Mấy vị Đại trưởng lão vừa nhìn nhau, khi nhìn thấy xích sắt trên chân của Giang Thần, sắc mặt tức thì biến hóa bất định.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đại trưởng lão, người này mang theo chiến sủng không mang theo thú quyển, chiến sủng mất khống chế hại người, khiến cho Mộ Dung Hành trọng thương, ta phạt hắn tu hành xích sắt một năm.

Đô Nguyệt nói.

- Một năm sao?

Đại trưởng lão cố ý cường điệu hỏi một câu.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà Đô Nguyệt cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Chợt, Đại trưởng lão thi triển trận pháp hình ảnh, muốn tận mắt kiểm tra chuyện đã xảy ra vừa nãy.

Thấy cảnh này, trong lòng Đô Nguyệt trầm xuống, Đại trưởng lão không muốn nghe mình nói, là bởi vì coi trọng đối với Giang Thần.

Đổi lại là những người khác, Đại trưởng lão tuyệt đối sẽ không hỏi đến, mà đây cũng là nguyên nhân làm cho hắn trắng trợn không kiêng dè gì như thế.

Rất nhanh, chuyện đã xảy ra ở ngoài Thời gian chi điện vừa nãy đã hiện ra rất rõ ràng.

Người chung quanh lại nhìn một lần, tâm tình rất là vi diệu, đặc biệt là còn có thể quan sát vẻ mặt biến hóa của bọn họ.

Chẳng biết vì sao, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít có chút lúng túng.

- Đô Nguyệt, ngươi thực sự là tài tình đó, chuyện này mà cũng có thể được ngươi nói thành tình huống như vừa rồi, quả thực khiến cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Một tên Đại trưởng lão liên tục cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo.

- Đại trưởng lão, thương thế của Mộ Dung Hành rất nặng.

Đô Nguyệt vội nói.

- Hắn gieo gió gặt bão!

Đại trưởng lão nói một câu làm cho Đô Nguyệt tuyệt vọng, nếu như hắn không nghe thấy cái gì nữa thì hắn chính là kẻ ngu si.

Người đứng xem cũng phát hiện ra bầu không khí có chút không đúng, lại nhìn Giang Thần và Ứng Vô Song nhàn nhã đứng đó, cả đám vô cùng kinh dị.

- Giang Thần, không phải chỗ nào trong Anh Hùng điện cũng u ám như vậy, chuyện giống vậy, chúng ta bảo đảm sẽ không xảy ra lần nữa.

Một tên Đại trưởng lão đi tới trước mặt Giang Thần nói ra lời kinh người, đám người không rõ chân tướng bị dọa cho phát sợ.

Đại trưởng lão có thân phận gì mà lại ăn nói khách khí đối với một tên đệ tử mới như vậy, Giang Thần này thật sự chỉ là đệ tử tiến tu phổ thông hay sao?

Hai chân Đô Nguyệt run lên, đầu gối như nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ xuống trên mặt đất.

Cuối cùng hắn đã hiểu rõ sức lực khiến cho Giang Thần nói ra lời kia đến từ nơi nào.

- Đương nhiên, ta tin Anh Hùng điện không phải nơi nào cũng như thế này.

Giang Thần đứng dậy, lúc này, ánh mắt của nhìn về phía hắn đã triệt để thay đổi, nụ cười vốn như là kẻ ngu si, bây giờ đã trở nên cao thâm khó dò.

Giang Thần vừa đứng lên, xích sắt phát ra tiếng vang giòn giã, Đại trưởng lão nghe thấy vậy lập tức nhíu chặt mày.

- Đô Nguyệt!

Quát một tiếng, Đô Nguyệt cũng không dám nói gì mà chạy đến trước mặt Giang Thần đưa chìa khoá xích sắt cho hắn.

Thế nhưng, Giang Thần không tiếp nhận mà chỉ là yên lặng nhìn hắn.

Đô Nguyệt sững sờ, sau khi hiểu rõ ý của Giang Thần, hắn không kìm nén được tức giận thở ra một hơi.

Có điều sau khi hắn cảm nhận được phía sau lưng mình có từng đạo từng đạo ánh mắt giống như châm thì không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống ở trước mặt của Giang Thần, nắm chìa khoá mở xích sắt ra giúp hắn.

Tình cảnh này khiến cho người ta không thể tin tưởng được, trưởng lão Anh Hùng điện làm ra động tác khuất nhục như vậy với người mới, làm cho bọn họ cảm thấy rất không chân thực.

Thật vất vả mới mở xích sắt ra được, Đô Nguyệt liên tiếp lui về phía sau, gương mặt đã gần như vặn vẹo.

- Còn nữa, xin lỗi Bạch Linh.

Giang Thần nói.

- Bạch Linh?

Đô Nguyệt sững sờ, ánh mắt chần chờ rơi lên trên người đầu chiến sủng kia, hắn cũng không khống chế được nữa mà nói:

- Ngươi không nên khinh người quá đáng!

Muốn hắn xin lỗi một con súc sinh? Còn không bằng giết chết hắn thì hơn.

Hắn quát một tiếng lại vội vã quay đầu nhìn lại, kỳ vọng các Đại trưởng lão cũng cảm thấy yêu cầu này quá đáng, sẽ đứng bên phía hắn.

Có điều, Đại trưởng lão lại đang do dự!

- Bạch Linh, vừa nãy ngươi nghe hắn mắng ngươi, ngươi có cảm nhận gì?

Giang Thần hỏi.

Đuôi của Bạch Linh buông xuống, cau mày, tròng mắt màu xanh lam sắp chảy ra nước.

Điều này làm cho người ở chỗ này, bao gồm cả Đô Nguyệt đều sững sờ.

- Các vị trưởng lão, trí tuệ của Bạch Linh cực kỳ cao, nghe hiểu tiếng người, bị người ta nhục mạ như vậy, nếu như có khúc mắc, đối với chiến sủng mà, sẽ hoàn toàn thất bại nha.

Giang Thần nói.

Các Đại trưởng lão gật gù, trong hiểu biết không nhiều của bọn họ đối chiến sủng, quả thật có cách nói này.

Tâm linh của chiến sủng yếu đuối hơn rất nhiều so với nhân loại.

- Đô Nguyệt, hiện giờ ngươi chỉ vì hành vi của mình mà xin lỗi, còn vì hành động hôm nay của ngươi mà phải chịu trừng phạt gì thì còn chưa xác định được.

Đại trưởng lão nói.

Lửa giận của Đô Nguyệt trong nháy mắt bị dập tắt, ở trong lòng hắn chỉ còn lại nghi hoặc vô cùng tận mà thôi.

Giang Thần này rốt cuộc là ai?

Tại sao có thể làm cho Đại trưởng lão cố ý tới giúp, ra mặt giúp hắn cơ chứ?

Đãi ngộ này, người có thể hưởng thụ được trong Anh Hùng điện không vượt qua hai chữ số.

Đô Nguyệt đi tới trước mặt Bạch Linh, nhìn đôi mắt màu xanh lam kia, tâm tình của hắn rất phức tạp, tu hành nhiều năm như vậy rồi, hắn chưa từng xin lỗi qua một con chiến sủng.

- Ta vì lời nói mới rồi của mình mà tạ lỗi với ngươi, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.

Hắn làm bộ trước mắt hắn chính là một người, lại dùng lời lẽ khách khí nhất để nói ra lời xin lỗi.

Có điều nói xong, hắn lại rơi vào trong nghi hoặc, con chiến sủng này sẽ biểu đạt mình tha thứ hay không tha thứ như thế nào đây?

Bạch Linh chỉ liếc mắt nhìn hắn một chút, cho hắn một ánh mắt tràn ngập vẻ bắt nạt, sau đó phe phẩy đuôi rời đi.

Đô Nguyệt sững sờ đứng ở đó, không biết làm sao, cũng may hắn đã xin lỗi Giang Thần và Bạch Linh, việc này đã coi như qua đi.

- Đi xuống đi, chờ đợi xử phạt của ngươi.

Các Đại trưởng lão nói.

Đô Nguyệt thở phào một hơi, trước khi đi hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Giang Thần một chút.

- Giang Thần, cố gắng nỗ lực, Anh Hùng điện là nơi công bằng liêm chính.

Đại trưởng lão nói.

- Vâng, chư vị trưởng lão, Giang Thần sẽ không để cho Anh Hùng điện thất vọng.

Giang Thần nói ra một lời hai ý nghĩa, khai phá kỳ mạch, là nguyên nhân Anh Hùng điện coi trọng mình như vậy.

Anh Hùng điện so với hắn còn lo lắng hơn nhiều, cho nên sao có thể để hắn làm lỡ thời gian một năm này cơ chứ.

- Hừm, đi đi, Thời gian chi điện đang chờ các ngươi.

Đại trưởng lão đến giúp Giang Thần, thái độ ôn hòa, bình dị gần gũi, lấy lòng như chưa từng có.

Lúc rời đi, bọn họ cũng rất thẳng thắn, gật gù với Giang Thần, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Tất cả trưởng lão rời đi, những người còn lại cũng ung dung hơn nhiều. Có điều sau khi phát hiện ra ánh mắt của Giang Thần đang nhìn sang thì thân thể của bọn họ đều trở nên căng thẳng.

- Vừa nãy, là ai ra tay với ta?

Giang Thần nói.

Mọi người cả kinh, lập tức nghĩ đến trước khi Mộ Dung Hành đứng ra đã có mấy người muốn cho Giang Thần một chút giáo huấn.

Người ở chỗ này nhìn chung quanh, có người nói:

- Cái đó, Giang Thần, bọn họ chạy hết rồi.

Đám người động thủ lúc Đô Nguyệt rời đi, cũng rất giảo hoạt chạy mất khỏi nơi này.

- Được rồi, chúng ta vào đi thôi.

Dường như Ứng Vô Song đang chờ tới mức thiếu kiên nhẫn, nàng trực tiếp đi tới Thời gian chi điện.

- Ngươi ngoại trừ bị gọi tới để ta giải quyết vấn đề ra thì cũng có thể báo cáo tiến độ của ngươi bất cứ lúc nào.

Giang Thần đi theo nàng, nhỏ giọng nói.

Đại trưởng lão đến nhanh như vậy, hiển nhiên không giống bình thường.

Ứng Vô Song dừng bước lại, bĩu môi, gật đầu đồng ý, lại nói:

- Đồng thời ta còn có nhiệm vụ giám sát ngươi, đề phòng ngươi dùng phương pháp không hợp lý rút lấy hạn mức một ngàn vạn kia bỏ vào trong túi.

- Ngươi rất là trực tiếp đó.

Giang Thần nói.

Ứng Vô Song hừ lạnh một tiếng, đi vào trong Thời gian chi điện, Giang Thần lắc lắc đầu, theo sát phía sau.

Cùng lúc đó, chuyện xảy ra bên ngoài Thời gian chi điện, rất nhanh đã trở thành một chuyện lý thú truyền ra ở trong Anh Hùng điện.

Mà điểm thú vị nhất đương nhiên là sau khi Đại trưởng lão xuất hiện, biểu hiện của Đô Nguyệt ra sao.

Có điều cũng có người biết chuyện Mộ Dung Hành bị trọng thương, cho nên chuyện này còn xa mới có thể kết thúc được, trái lại cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.