Một đội người ngựa từ ngoài cửa lớn đang mở rộng chạy vội vào, khí thế hùng hổ, không nhìn người của bộ lạc, phần lớn người cưỡi tuấn mã qua lại ở trên đường phố, lớn tiếng kêu lên rất quái dị, người đi trên đường tránh cũng không kịp.

Chợt, bọn họ đốt lửa pháo ở đuôi hai con trâu nước trước mặt, tùy ý để trâu nước đấu đá lung tung.

Một con trâu nước trong đó phóng về phía trước, người của Phi Long bang làm càn cười to.

Trong lúc náo nhiệt, chính chủ ở trong đám người ngựa chen chúc đi ra.

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, vẫn là Tụ nguyên cảnh, tướng mạo phổ thông, một thân mặc áo giáp. Thứ này vốn phải làm cho hắn uy phong lẫm liệt, thế nhưng lúc này khôi giáp ở trên người hắn lại có vẻ không ra ngô ra khoai.

- Thương Mộc bộ lạc rất hiểu chuyện đó, năm nay sẽ không thu thêm đồ cống nạp từ các ngươi nữa!

Nhìn Trương Quyên mặc y phục tân nương, thanh niên kia rất là thoả mãn.

Nghe vậy, thủ lĩnh và các cao tầng của Thương Mộc bộ lạc đại hỉ nhìn ra ngoài, vội vàng cảm tạ hắn.

- Không cần phải phí lời nhiều, ngày hôm nay là ngày vui của lão tử, đi đi!

Thanh niên dùng sức lôi kéo cương ngựa, tuấn mã dưới khố hý dài một tiếng, vung chân trước lên cao cao, làm cho người ở bên cạnh sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau.

Trương Quyên đã nhận mệnh, đành phải từ biệt phụ mẫu và năm người bằng hữu của nàng.

Sau đó, Trương Quyên chủ động đi đến cửa lớn.

- Chậm đã!

Đột nhiên, một tên Thiết kỵ nói một câu ở bên tai thanh niên này, khiến cho lông mày rậm của hắn nhếch lên, hắn giục ngựa đi tới trước người Dương Giai.

- Ngươi là bằng hữu tốt của Trương Quyên sao, ngày vui của bằng hữu, sao ngươi có thể không đi được chứ? Đến đây đi, đến lúc đó sẽ rất là náo nhiệt đó.

Thanh niên vừa nói, một mặt lại dùng ánh mắt hạ lưu đánh giá vóc người lồi lõm của Dương Giai.

Những người khác của Phi Long bang lại phát ra tiếng cười quái dị.

- Rất vui?

Dương Giai hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn những tráng hán Phi Long bang này, trong lòng không rét mà run.

- Ta không đi!

Nàng nói xong cũng chạy về phía sau, thế nhưng rất nhanh đã bị Thiết kỵ ngăn cản.

- Làm sao vậy? Không nể mặt Phi Long bang ta sao? Thương Mộc bộ lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thanh niên này rất là tức giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía thủ lĩnh của bộ lạc.

Tên thủ lĩnh kia cả kinh, vội vàng nói:

- Phương công tử, nàng không phải là người của bộ lạc chúng ta, không có quan hệ với chúng ta.

- Hả?

Thanh niên này không muốn nghe được lời giải thích như vậy, hai hàng lông mày rậm nhẹ nhàng nhíu lại.

- Bắt tới đây cho ta!

Thủ lĩnh này cắn răng một cái, cũng sai người bắt Dương Giai lại.

- Thủ lĩnh!

Trương Quyên đang kỳ vọng bộ lạc bảo vệ bằng hữu của mình rất là thất vọng, chạy đến bên người Dương Giai, la lớn:

- Các ngươi không thể làm như vậy!

- Thật sao? Tại sao lại không thể chứ?

Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ trêu tức.

- Bởi vì, các ngươi sắp phải chết rồi.

Chẳng ai nghĩ tới chính là, quả thực lại có người tiếp lời hắn, thế nhưng sau nghe rõ câu này là gì, tất cả mọi người đều tức thì biến sắc.

- Ai?

Thanh niên kia sửng sốt một chút, lập tức giận dữ, nhìn ra bốn phía xung quanh.

Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy người nói chuyện ở trên một nóc nhà.

Một người thanh niên, mặc trường bào không quá vừa vặn, mái tóc màu đen tùy ý được búi lên, được gió nhẹ thổi qua, dưới hai hàng long mày kiếm dài nhỏ là con ngươi thâm thúy.

Đôi môi mím chặt để lộ ra nụ cười như có như không, rất bất cần đời, nhưng lại có mấy phần hương vị lạnh lẽo.

Sắc mặt thanh niên của Phi Long bang âm trầm, thủ lĩnh bộ lạc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hắn hét lớn:

- Ngươi là ai? Đây là việc tư của Thương Mộc bộ lạc! Không tới phiên ngươi đến quản!

- Ngươi thân là thủ lĩnh bộ lạc, nhưng ngay cả con dân của mình cũng không bảo vệ được, thậm chí còn bắt cóc những người khác để lấy lòng những người này, thực sự là quá thất bại.

Giang Thần nói.

- Làm càn! A Thiết, bắt hắn lại cho ta.

Tên thủ lĩnh bộ lạc tức giận nói.

A Thiết, đệ nhất dũng sĩ của Thương Mộc bộ lạc, Thần du cảnh sơ kỳ đỉnh cao, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, là một tráng hán trầm mặc kiệm lời.

Nhận được mệnh lệnh, hắn không nói hai lời, nhảy lên tại chỗ, bay ra mấy chục thước nhằm về phía Giang Thần đang ở trên nóc nhà.

Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, sau khi A Thiết rơi xuống nóc nhà, người của Giang Thần đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

Mọi người nhìn ra chung quanh, mới phát hiện ra hắn đã đi tới bên người Trương Quyên và Dương Giai.

- Ngươi không muốn gả thì không ai có thể buộc ngươi, cứ tin tưởng vào ta.

Giang Thần nói.

Vừa tới gần thì nhị nữ đã nhận ra Giang Thần chính là người ngày hôm qua các nàng đã dẫn đến bộ lạc.

Lúc đó y phục của Giang Thần lam lũ, mặt mày xám xịt, không nghĩ tới sau khi tắm rửa lại tuấn dật như vậy, khí khái anh hùng hừng hực, khiến cho các nàng sửng sốt trong chốc lát.

Vị A Thiết kia bị Giang Thần bỏ qua như vậy, hắn rất là tức giận, lại từ trên nóc nhà chạy nhanh đến chỗ của Giang Thần.

Có điều, vừa tới trước người Giang Thần thì đã bị một chưởng của hắn vỗ trở về.

Giang Thần không am hiểu chưởng pháp, nhưng mà một chưởng này lại đánh bay được tráng hán này.

Bởi vì cảnh giới của A Thiết chỉ là Thần du cảnh sơ kỳ đỉnh cao, thần huyệt không sánh bằng một nửa của Giang Thần.

Những người khác không biết được điểm ấy, bị một chưởng này của Giang Thần làm cho kinh sợ.

Người của Thương Mộc bộ lạc không nói lời nào, bọn họ biết Phi Long bang sẽ động thủ.

- Thật sự là có tài đó, chẳng trách dám ra đây làm anh hùng cứu mỹ nhân, có điều, ngươi cho rằng Phi Long bang là thế lực dễ trêu vào sao?

Thanh niên kia quát lên.

Giang Thần lại không để ý đến hắn, ánh mắt chỉ nhìn về phía Trương Quyên.

- Ta không muốn gả.

Không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà Trương Quyên lại nói ra câu nói này.

Lần này, sắc mặt của thanh niên kia càng thêm khó coi, người của Thương Mộc bộ lạc càng kinh hãi hơn.

- Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Tiện nhân kia, lẽ nào ngươi cho rằng hắn có thể chống lại được toàn bộ Phi Long bang sao?

Nữ nhân béo mập kia nổi giận mắng.

Trương Quyên lại không thèm đến xỉa đến nàng, nói một câu cường điệu:

- Ta không muốn gả!

- Rất tốt, rất tốt! Ngày hôm nay Thương Mộc bộ lạc các ngươi sẽ gặp đại họa lâm đầu, mà ngươi, ta muốn làm cho ngươi ngũ mã phân thây!

Thanh niên kia nói ra lời nói tràn ngập sát khí ngút trời, vẻ mặt dữ tợn đến mức có thể doạ khóc một đứa nhỏ.

Nghe thấy hắn nói như thế, đám người Thương Mộc bộ lạc cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, tràn ngập thù hận đối với Trương Quyết.

- Giết!

Thanh niên kia hạ một mệnh lệnh xuống.

Rất nhanh, tất cả Thiết kỵ tạo thành một vòng, nhốt Giang Thần vào bên trong, trong tay cầm cung nỏ.

Cùng lúc đó, hai tên người của Phi Long bang cũng không biết từ đâu xuất hiện, rơi vào bên trong đó

Chỉ là hai người này lại rất khác với những người khác trong Phi Long bang ở đây, trên người không có khôi giáp, trái lại còn mặc trường bào rộng rãi, tuổi tác cũng phải lớn hơn so với những người khác.

- Hộ pháp của Phi Long bang!

Người của Thương Mộc bộ lạc nhìn thấy, trái tim rớt xuống đến đáy vực.

Bản thân tên thanh niên này vẫn là Tụ nguyên cảnh, bên trong các Thiết kỵ cũng có Thần du cảnh, có điều đều không lợi hại bằng A Thiết, vì lẽ đó bọn họ không hề động thủ mà lựa chọn áp trận.

Phi Long bang đẳng cấp sâm nghiêm, căn cứ vào năng lực cá nhân mà phân cấp, mà chức hộ pháp thuộc về thứ ba trong bang phái, trên mặt chỉ có trưởng lão và bang chủ mà thôi.

- Ngươi rất trẻ trung mà đã là Thần du cảnh trung kỳ, tương lai tiền đồ vô lượng, đáng tiếc ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội.

- Tự tay giết chết thiên tài là một chuyện rất là thoải mái.

Ở trong mắt của hai tên hộ pháp, Giang Thần đã là một kẻ đã chết.

- Ta rất đồng tình với các ngươi.

Giang Thần chăm chú nói:

- Các ngươi già đầu rồi, có lẽ cũng phải nhọc nhằn khổ sở tu luyện mới tới được ngày hôm nay, có một thân tu vi, rất đáng tiếc, ngày hôm nay đều phải chết ở chỗ này.

- Muốn chết!

Hai tên hộ pháp giận dữ, đồng thời động thủ, cũng không ỷ vào nhiều người giáp công mà gọn gàng dứt khoát nhằm về phía hắn.

- Ài.

Giang Thần khá là bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi rút Xích tiêu kiếm ra.