chiêu thu không tới năm trăm, năm trăm người còn lại không cần nghĩ cũng phải chọn từ những đệ tử trúng tuyển khác, các ngươi đồng ý để cho đệ tử của mình đi chỗ khủng bố kia hay sao?

Các đệ tử tiến tu ở đây nghe rõ ý của hắn, cả đám không khỏi chửi ầm lên, thế nhưng ở dưới sự trầm mặc của đại đa số người, âm thanh của bọn họ có vẻ rất nhỏ bé. 

Chuyện liên quan đến lợi ích của người Long vực, đúng sai cũng sẽ trở nên không quan trọng nữa.

So với phương pháp mà Anh Hùng điện nói, rõ ràng thủ đoạn của Mộ Dung gia càng có sức hấp dẫn hơn.

Lúc này, bên Anh Hùng điện có một tiếng chuông càng to rõ hơn vang lên, là một tiếng nổ lớn. 

Trong lòng đám người người Nam Công trầm xuống, chuyện này ý nghĩa là Anh Hùng điện đã bị công phá.

- Quân đội của Nghịch Long quân sẽ lập tức đi tới nơi này, Anh Hùng điện và Thánh Viện đã không có hi vọng gì nữa, thời gian để các ngươi lựa chọn không còn nhiều. Hơn nữa ta cũng không làm gì các ngươi, chỉ cần rời xa Anh Hùng điện, không tham dự vào là được.

Mộ Dung Hùng nói. 

Khi hắn vừa dứt lời, không được bao lâu sau thì đội ngũ của Anh Hùng điện đã ít đi hai phần ba.

- Lần này phiền phức lớn rồi.

Giang Thần đã biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. 

Bỗng nhiên, hắn nhận ra được có một đạo ánh mắt thâm độc đến từ chỗ của Mộ Dung Long.

Mất đi Anh Hùng điện và Cao gia, Giang Thần cũng đã mất đi che chở, Mộ Dung Long có rất nhiều cơ hội để báo thù!

Lại nhìn Ninh Hạo Thiên đang nhìn chằm chằm vào Phi Nguyệt không tha, chuyện này cũng làm cho Giang Thần cảm thấy rất không ổn.