Dưới lòng đất vùng mỏ.

Sau khi Cao Hỏa Linh biết được kế hoạch của Giang Thần, nàng không vui không buồn, trong con ngươi đẹp đẽ của nàng chỉ có kiên định mà thôi.

Kế hoạch này không được xưng là tốt tới cỡ nào, thế nhưng ở dưới tình huống bây giờ lại là kế hoạch duy nhất có thể thực hiện được. 

Mặt khác, nàng cũng rất kinh ngạc đối với việc Giang Thần có thể dùng Viêm Long tinh thạch để tu luyện.

Khi hiểu rõ được điều kiện hạn chế, nàng cảm thấy tự hào vì phượng huyết trong cơ thể mình.

- Đúng rồi, khi ngươi và Quỷ Thương chiến đấu, tại sao không thấy ngươi dùng bảo điển chứ? 

Cao Hỏa Linh hiếu kỳ nói.

- Bảo điển?

Phản ứng của Giang Thần giống như là lần đầu tiên nghe nói vậy. 

- Trời ạ, không ngờ ngươi lại không biết? Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn làm lộ thân phận của mình, vậy phượng huyết của ngươi đạt đến cấp bậc gì vậy?

- Hỏa Phượng.

Giang Thần nói rõ. 

- Ta cũng thế, cấp độ này đã đủ để thi triển bảo điển, có lẽ gia tộc không nghĩ tới ngươi sẽ đạt đến Hỏa Phượng nhanh như thế, cho nên cũng chưa truyền thụ bảo điển cho ngươi.

Đôi mắt của Cao Hỏa Linh toả sáng, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ hưng phấn.

- Cộng thêm tu trận pháp luyện ở nơi này, cho nên sau khi kết thúc, ngươi có thể đánh bại được Lâm Kinh Vũ! 

Giang Thần đầu óc mơ hồ, có chút không hiểu nói:

- Lợi ích mà Hỏa Phượng mang đến cho ta ta đã dùng, làm cho sức chiến đấu của ta tăng lên hơn nhiều, bảo điển này còn có thể làm cho ta lại lên một tầng nữa sao?

- Đương nhiên rồi, ngươi thứ suy nghĩ một chút mà xem, nếu như chỉ vẻn vẹn là như vậy, Cao gia có thể có địa vị như ngày hôm nay sao? 

Nghe vậy, Giang Thần lập tức hiểu ra, hắn chính là Thiên Phượng Chân Huyết giả, nhưng từ khi thức tỉnh tới nay, trợ giúp do nó mang đến không chỉ là xếp hạng thần lực mà ngay cả phong lôi và lực lượng thần long cũng không có gì sánh nổi được.

- Quan hệ giữa Phượng huyết và bảo điển giống như chỉ có võ học mới có thể phát huy ra được uy lực của công lực vậy, bảo điển chính là như vậy, ngươi nhìn xem đi!

Cao Hỏa Linh biểu diễn cho hắn nhìn, không thấy nàng có động tác gì mà trên da thịt xuất hiện màu đỏ, biến thành một người lửa óng ánh, động một cái đã bùng nổ. 

Sau đó, Cao Hỏa Linh hơi nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra, quanh thân xuất hiện một tầng khí mang, đường viền của con người cũng đã rõ ràng hơn không ít.

Giang Thần lùi lại mấy bước, hắn phát hiện ra Cao Hỏa Linh như được khoác một cái áo khoác bằng lửa, thế nhưng chỉ có khí mang, không thấy lửa đâu cả.

Giống như cao tăng đắc đạo, đang tắm rửa ở bên dưới phật quang vậy. 

Giật mình qua đi, Giang Thần đã phát hiện ra được chỗ lợi hại, nhiệt độ cả người của Cao Hỏa Linh rất cao, có thể hòa tan sắt thép, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều có năng lượng mạnh mẽ đang phun trào.

- Sức chiến đấu của ta đã tăng lên không chỉ gấp đôi, như đổi thành ngươi, nhất định sẽ càng lợi hại hơn nữa.

Đây cũng là nguyên nhân mà Cao Hỏa Linh kích động, nàng nói: 

- Ngươi chỉ cần nắm giữ bảo điển thì sẽ có thể làm cho Lâm Kinh Vũ biết sự lợi hại của thiên tài Cao gia.

- Có phải chịu Chiến đạo hạn chế hay không?

Giang Thần cũng động tâm, có điều trình độ Chiến đạo của hắn còn chưa đủ để hấp thu được nhiều như vậy. 

- Không biết, Chiến đạo là thứ dùng để phát huy công lực trong cơ thể, thế nhưng công lực lại từ tu luyện mà đến, mà đây là lực lượng tới từ huyết mạch của chúng ta.

Cao Hỏa Linh nói.

- Như vậy bắt đầu đi! 

Giang Thần không nghĩ tới ngoại trừ việc lôi hạch tăng lên thì trong thân thể của hắn còn có tiềm năng lớn như vậy mà bản thân hắn chưa khai quật ra.

- Ừm.

Cao Hỏa Linh nói: 

- Có điều ta không thể nói từng câu từng chữ nội dung bảo điển cho ngươi được, bởi vì ta không làm được, ta chỉ có thể dạy ngươi ngươi, có khả năng... hiệu quả sẽ không được tốt như vậy.

Lúc nói xong lời cuối cùng, nàng không quá tự tin về mình.

Nếu như nói bản thân bảo điển là mười phần, nàng đã lĩnh ngộ được sáu, bảy phần. 

Giang Thần chỉ có thể thông qua trình độ của nàng để tu luyện, đương nhiên sẽ không bằng tự mình xem xét nội dung của bảo điển được.

- Nếu như trước khi ngươi tiến vào bí tàng, trở về nhà một chuyến là được rồi.

Cao Hỏa Linh không khỏi tiếc nuối nói, như vậy thì sẽ không cần phải sợ sệt Lâm Kinh Vũ. Nữa 

- Hỏa Phượng này ta mới đột phá ở bên trong tiểu thế giới, có điều bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng, ngươi không cần kiêng kị gì cả, cứ nói ra tất cả, ta nghĩ ta có thể tiêu hóa được.

Giang Thần nói.

... 

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, người trên quáng động càng ngày càng nhiều.

Không phải là bởi vì vùng mỏ bị lộ ra cho nên mới hấp dẫn nhiều người đến như vậy, là bởi vì những nguyên nhân khác đã làm cho bọn họ tụ tập ở chung quanh đây, sau đó mới phát hiện ra vùng mỏ này.

Lại nói tới nguyên nhân này, Lâm Kinh Vũ chỉ muốn chửi ầm lên một câu. 

Đó là bởi vì lối ra ở ngay đây, những người này đều thu được thông báo từ lệnh phù cho nên mới tới.

Đối mặt với vùng mỏ to lớn, bọn họ không thờ ơ không động lòng mà bắt đầu bằng vào bản lãnh của mình mà khai thác.

Lâm Kinh Vũ chẳng muốn ngăn cản bọn họ, chỉ là Giang Thần còn ở dưới lòng đất, hắn sợ có biến cố gì đó xảy ra. 

Cũng không lâu sau đã có người phát hiện ra một chút quáng động sụp đổ kia, cũng hỏi dò chuyện đã xảy ra.

Lâm Kinh Vũ ném một ánh mắt nhìn về phía Mặc Kiếm Phi, người sau đi lên trên không trung.

- Kẻ phản bội Anh Hùng điện là Giang Thần cấu kết với đệ tử của Tà Vân điện, lạm sát kẻ vô tội, gây nguy hại một phương, sát hại người vô tội, vì tránh né Lâm Kinh Vũ sư huynh cho nên đã trốn ở dưới chân núi. 

Mặc Kiếm Phi nói.

Nghe vậy, mỗi mộta đội ngũ đều xôn xao.

Lối ra không chỉ có một chỗ, căn cứ vào loại linh phù không giống nhau cho nên địa điểm thông báo cũng không giống nhau, chính là vì tránh cho các thế lực đối địch tàn sát lẫn nhau trong lúc thời khắc sống còn. 

Vì vậy các đội ngũ ở đây đều là bên Anh Hùng điện, căm hận Tà Vân điện, nghe thấy hắn nói như thế lập tức có phản ứng rất lớn.

- Chẳng lẽ không sợ Giang Thần đào đất chạy đi sao?

Có người hiếu kỳ nói. 

- Không, Thông Linh Điểu của Lâm Kinh Vũ sư huynh đang dò xét, bọn họ vẫn đang ở dưới lòng đất như cũ.

Mặc Kiếm Phi nói.

- Đây không phải là trọng điểm. 

Trong đám người có người đứng ra, trầm giọng nói:

- Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói Giang Thần cấu kết với Tà Vân điện chứ?

- Vô Song? 

Nhìn giai nhân trước mắt, tâm tình của Mặc Kiếm Phi rất phức tạp, lại thấy nàng bảo vệ Giang Thần như vậy, hắn lại càng tức giận.

- Ngươi và Giang Thần là người cùng một đội, ta biết ngươi không tin, nhưng đồng thời ta còn hoài nghi Thần Kiếm hội các ngươi cũng không thoát khỏi quan hệ!

Mặc Kiếm Phi nói. 

- Hừ, vậy ngươi muốn thế nào?

Ứng Vô Song cả giận nói.

- Trước khi đi ra, người của Thần Kiếm hội các ngươi thành thật một chút cho ta, bằng không... 

Mặc Kiếm Phi nói.

- Bằng không thì thế nào chứ? Sẽ bởi vì ta đưa ra nghi hoặc mà ngươi đã muốn ra tay với chúng ta sao? Như vậy không phải là trắng đen cũng sẽ do ngươi nói hay sao?

Ứng Vô Song cứng rắn ngắt lời của hắn. 

- Ngươi!

- Tố chất của đệ tử Anh Hùng điện hiện giờ thực sự là càng ngày càng thấp hạ, Giang Thần tự cam đoạ lạc, người ở bên cạnh hắn còn không chịu tỉnh ngộ.

Lâm Kinh Vũ chậm rãi đi tới, khí thế bức người, con ngươi đen nhánh và vô tình. 

Tức thì, Ứng Vô Song đã cảm thấy như có một ngọn núi lớn đặt ở trên người mình, không kịp thở ra một hơi.

- Thực sự là uy phong thật lớn, ngay cả người khác hoài nghi cũng không thể nói, các ngươi là phán quan hay là đại nhân vật gì vậy?

Không nghĩ tới trong đám người lại có người đi ra, không sợ khí thế của Lâm Kinh Vũ. 

- Hàn Ty Minh, ngươi cũng xứng để nghi ngờ ta sao?

Lâm Kinh Vũ nhìn về phía người kia, rất khinh thường nói.

- Thực lực ngươi mạnh thì có thể đổi trắng thay đen sao? 

Hàn Ty Minh không cam lòng yếu thế, hỏi ngược lại.

- Đúng vậy, Giang Thần đồng thời hành động với chúng ta, bị Quỷ Thương truy sát, làm sao có khả năng là người của Tà Vân điện được chứ?

Vị Trình Thanh kia mở miệng nói. 

- Vậy các ngươi đều có quan hệ với Giang Thần, nước bẩn trên người còn chưa rửa sạch, cho nên ta thấy nên thành thật câm miệng cho ta.

Lâm Kinh Vũ xem thường những người này, không muốn tranh luận.

- Như vậy Lâm Kinh Vũ sư huynh, ta đưa ra nghi ngờ, có phải ta cũng là người của Tà Vân điện hay sao? 

Điều mà mọi người không nghĩ tới chính là, một đạo âm thanh êm tai truyền đến, vẻ mặt của Lâm Kinh Vũ tức thì cứng đờ, mọi người cũng ồ lên không ngớt.

Bởi vì người nói chuyện là Âm Sương!