Bởi vì biểu hiện của Giang Thần, sát tâm của Tô Hình càng mãnh liệt hơn trước đó.

Ở ngay trước mặt của tất cả mọi người, ở dưới tình huống Giang Thần không đề phòng, hắn nâng kiếm giết tới.

- Đê tiện! 

Loại hành vi này có thể xưng là đê tiện, đặc biệt là đối với người trên ba vị trí đầu của Thăng Long bảng thì lại càng không thể nào chấp nhậ được.

Dù cho Tô Hình là người của Tà Vân điện, trước hắn đó hắn cũng làm cho người ta sợ sệt, mà không phải là xem thường và căm hận.

Thế nhưng hắn đã bị Giang Thần làm cho hết cách, hắn đã phải từ bỏ nguyên tắc của chính mình. 

Đám người Hàn Ty Minh, Âm Tuyệt dùng tốc độ nhanh nhất để cứu viện, nhưng bọn họ chỉ có thể hạn chế Tô Hình lại, cũng không phải là đối thủ của hắn, cho nên lập tức bị bỏ lại đằng sau.

Giang Thần không có khí lực để giao thủ với Tô Hình nữa, hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, nói:

- Thanh Ma, Hắc Long, thật ngại quá, ta phải giao cho các ngươi rồi. 

- Khách khí cái gì chứ?

Thanh Ma và Hắc Long muốn hiện thân, thế nhưng vào lúc này, một đạo kiếm khí lạnh lẽo thấu xương chẳng khác nào một đạo gió lạnh đã thổi đến.

Tô Hình hoàn toàn biến sắc, không để ý tới Giang Thần mà ngự kiếm thay đổi phương hướng kiếm khí. 

- Luân hồi kiếm, nhất kiếm luân hồi.

Tiếng kiếm reo quen thuộc vang lên, phong kiếm thể hiện ra vô số đạo phong mang ở trong thiên địa, cắt nát không khí.

Khi Lệ Nam Tinh vung kiếm bắn đến, phong kiếm đã hình thành bão táp binh khí, bao phủ lấy toàn thân Tô Hình. 

- Thiên Ma kiếm: Ma thần giáng thế!

Hầu như là trong nháy mắt, Tô Hình đã dùng toàn lực, ánh kiếm do ma kiếm thả ra làm cho cả thiên địa rối loạn.

Giang Thần và Mộ Dung Long cách đó không xa hầu như là đồng thời lùi về phương xa, sau đó bắt đầu chữa thương. 

Bên kia, song kiếm của Lệ Nam Tinh và Tô Hình va vào nhau, cũng không có dư uy lan tràn ra ngoài.

Hóa ra cho dù kiếm thế của hai người rung chuyển trời đất, thế nhưng trên thực tế, bản thân hai người lại giữ lực lượng rất tốt.

Hai người biết trong lúc bọn họ giao thủ không cho phép có lực lượng bị lãng phí. 

- Ta nói rồi, ngươi nên thấy được thì thôi.

Lệ Nam Tinh ra khỏi núi, hắn nói.

- Ta dám cam đoan, biểu hiện của Giang Thần không nằm ở trong dự liệu của ngươi, ngươi đã gặp may! 

Tâm tư của Tô Hình và hắn đều không theo kịp thế cục bây giờ.

- Có lúc, vận khí cũng là một loại của thực lực.

Sắc mặt Lệ Nam Tinh không thay đổi, vẫn không buồn không vui. 

Nhưng vẻ mặt này lại làm cho người ta tức giận nhất, Tô Hình cắn răng một cái, nắm chặt ma kiếm trong tay.

- Như vậy, ngày hôm nay mọi người cùng nhau chết ở chỗ này đi.

Tô Hình thân là người đứng đầu bảng Trừ Ma bảng, hắn đã thể hiện ra sự hung tàn tới từ trong xương, hắn nói: 

- Nhờ có Giang Thần của các ngươi mà hiện tại chúng ta cũng không ra được!

Lời này đã nhắc nhở đám người bàng quan đứng nhìn kia, bất kể là Tà Vân điện hay là người của Anh Hùng điện đều tuyệt vọng giống nhau.

- Lối ra của Anh Hùng điện không mở ra là do nhân số của kết giới sư bên ngoài không đồng đều, như vậy lối ra của Tà Vân điện chỉ bị hủy, không thể mở ra lần nữa hay sao? 

Lệ Nam Tinh hiếu kỳ nói.

Tô Hình sáng mắt lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi, hắn nói:

- Nếu như Tà Vân điện có thể thích mở ra lúc nào thì cần gì phải để lộ ra bí tàng bạo cơ chứ? 

- Cũng đúng.

Lệ Nam Tinh nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn bốn phía, nói:

- Xem ra chúng ta cần phải cùng vượt qua quãng đời còn lại ở trong tiểu thế giới này rồi. 

Tô Hình bĩu môi, nói:

- Tiểu thế giới chỉ là tiểu thế giới, sinh sống ở nơi này cũng giống như là bị vây ở trong lao tù tối tăm, không biết tình huống của thế giới bên ngoài ra sao. Điều đáng sợ nhất chính là, chúng ta cũng sẽ bị thế nhân lãng quên.

- Nếu như tiểu thế giới có thể tiếp tục kéo dài, người bên ngoài sẽ nghĩ biện pháp mở kết giới ra, chúng ta chỉ cần sống sót tới ngày đó là được rồi. 

Lúc này, Âm Sương đột nhiên nói ra điểm ấy.

Mọi người không tự chủ được gật đầu, nếu như chỉ có một hai người, các thế lực khắp nơi trong Long vực sẽ không tới cứu, thế nhưng tất cả đều ở bên trong, nhất định bọn họ sẽ nghĩ biện pháp.

- Ai biết sẽ bao lâu cơ chứ? 

Tô Hình cười thảm một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, nói:

- Như vậy để ta nói với các ngươi đi, tiểu thế giới này sẽ đổ nát trong vòng ba tháng.

- Sao? 

Đám người chung quanh thật vất vả mới bình tĩnh lại nghe hắn nói như thế, cả đám như bị rớt xuống hầm băng.

- Tiểu thế giới là do Thần Long hoàng triều mở ra, Thần Long hoàng triều đã bị diệt hơn một nghìn năm, tiểu thế giới ở dưới tình huống không có ai tu bổ, duy trì, chỉ có thể tự động vận chuyển năng lượng mà duy trì tới hôm nay.

Tô Hình còn ngại không đủ, hắn lại tiếp tục nói: 

- Các ngươi cho rằng tại sao chỉ có thời gian một tháng chứ? Tiểu thế giới còn có nhiều tài nguyên và báu vật như vậy, một tháng căn bản không đủ! Nhưng trong một tháng chúng ta lại phải đi ra ngoài, chuyện này còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng lời của hắn quả thật có đạo lý.

- Giang Thần! Tất cả đều là do ngươi hại! 

Đột nhiên, Nguyệt Lam Thanh mất đi khống chế, gào thét nói với Giang Thần.

Nàng mang theo cá tâm tình của nhân, nhưng cũng làm cho rất nhiều người giống như nàng, đồng thời oán giận Giang Thần.

- Nếu không phải có người điên này thì chúng ta cũng sẽ không bị vây ở chỗ này! 

- Đúng vậy, tại sao nhất định phải hủy diệt lối ra cơ chứ?

- Các ngươi tự mình đánh là được rồi!

Không chỉ có người của Tà Vân điện mở miệng, còn có đám người đã quy hàng kia. 

Giang Thần thờ ơ không động lòng, làm như không nghe thấy mà chỉ lặng lẽ phục dụng thêm một viên linh đan tiếp theo.

- Ta nói lại lần nữa, trận chiến này là do Tà Vân điện dấy lên! Tất cả hậu quả, cũng là do Tà Vân điện tạo thành!

Nhưng mà Giang Thần bình tĩnh, những người khác thì lại không bình tĩnh được, Âm Tuyệt trước đó đã có nhận thức phiến diện không nhỏ với Giang Thần đứng dậy, hắn gầm lên giận dữ, làm cho những người này chấn động. 

- Chúng ta còn đánh nữa không?

Lệ Nam Tinh đàng hoàng trịnh trọng hỏi.

Tô Hình nhìn Giang Thần một chút, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, nói: 

- Đến đây đi, vị trí đầu bảng Thăng Long bảng, ngày hôm nay chúng ta phải phân ra.

- Được.

Lệ Nam Tinh vẫn rất bình tĩnh, giống như vừa đồng ý một chuyện nhỏ bé không đáng kẻ vậy. 

- Ha ha ha ha! Các ngươi muốn phân ra vị trí đầu bảng, có phải đã quên ta rồi không?

Đột nhiên, Mộ Dung Long đang chữa thương phát ra tiếng cười lớn.

- Ngươi? 

Không ít ánh mắt hoài nghi nhìn lại phía hắn, cũng không phải nói hắn không đủ thực lực, chỉ là sức chiến đấu của hắn đã hao tổn quá nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Dường như Mộ Dung Long không ý thức được điểm ấy, tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cũng làm cho người ta lo lắng tới việc hắn có thể thở nổi được hay không.

Một con Kim long từ trong cơ thể của hắn bay ra, nhảy vào trên không, sau đó hóa thành khí mang biến mất. 

Trong lúc mọi người đang kỳ quái, càng ngày lại có càng nhiều Kim long từ trong cơ thể của hắn bay ra, thể tích không quá lớn, thế nhưng rất chân thực.

Kim long nối đuôi nhau, sau đó là hai con đồng thời bay ra, tiếp theo là trở nên cuồn cuộn không ngừng tuôn ra.

Đồng thời, thương thế của Mộ Dung Long không chỉ có khôi phục mà công thân thể và công lực của hắn cũng đang tăng vọt. 

- Hắn đang tấn cấp Tôn giả! Hắn vẫn che giấu thực lực của mình!

Tô Hình phát hiện ra cái gì đó, lập tức thét to.

Lúc này nên đi tới ngăn cản Mộ Dung Long, nhưng không ai dám tới gần. 

Bởi vì quanh thân Mộ Dung Long, trong phạm vi năm thước đã trở thành cấm địa, hơn nữa phạm vi này đang không ngừng mở rộng.

- Ha ha ha... Các ngươi tự cho là trí mưu hơn người, cho rằng ta là đứa ngốc, nhưng ở trong mắt ta, các ngươi đều là đám người cực kỳ buồn cười.

Mộ Dung Long vẫn còn đang cười, trào phúng Lệ Nam Tinh và Tô Hình. 

Tô Hình đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc mới bắt đầu đối phương không nói chuyện kiếm trận của Giang Thần, hóa ra là cố ý!

Chính vì thế đã khiến cho hắn mất đi Tam Quỷ Tuyệt Trận.

- Tên này vẫn đang che giấu chính mình! 

Tô Hình kinh ngạc nghĩ vậy.

Mộ Dung Long làm việc quái đản, không muốn động não, không ngờ lại tính toán toàn bộ mọi người, không thể không nói chuyện này đã làm cho người ta kinh ngạc.