Chưởng quỹ nói phòng này đã có người đặt trước, Giang Thần nói muốn xem ghi chép đặt phòng.

Chưởng quỹ còn nói Hoàng Phủ Hoa quen biết Sở Lạc, hi vọng tạo hắn tạo điều kiện thuận lợi, Giang Thần nói mình cũng quen biết Sở Lạc, đương nhiên sẽ khiến cho người ta cảm thấy hắn đang không chịu thua.

Chưởng quỹ rơi vào tình thế khó xử, bây giờ nhìn lại, Giang Thần này không phải là người dễ nói chuyện, đám bao cỏ phía sau mà nổi giận thì hắn cũng không chịu nổi.

Hắn đuối lý trước cho nên cũng không tiện mạnh mẽ xua đuổi, nếu không Giang Thần gây sự thì sẽ làm tổn hại tới danh dự của tửu lâu.

- Đám người xuất thân nghèo hèn như ngươi không biết cái gì gọi là hàm dưỡng cả!

Hoàng Phủ Minh quát lên.

Đột nhiên, Giang Thần không hề nói gì, bay nhanh về phía trước, tay phải nhanh chóng vung lên, đánh lên trên mặt của Hoàng Phủ Minh, tạo ra tiếng vang rất lớn.

Mắt Hoàng Phủ Minh nổ đom đóm, hoàn toàn không kịp phản ứng lại, mãi đến khi cảm giác đau rát mới nói cho hắn biết đây là sự thực.

- Tại sao luôn có con ruồi muốn ăn đòn vậy chứ?

Giang Thần không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người khác mà lầm bầm lầu bầu, về tới cửa.

- Ngươi lại dám đánh người sao?

Đám thanh niên bên người Hoàng Phủ Minh giận dữ.

- Khách quan, nơi này của chúng ta không hoan nghênh người gây chuyện, xin mời rời đi.

Chưởng quản đã có quyết định, ngữ khí lập tức trở nên cứng rắn.

- Hiện giờ đã không phải là vấn đề hắn có rời khỏi nơi này hay không, mà là hắn đi ra ngoài hay là bị người ta ném ra ngoài.

Đúng vào lúc này, ở dưới thang truyền tới một đạo âm thanh rất bá đạo.

- Ca ca!

Hoàng Phủ Minh che mặt đại hỉ nói vọng ra ngoài, vẻ mặt rất kích động.

Chưởng quỹ ra vẻ thương hại nhìn Giang Thần một chút, trong lòng thầm nói làm người hà tất phải làm như vậy, lùi một bước biển rộng trời cao, hiện tại thì tốt rồi. Hoàng Phủ Hoa một trong Hoàng Đô tứ thiếu không phải là người dễ nói chuyện.

Theo bước chân vừa nhanh vừa ổn vang lên, một thanh niên khí độ phi phàm xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Khuôn mặt anh tuấn, thân thể cao lớn, người mặc cẩm y màu đỏ sậm xuất phát từ tay của đại sư, rất là vừa vặn, mỗi một hành động đều hào hoa phú quý.

Không có chút hồi hộp nào, cả người toát ra quý khí và ngạo khí, bây giờ còn có vẻ tức giận nữa.

Hàn ý từ trong mắt hắn bắn ra bốn phía, hai mắt hắn liếc nhìn Giang Thần một chút, đi tới trước người của Hoàng Phủ Minh, gỡ tay của đệ đệ mình ra, nhìn gò má đã sưng đỏ lên, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.

- Hoàng Phủ huynh, hắn quá nhanh.

Thanh niên kia vội vàng nói, mang theo ý thỉnh tội.

- Ngươi đã khiến cho Hoàng Phủ gia mất mặt.

Hoàng Phủ Hoa nói một câu với đệ đệ mình, sau đó lại đi đến trước người Giang Thần, nói:

- Ngươi, đã chuẩn bị đón nhận hậu quả chưa?

- Làm sao đám người các ngươi khi nói chuyện đều có giọng điệu như vậy cơ chứ?

Giang Thần rất buồn cười nói.

Tức thì, sắc mặt của Hoàng Phủ Hoa càng âm trầm thêm, người chung quanh hít thở dồn dập, không nghĩ tới Giang Thần lại điếc không sợ súng như vậy.

Khí thế trên người Hoàng Phủ Hoa đột nhiên tăng vọt, uy thế của cảnh giới trung kỳ đỉnh cao tản mát ra.

- Ồ?

Giang Thần có chút bất ngờ, cho dù cảnh giới của người này không cao bằng Phương Hàn của Phi Long bang kia, thế nhưng thực lực lại vượt qua một đoạn dài.

Rốt cuộc hắn đã có chút hứng thú, tay đặt lên trên chuôi kiếm.

Trong lúc đang giương cung bạt kiếm, gian phòng cách vách có động tĩnh, cửa được mở ra từ bên trong, một nữ đệ tử Phù Không đảo cả giận nói:

- Các ngươi có thể để cho người khác yên tĩnh một chút được hay không?

Hiển nhiên, trận xung đột kéo dài sắp được nửa giờ này đã chọc giận người khác.

Chưởng quỹ cả kinh, vội vàng nói:

- Thiến Nhi cô nương, thực sự xin lỗi, chúng ta sẽ lập tức rời đi, kính xin Sở Lạc cô nương không lấy làm phiền lòng.

- Xem ra Sở Lạc ngoại trừ là đệ tử của Phù Không đảo ra, gia cảnh không tầm thường đó.

Nhìn thấy phản ứng của chưởng quỹ, Giang Thần thầm nghĩ.

Hoàng Phủ Hoa mặc kệ Giang Thần mà đi hô lớn vọng vào trong phòng:

- Sở Lạc cô nương, ta là Hoàng Phủ Hoa, nghe người ta nói ngươi từ Phù Không đảo đi tới Hoàng Đô cho nên ta muốn tận tình địa chủ. Chỉ là lại bị người từ nơi hoang dã này đứng ra gây rối.

- Đúng vậy, gia hỏa không biết trời cao đất rộng này còn nói là bằng hữu tốt của Sở Lạc cô nương, như vậy cũng là mạo phạm đối với Sở Lạc cô nương, cho nên chúng ta mới muốn giáo huấn hắn một chút.

Hoàng Phủ Minh cũng nói.

- Ồ?

Cái này Hoàng Phủ Hoa còn không biết, hắn đánh giá Giang Thần từ trên xuống dưới, thấy trường bào trên người hắn bình thường, không có một chút hào hoa nào, vẻ mặt hắn hiện lên vẻ châm biếm, thầm nói:

- Ngay cả người như vậy, cũng xứng quen biết Sở Lạc sao?

Lộc cộc.

Trong phòng có tiếng bước chân nhẹ đi đến cạnh cửa, nghe thanh âm này, trong đầu mọi người hiện ra một bóng người mỹ lệ.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Chợt, Sở Lạc đứng thứ sáu Mỹ Nhân bảng đi ra, người mặc y sam màu trắng đệ tử chân truyền của Phù Không đảo, dung mạo kiều diễm thanh lệ, thanh âm ôn hòa và mềm mại.

Các nam nhân ở đây không dời mắt nổi khỏi nàng, Hoàng Phủ Minh nuốt xuống một ngụm nước miếng, chỉ vào Giang Thần nói:

- Là hắn, hắn nói là bằng hữu của Sở Lạc cô nương, lại cố ý ở sát vách của Sở Lạc cô nương, nếu như chuyện này truyền đi sẽ làm nhục thanh danh của cô nương đó!

Bị Giang Thần cho cái bạt tai, hắn cực kỳ căm hận Giang Thần, mấy câu nói này khiến cho tình cảnh của Giang Thần trở nên rất lúng túng.

Người chung quanh đều ôm vẻ mặt xem kịch vui nhìn về phía bên này.

Chưởng quỹ lắc lắc đầu, người nói quen biết Sở Lạc là Giang Thần, là chính hắn tự đào hầm cho mình.

Sở Lạc nhíu mày, đi về phía Giang Thần hai bước, dùng mắt hạnh đánh giá hắn, nói:

- Ngươi là?

Tuy rằng mang mặt nạ, thế nhưng nếu là bằng hữu tốt, ít nhiều sẽ có cảm giác quen thuộc, thế nhưng từ phản ứng của Sở Lạc hoàn toàn không thấy được điểm này.

Vẻ mặt của đám người Hoàng Phủ Minh cười cợt, Hoàng Phủ Hoa cũng rất hứng thú ôm tay ở trước ngực nhìn sang.

- Là ta.

Giang Thần không tháo mặt nạ xuống, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

Sau đó mấy giây, tất cả mọi người đều thấy rõ biểu hiện của Sở Lạc đã từ nghi hoặc biến thành không rõ, tiếp theo lại là kinh hỉ, trong con ngươi có một đạo ánh sáng trở nên sáng rõ.

- Thiếu...

Sở Lạc theo bản năng định gọi thiếu chủ, chỉ là đột nhiên nhớ tới Giang Thần đã nói, ở trước mặt người ngoài không thể bại lộ thân phận này. Mà nàng lại thấy Giang Thần mang mặt nạ, bởi vì tư duy nhanh nhẹn cho nên nàng lập tức đổi giọng.

- Đúng là ngươi sao?

Nàng có chút không xác định, Giang Thần bị vây ở trong Vạn thú vực, nàng đã từng tìm sư phụ để tìm hiểu qua tình huống, biết Thiên Đạo môn vẫn không có phái người đi cứu viện.

Như vậy cũng có ý nghĩa hy vọng sinh tồn của Giang Thần rất nhỏ bé không đáng kể.

- Đúng là ta.

Nữ đệ tử Phù Không đảo gọi là Thiến Nhi cô nương kia càng xông lại, kích động nắm lấy bàn tay của Giang Thần.

- Nơi này nói chuyện không tiện.

Giang Thần ra hiệu cho các nàng không cần phải quá kích động.

Sở Lạc gật gật đầu, nhìn mọi người chung quanh đang ngây người như phỗng, hắn nói:

- Hắn chính là bằng hữu tốt của ta, là các ngươi đang cố tình gây sự, còn có ngươi nữa, ngươi không cần làm chưởng quỹ nơi này nữa.

Sắc mặt của chưởng quỹ như tro tàn, Sở Lạc và Đại tiểu thư của bọn họ là bằng hữu chốn khuê phòng, cho nên có tư cách nói lời này.

Nếu như nói Sở Lạc giữ gìn Giang Thần như vậy làm cho người ta kinh ngạc, như vậy hành động kế tiếp của nàng mới khiến cho người ta điên cuồng.

Không ngờ nàng lại mang theo Giang Thần tiến vào phòng của mình, cũng truyền đến tiếng cửa đóng lại.

Lúc này, đám người Hoàng Phủ Hoa chỉ cảm thấy rất không chân thực.

Nữ nhân Sở Lạc này, rất tự ái, rất ít khi tiếp xúc cùng nam nhân.

Người quen thuộc với nàng đều biết, là nàng không muốn chịu thiệt thòi, không muốn bị người khác nói bóng nói gió, có ảnh hưởng đối với danh dự của nàng, nàng coi đây là chuyện rất lỗ vốn.

Nhưng mà hiện tại, không ngờ nàng lại mang theo một nam tử tiến vào gian phòng chỉ có nữ đệ tử mà thôi.

Mà đồng thời còn đóng cửa lại!

- Chuyện này, nhất định không phải là sự thật...

Hoàng Phủ Minh bị dọa cho sợ, không kìm lòng được nỉ non một câu.