Sau năm ngày, Giang Thần từ trong mật thất đi ra.

Bên ngoài quáng động đã sớm không còn ai, đồng thời cũng đã rơi vào trong bóng tối, tất cả Viêm Long tinh thạch đều bị khai thác hết.

Linh hầu không thấy đâu cả, Giang Thần trở về theo đường cũ, ở ven đường kêu lên vài tiếng.

Khi trở lại đến đường nối, linh hầu vẫn không xuất hiện, điều này làm cho Giang Thần có chút không yên lòng.

Dưới lòng đất này rắc rối phức tạp, thần thức không có cách nào phân tán ra đc, nếu muốn tìm linh hầu là chuyện rất khó khăn.

Bất đắc dĩ, Giang Thần không thể làm gì khác hơn là thầm cầu phúc thay cho linh hầu ở trong lòng, sau đó dự định trở về mặt đất.

Cuối lối đi của quáng động kia cũng chính là khối tinh thạch chi nguyên thứ nhất mà Giang Thần có được, trong năm ngày này nó cũng đã bị người ta phát hiện ra, cái gì cũng không còn nữa.

- Viêm Long tinh thạch trên người ta đã bị dùng hết, tài nguyên chiến lược như thế ta cũng không bỏ ra nổi, cũng không biết Anh Hùng điện sẽ nghĩ như thế nào.

Giang Thần cảm thấy nghi hoặc, đột nhiên hắn bỗng cảm thấy phấn chấn, thầm nói:

- Vậy thì giết thêm mấy tên trên Trừ Ma bảng là được.

Lần trước Quỷ Thương ngàn dặm truy sát hắn, hắn muốn đối phương phải vì hành động của mình mà trả giá thật lớn!

Đi ra khỏi đại điện, Giang Thần dùng tốc độ nhanh nhất để bay lên trên bầu trời, bởi vì cả toà sơn mạch đã lần nữa bị hung thú chiếm cứ.

- Những người khác ít nhất đã rời khỏi đây sớm hơn ta hai ngày.

Cũng có ý nghĩa báu vật trong hành cung đã bị người khác lấy đi.

Giang Thần kiểm kê thu hoạch của chính mình, phát hiện ra cũng có không ít, hai khối tinh thạch chi nguyên, cộng thêm Bồ Đề Diệp và võ học thần long nữa.

Đặc biệt là Bồ Đề Diệp, đây chính là một báu vật.

Đột nhiên, Giang Thần phát hiện ra bên trong đai lưng có một món đồ gì đó đang vang lên, móc ra vừa nhìn thì lại phát hiện ra là một đạo phù lục.

Đây là thứ cường giả thế lực khắp nơi cho Thông thiên cảnh trong thế lực mình trước khi tiến vào tiểu thế giới,.

Dùng để báo hiệu lối ra và thời gian mở ra, bởi vì tiểu thế giới quá bao la, lại không phải dễ nhận biết các địa điểm cho nên mọi người sẽ rất dễ dàng bỏ qua.

Lúc này nó vang lên là đang nhắc nhở người ở bên trong tiểu thế giới, thời gian cách lúc bí tàng kết thúc còn có mười ngày cuối cùng nữa mà thôi.

- Bất tri bất giác đã qua hai mươi ngày rồi sao?

Giang Thần có chút bất ngờ, thế nhưng thứ nhiều hơn đó chính là kinh hỉ, chỉ vẻn vẹn hai mươi ngày, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, từ vị trí hơn chín mươi trên Thăng Long bảng vọt tới thứ năm mươi.

- Trước khi đi ra phải xông vào ba mươi người đứng đầu.

Giang Thần tự hạ cho mình một mục tiêu, Quỷ Thương đứng thứ thứ ba mươi mốt sẽ là đối tượng mà hắn muốn diệt trừ.

Chợt, Giang Thần thay hình đổi dạng, lần nữa dịch dung, trở lại Võ Hoàng Thành.

Giang Thần cũng không muốn ẩn giấu bộ mặt thật như vậy, thế nhưng dù sao mối uy hiếp của Mộ Dung Long cũng không thể coi thường được.

Có điều đợi đến khi hắn đi tới Võ Hoàng Thành lại phát hiện ra người ở đây đã giảm nhiều, ai cũng có thể tiến vào trong thành, đồng thời còn rất trống trải.

Hóa ra là ba người Lệ Nam Tinh, Tô Hình, Mộ Dung Long trước sau rời đi, trật tự trong thành đã tan vỡ, Võ Hoàng Thành cũng đã mất đi mị lực của một cái cảng tránh gió.

Giang Thần đi tới cứ điểm của Thần Kiếm hội, kết quả lại là không công, bởi vì đám người Ứng Vô Song đã không ở đây nữa.

Điều này làm cho hắn rất bất ngờ, theo lý mà nói, những người này sẽ ở lại chỗ này chờ hắn mới đúng.

- Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề? Không đúng, có Lệ Nam Tinh ở đây, người của Anh Hùng điện sẽ an toàn, đúng rồi, nhất định bọn họ đã theo Lệ Nam Tinh rời khỏi đây rồi.

Ở đây chờ hắn, nói không chừng sẽ bị Mộ Dung Long giết một đòn hồi mã thương, lấy chuyện này để trả thù hắn.

- Cũng tốt, so với ở bên cạnh ta còn an toàn hơn.

Võ Hoàng Thành cũng không có ý nghĩ với Giang Thần nữa, cho nên hắn định rời khỏi đây.

Có điều khi hắn lần nữa đi tới không trung thì một người như là chờ đợi đã lâu, đột nhiên đi tới trước người của hắn.

Ánh mắt của Giang Thần rất cảnh giác, nhìn chằm chằm vào đối phương, phát hiện ra là một nữ tử trẻ tuổi, mặt như mỡ đông, mắt như phượng.

Trên đầu là mái tóc dài đen nhánh, tôn lên da thịt giống như ngọc trắng của nàng.

- Nếu như đường đột có chỗ nào mạo phạm, kính xin sư huynh chớ trách.

Nữ tử này ôn nhu nói.

- Có chuyện gì sao?

Giang Thần hỏi.

- Khi tỷ tỷ nhà ta tiến vào bí tàng kẹt ở cửa ải cảnh giới, lúc này đã tới gần bình cảnh, cho nên định xung kích một lần.

- Đột phá ở trong này sao?

Giang Thần cố ý biểu hiện ra vẻ rất bất ngờ, ở trong bí tàng không biết hắn đã đột phá bao nhiêu lần rồi.

Hiển nhiên nữ tử này không biết, trên mặt nàng hiện lên vẻ lúng túng, gật đầu một cái.

- Chuyện này thì có quan hệ gì với ta chứ?

Giang Thần lại nói.

- Ta muốn mời sư huynh làm hộ vệ nửa ngày, sau khi rời khỏi đây, tất có thâm tạ.

Nữ tử này nói ra mục đích của bản thân.

Chân mày của Giang Thần nhíu lại, lời này nghe raast hợp tình hợp lý, nhưng cũng có điểm đáng để hoài nghi.

- Ha ha, ngươi và ta không quen biết, ngươi không sợ dẫn sói vào nhà, ta sẽ hóa thành sói hay sao?

Giang Thần nói.

Điều này hiển nhiên là điểm mà nữ tử kia lo lắng, nhưng không nghĩ tới hắn lại chủ động nói ra như vậy.

Bằng vào điểm này, nữ tử này đã có tín nhiệm đối với hắn.

- Thực không dám giấu giếm, nếu không phải là lửa xém lông mày thì ta cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

- Ngươi phải nói mọi chuyện rõ ràng mười mươi, sau đó ta sẽ ra quyết định.

Giang Thần hiếu kỳ, không biết như thế nào thì mới có thể bức nữ tử này tới mức độ gấp gáp tìm người hỗ trợ như thế.

- Tỷ tỷ nhà ta là Âm Sương...

- Âm Sương?

Nghe thấy cái tên này, Giang Thần không nhịn được cả kinh.

- Sư huynh biết tỷ ấy sao?

Nữ tử kia rất bất ngờ nhìn hắn.

Giang Thần gật gù, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói:

- Ta và tỷ tỷ ngươi cũng coi như là bằng hữu, có quan hệ không tệ.

- Ngươi là Giang Thần sư huynh? Quá tốt rồi, quá tốt rồi, lần này được cứu rồi!

Nữ tử kia rất kinh hỉ, cũng không nhịn được nhảy lên.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giang Thần vội la lên.

Nữ tử kia tỉnh táo lại, không giữ lại mà nói ra mọi chuyện.

Quả thực Âm Sương đã đến lúc xung kích cách giới, thế nhưng lúc này cũng xuất hiện một hậu quả rất nghiêm trọng, vấn đề là trong tiểu thế giới không có chỗ an toàn.

Vốn Giang Thần muốn nói là trời đất bao la, tùy tiện tìm một cái sơn động là được.

Nhưng người ta là Đại tiểu thư Thánh thành tiền trang, có thân phận, cho nên muốn tới Võ Hoàng Thành để tiến hành đột phá.

Thế nhưng sau khi ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng rời đi, trật tự trong thành trở nên hỗn loạn, chuyện máu me không ngừng xảy ra.

Đây còn không phải là điểm quan trọng nhất, khi Âm Sương khó khăn lại gặp phải một đội người, đội trưởng là thanh niên tuấn kiệt, đứng top năm mươi người đứng đầu trên Thăng Long bảng hạng nhất, trùng hợp lại gặp mặt các nàng.

Sau đó Âm Sương xin bọn họ hỗ trợ, làm hộ vệ.

- Có cái gì không đúng sao?

Giang Thần không nghe được trọng điểm, có một đội người bảo vệ, vì sao lại còn hoang mang như vậy chứ?

- Vốn là rất tốt, thế nhưng ngày hôm qua, ta đã nghe trộm được lời đối thoại của bọn họ, đội trưởng của bọn họ có ý đồ bất chính đối với tỷ tỷ của ta!

Nữ tử nói.

- Thật sự rất lớn mật! Hắn không sợ lửa giận của Thánh thành tiền trang sao?

Giang Thần vừa giận vừa sợ, đúng là hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Bởi vì thân phận của Âm Sương bày ở đó.

Mộ Dung gia là thế lực có tài lực hùng hậu nhất, thế nhưng cũng phải thiếu nợ Thánh thành tiền trang không ít.

Ngay cả sau lưng Tà Vân điện cũng có cái bóng của tiền trang.

Đội người này dám làm như vậy, lại là ở trong Võ Hoàng Thành, tin tức này sẽ không che giấu nổi, không chỉ có bản thân mình gặp phải tai ương ngập đầu mà còn liên lụy tới gia tộc.

- Bọn họ không chỉ đơn giản là muốn... Làm chuyện như vậy với tỷ tỷ, đội trưởng của bọn họ muốn thông qua phương pháp kia để chiếm cứ thân thể tỷ tỷ, dùng chuyện này để dính líu quan hệ với tiền trang.

Nghe vậy, vốn Giang Thần rất xem thường, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây cũng không phải là chuyện không thể nào.

Nếu như Âm Sương mang thai đứa trẻ ở đây, như vậy rất có thể Thánh thành tiền trang sẽ để cho tên kia thực hiện được mục đích.

Nếu không, vị tứ đại mỹ nữ như Âm Sương này sẽ trở thành chuyện cười của Long vực, sẽ bị nói bóng nói gió rất ác độc.

- Tên này muốn dùng hai chữ thuần khiết để áp chế mọi người.