- Như vậy chẳng phải nói sư huynh của ngươi vẫn đang đùa giỡn hay sao?

Mộng Phi Phỉ khó có thể tin được, nàng nhìn đám người chung quanh, tất cả đều đang nằm ở trong một loại trạng thái kích động và chờ mong, nếu như bọn họ biết được điểm ấy, chỉ sợ cũng sẽ không có bộ dáng như thế này.

- Đây là lúc nên kết thúc trò tẻ nhạt khôi hài này.

Lúc này, bí thuật của Phi Nguyệt công chúa đã có thể lần nữa thi triển ra.

- Bí thuật: Song nguyệt lăng không!

- Thần nguyệt thức thứ ba: Lôi đình!

Trước khi ánh sáng màu hồng lần nữa xuất hiện, đao chiêu thức thứ ba của Phi Nguyệt công chúa đã đánh tới, phối hợp với oai của bí thuật, chỉ là vừa nghĩ đã khiến cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.

- Khi ánh sáng màu hồng lần nữa biến mất, nam nhân đeo mặt nạ kia sẽ là một bộ thi thể.

Tất cả mọi người đều hiểu ngầm, nghĩ tới nhận định này.

Trên bình đài, thân Giang Thần đang ở trong thế giới màu đỏ, so với vừa nãy còn quỷ quyệt hơn nữa, trên bầu trời có hai vầng trăng màu đỏ như máu đang treo ở trên cao.

Ánh trăng chiếu rọi xuống, loại cảm giác khó chịu kia lần nữa kéo tới.

Không chờ Giang Thần thích ứng và hóa giải, loan đao của Phi Nguyệt công chúa đã đến trước người của hắn.

- Quỷ kiến sầu!

Có điều Giang Thần đã có kinh nghiệm, trước khi rơi vào bí thuật thì hắn đã súc thế đao chiêu, chỉ chờ thi triển ra mà thôi.

Thế giới màu đỏ tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết, rất là khủng bố.

Một đao thuần túy được chém ra, lộ hết ra sự bá đạo của đao, giống như bẻ cành khô, không gì không xuyên thủng được.

Thức thứ ba của Phi Nguyệt công chúa cũng không yếu, song đao như hai đạo sấm sét bỗng dưng hạ xuống, chiếm cứ thế thượng phong, lại bức lùi Giang Thần về phía sau mấy bước.

- Bí thuật, nguyệt đồng!

Lần này, thế giới màu đỏ chủ động biến mất, hai vầng trăng màu đỏ như máu ở bầu trời bay vào trong mắt của Phi Nguyệt công chúa, đôi mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm, đỏ sẫm như máu.

Người ngoài phát hiện ra Giang Thần không chết, rất là kinh ngạc, có điều bọn họ cũng biết trạng thái của hắn rất không tốt.

Mặc dù nói bởi vì mang mặt nạ cho nên không nhìn thấy sắc mặt của hắn, thế nhưng vẫn còn có thể thấy được vẻ kiên cường như trước.

Trái lại Phi Nguyệt công chúa nhìn qua uy phong lẫm liệt, con mắt yêu dị kinh người.

- Không phải nói nam nhân đeo mặt nạ này có thực lực kinh thiên hay sao? Sao nhanh như vậy đã bị thua rồi vậy?

Thấy cảnh này, nữ tử mập mạp ủng hộ Phong Chi Ngân hét lớn một tiếng quái gở.

Vẻ mặt của mọi người rất quái dị, không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Lạc.

Trên thực tế, Giang Thần có thể sống qua được hai lần bí thuật đã rất là đáng gờm rồi. Thế nhưng không nhìn thấy biểu hiện của hắn trong quá trình này thì khó có thể phục chúng được.

- Ngươi thua rồi, ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải lấy mặt nạ xuống.

Phi Nguyệt công chúa nói:

- Không nên hoài nghi ta, trước khi ngươi nói ra hai từ chịu thua hoặc là chạy ra khỏi bình đài thì ta có thể giết chết ngươi.

Nàng không để ý tới việc Giang Thần là ai, nàng sẽ đánh tan lớp ngụy trang của người này, làm tan rã tôn nghiêm của hắn, khiến cho những lời mà đối phương nói ban đầu trở thành chó má.

- Từ đầu đến cuối, ta còn chưa dùng đòn mạnh nhất mà ngươi chờ mong đó.

Phi Nguyệt công chúa cười lạnh nói.

- Muốn nhìn bộ mặt thật của ta sao? Trước tiên cứ đánh bại ta rồi lại nói sau đi.

Giang Thần nói.

- Nực cười, mạnh miệng, ngươi cảm thấy mình không thua hay sao?

Phi Nguyệt công chúa quát lên.

- Ta thất bại sao?

Giang Thần giang rộng hai tay ra, khá giống như đang chơi xấu.

- Hừ!

Ánh mắt của Phi Nguyệt công chúa lóe lên, vô số lưỡi dao đỏ như máu đột nhiên xuất hiện, bao phủ quanh thân của Giang Thần, dùng trình độ sắc bén đồng thời cắt xuống, cắt đứt tất cả đường sống của hắn.

- Khi ta nhắm mắt lại thì chính là giờ chết của ngươi.

Phi Nguyệt công chúa nói.

- Đến đây đi!

Giang Thần không có vẻ sợ hãi chút nào.

- Ngươi chết chắc rồi!

Phi Nguyệt công chúa không phải là hạng người lòng dạ mềm yếu, lưỡi dao đỏ như máu đồng thời hạ xuống, như muốn chém Giang Thần thành muôn mảnh.

Nghĩ đến một màn máu tanh kia, không ít người đã nhắm hai mắt lại.

Phanh!

Giống như đập nước không chịu nổi được gánh nặng, không chống đỡ được mà phun ra sóng dữ vậy, kiếm khí bàng bạc hiện lên ở trên người Giang Thần, lưỡi dao đỏ như máu vừa mới tới gần thì đã bị nghiền nát.

Phanh!

Một thanh linh kiếm bay vút lên trên bầu trời, lúc hạ xuống thì vỏ kiếm đã xuyên thủng tảng đá, đóng thẳng lên trên mặt đất.

- Kiếm đến.

Hai chữ có chứa ý nhị đặc biệt vang lên từ trong miệng của Giang Thần, sưu một tiếng, linh kiếm ra khỏi vỏ, giống như một đầu cự long cuồn cuộn lên trời.

Tay phải thu đao, tay trái tiếp kiếm.

Tay hắn nhẹ nhàng vung lên, lưỡi đao đỏ như máu biến mất không còn tăm hơi, kiếm khí lạnh lẽo tạo ra một cơn bão táp, phóng lên trên trời.

Biến hóa trong hai, ba giây ngắn ngủi đã khiến cho vô số người không kịp phản ứng.

- Kiếm khách? Hắn là kiếm khách? Làm sao hắn lại là kiếm khách được chứ?

Các loại suy nghĩ chiếm cứ đại não của bọn họ, làm ảnh hưởng tới tư duy của bọn họ.

Trong đó người khiếp sợ nhất là đám người ủng hộ Phong Chi Ngân như nữ nhân mập mạp từ đầu đến cuối luôn mở miệng nói chuyện kia.

Nếu như nói nam nhân đeo mặt nạ trên đài là kiếm khách, như vậy các loại biểu hiện vừa nãy hoàn toàn là trò đùa của trẻ con.

Trước đó, cứ như vậy hắn dựa vào trò trẻ con kia mà đánh bại được Phong Chi Ngân...

Hiện tại, mọi người đã hiểu rõ lời nói mới rồi của Sở Lạc là có ý gì.

Nữ tử mập mạp vẫn luôn kêu gào thừa dịp không ai chú ý, rúc đầu tiến vào trong đám người, nhanh chóng rời đi.

- Thật, không ngờ lại là thật?

Mộng Phi Phỉ vững tin lời nói của Sở Lạc, nàng đã có chuẩn bị tâm lý mà cũng như vậy chứ đừng nói chi là những người khác.

- Tay trái cầm kiếm sao?

Văn Tâm vẫn như xác chết di động hai mắt toả sáng, nước mắt trào ra, nhìn nam nhân đeo mặt nạ trên đài, sau khi kinh hỉ nàng lại dùng sức mắng:

- Tên khốn kiếp này!

Chi tiết tay trái Giang Thần cầm kiếm, mọi người biết, hoặc là nói người biết mà còn nhớ thì lại không nhiều.

Hồng Hựu Quân cũng là một người trong đó, khi nàng và Giang Thần quen biết đã xảy ra hiểu lầm, tất cả cũng là bởi vì biểu hiện từ trên cả hai tay của hắn.

- Hắn, rất có khả năng hắn chính là Giang Thần.

Hồng Hựu Quân nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi nói.

- Ngươi nói cái gì chứ?

Thiên Lan không dám xác định thứ mà mình đã nghe thấy.

- Tay trái của Giang Thần cũng kiếm.

Thiên Lan trợn tròn mắt, nói:

- Trên đời này người thuận tay trái có rất nhiều, người sử dụng kiếm cũng có rất nhiều. Cho nên xảy ra chuyện trùng hợp cũng là chuyện có thể.

Hồng Hựu Quân còn muốn nói nữa thì Thiên Lan lại nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn có thể sống sót từ trong Vạn thú vực mà đi ra ngoài hay sao?

- Như vậy cũng đúng.

Nhắc tới Vạn thú vực, Hồng Hựu Quân lập tức cảm thấy khả năng này trở nên nhỏ bé không đáng kể.

- Có thể làm cho ta sử dụng kiếm, chuyện này đủ để khiến cho ngươi kiêu ngạo được rồi.

Giang Thần cười nói.

- Đáng ghét!

Phi Nguyệt công chúa nổi giận đùng đùng, náo loạn nửa ngày, cuối cùng lại bị người ta trêu chọc, tôn nghiêm của võ giả bị đạp lên, khiến cho nàng không thể nào tiếp nhận được.

- Thần nguyệt thức thứ tư: Bất diệt!

Nguyệt đồng trong mắt bay lên đến không trung, ánh sáng màu hồng lần nữa tràn ngập bình đài.

Có điều lần này, cho dù không có cách nào nhìn thấy bên trong xảy ra cái gì đó, thế nhưng mọi người lại có thể nghe thấy ánh đao như tiếng sấm đang rít gào ở bên trong.

Bây giờ Giang Thần đã đổi đao thành kiếm, ánh đao này tự nhiên là thuộc về Phi Nguyệt công chúa.

Ai cũng biết, nàng đã tức giận rồi!

Lúc này mọi người đã kịp phản ứng lại, Giang Thần đổi kiếm là một chuyện, thế nhưng sau khi đổi kiếm sẽ lợi hại bao nhiêu lại là một chuyện khác.

Nữ nhân mập mạp lúc trước đi vòng trở lại, lén lút quan sát thế cục hiện tại.

Phanh!

Lần này, ánh sáng màu hồng không kiên trì được mười giây đồng hồ thì đã bị phá nát, Yêu Nguyệt thu vào con mắt của Phi Nguyệt công chúa.

Mọi người trợn mắt, muốn nhìn một chút xem kết quả giao chiến ra làm sao.

Rất nhanh, đầu óc của bọn họ đã trở nên mơ hồ, không rõ vì sao song phương đều không bị thương, khí tức rất bình thường.

Đột nhiên, mọi người như nhìn thấy cái gì đó, con ngươi đột nhiên co rụt lại, tiếng hít thở ồ ồ vang lên, như là thú loại thở dốc vậy.

Chỉ thấy cánh tay phải của Giang Thần giơ lên, trên ngón tay quấn quanh một cái sợi tơ màu đỏ, xoay chuyển rồi bay lên.

Cảm giác đầu tiên của mọi người là sợi tơ màu đỏ kia nhìn rất quen mắt, tiếp theo bọn họ lại nhìn về phía Phi Nguyệt công chúa.

Chỉ thấy sợi tơ màu đỏ quấn quanh ở chân trái nàng đã biến mất, hình thành so sánh rõ ràng với bên đùi phải của nàng.