Edit: bé Na

Trung tâm triển lãm.

Hai người đang sóng vai đi về hướng đại sảnh. Bỗng nhiên, Thanh Dạ bị một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng.

Nhìn lại, thiếu chút nữa trái tim đã bay vọt lên cổ.

“…… Mẹ……!?”

Mẹ……?

Hai chữ này quả thật quá mức kích thích, Chu Luật đứng bên cạnh cũng không kiềm chế được giật mình một chút.

Thật sự không nghĩ tới, lại gặp được mẹ Thanh Dạ ở chỗ này……

Đột ngột như vậy.

Trước mắt là một phu nhân mặc dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng làn da được chăm sóc cẩn thận, phong cách ăn mặc cũng rất ổn. Ánh mắt mỉm cười, cùng với khóe miệng hơi hơi giơ lên, khiến cho người đối diện có một loại ấn tượng ôn hòa, dịu dàng, dễ gần.

“Mẹ, sao mẹ lại……”

Nghi vấn của Thanh Dạ chưa kịp nói, liền kích động nhìn thấy người quan trọng thứ hai đang tiến đến từ cách đó không xa.

Người đàn ông đang từ bãi đỗ xe chậm rãi hướng bên này đi tới…… Rõ ràng là……

“Ba……”

Cơ thể Thanh Dạ có chút run rẩy.

Cha mẹ đồng loạt xuất hiện, lại tình cờ gặp được mình đang cùng người yêu tay nắm tay.

Hôm nay thật đúng là ngày lành……

“Con ~”

Mẹ Thanh Dạ trước tiên cười khẽ nói. Nhưng là…… câu đầu tiên nói ra lại khiến ai cũng giật mình:

“À, đây là bạn trai con hả?”

Bà tò mò nhìn về phía Chu Luật.

“Mẹ…… Mẹ làm ơn đừng đi dọa người khác được không.”

Thanh Dạ vô lực chỉa chỉa bốn phía, nhắc nhở bà xung quanh còn có rất nhiều người.

Từ trước đã nghe nói mẹ Thanh Dạ là một người rất cởi mở, nhưng thật không nghĩ tới lại cởi mở đến trình độ này. Chu Luật có chút ngạc nhiên.

“…… Bác trai, bác gái.” Cậu lấy lại bình tĩnh, rất nhanh lễ phép chào,“Cháu là Chu Luật.”

“Quả nhiên là Tiểu Luật mà.” Mẹ Thanh Dạ cười cười, thập phần ôn hòa nói,“Đứa con ngốc nghếch của bác đã được cháu quan tâm nhiều rồi.”

“Sao lại thế……” Chu Luật nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thanh Dạ, mỉm cười nói,“Thật ra thời điểm anh ấy quan tâm tới cháu có vẻ là nhiều hơn.”

Thanh Dạ hiển nhiên không muốn mẹ mình lại tiếp tục đề tài này, liền hỏi:

“À…… Ba mẹ, sao hai người lại đến nơi này?”

“Tùy hứng đi dạo, vì tác phẩm mới mà đi tìm linh cảm.” Mẹ anh trả lời,“Ba con cả ngày đều ở nhà, ngẫu nhiên ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt.”

Mẹ Thanh Dạ là nhà thiết kế thời trang, cũng là người nắm quyền tuyệt đối trong gia đình. Mà cha của anh từ sau khi về hưu, liền giữ trách nhiệm ông chồng nội trợ.

Cha anh đứng một bên nghe mẹ anh nói chuyện, trên mặt duy trì biểu tình nghiêm túc nhất quán, cũng không có ý muốn góp vui câu nào. Nhưng mọi người quen thuộc tính cách của ông đều rõ ràng, ông cũng không phải không vui ở điểm gì.

Mẹ Thanh Dạ đem Chu Luât đánh giá từ trên xuống dưới một lần, càng xem biểu tình càng vui mừng, không khỏi khen ngợi, nói:

“Tiểu Tuật thật sự là một đứa nhỏ tốt……”

“Đó là tất nhiên.”

Thanh Dạ cười cười, tiếp lời.

“Thật sự rất xứng……” Mẹ anh tiếp tục vui mừng.

“Khụ khụ……”

Cha anh nhịn không được ho khan vài tiếng, ý bảo bà vợ mình nói chuyện trước công chúng phải chú ý đúng mực.

Không nghĩ tới mẹ anh lại liếc mắt hỏi:

“Ông có điều gì bất mãn sao, hả?”

“Không có.” Cha anh lập tức phủ định,“Chắc là do viêm khí quản thôi……”

“Không?”

Chỉ thấy Thanh Dạ nhìn như mẹ mình đang dịu dàng bỗng nhiên lại dùng tay xoa xoa trên mặt ông chồng một cái, cau mày nói:

“Không có vấn đề gì sao anh lại có cái bản mặt này, giống như ăn khổ qua vậy?”

“Anh trước nay không phải đều như vậy sao……”

“Ở trước mặt mấy đứa nhỏ, tốt xấu gì cũng phải có biểu hiện vui vẻ chứ, chẳng may khuôn mặt ác nhân của anh dọa người khác bỏ chạy thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe xong vợ mình giáo huấn, ông không thể không đem biểu tình trên mặt tỏ vẻ ôn hòa hơn một chút…… Chỉ tiếc ông trời sinh không thích cười, thành ra vẻ mặt đó có chút …… cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười.

“Phốc……”

Thanh Dạ là người đầu tiên cười ra tiếng.

“Ai ai…… Cha Vũ Trạch chính là trời sinh có bộ mặt ác nhân, Tiểu Luật con trăm ngàn lần đừng để ý nhé.” Mẹ anh giải thích.

“Không đâu ạ.”

Chu Luật chỉ cảm thấy, những người trong gia đình này thật sự rất đáng yêu.

“Đến đây rồi, các con vẫn là nên đi thăm triển lãm đi. Hai người già chúng ta sẽ không ở đây nói linh tinh nữa.” Mẹ anh thập phần hiểu ý nói,“Vũ Trạch, có thời gian rảnh thì bảo Tiểu Luật đến nhà chơi nhé.”

“Con biết rồi.”

“Vâng ạ, hai người đi thong thả.” Chu Luật mỉm cười nói.

Mẹ Thanh Dạ kéo cha anh đi được vài bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc:

“Con.”

“Gì ạ?”

“Xem ra, đêm nay mẹ chắc không cần gọi điện đến chỗ con kiểm tra rồi.”

“……”

Ý đồ của Thanh Dạ đã bị phát hiện.

“Nhưng mà, con à.” Mẹ anh cười xấu xa, nói,“Luôn chạy tới chạy lui như vậy con không mệt sao? Không bằng, từ này về sau không cần quay về cái ổ chó của con nữa.”

“……”

“Ha ha a……”

Mẹ anh dần dần đi xa. Loáng thoáng còn có thể nghe được “Con cái gả ra ngoài giống như bát nước hắt đi”…… với mấy lời linh tinh nữa.

Thanh Dạ khe khẽ thở dài.

“Anh bị cha mẹ bỏ rơi rồi.” Chu Luật xem xét nói.

“A di đà Phật……” Thanh Dạ thở dài nói,“Muốn bỏ thì cứ bỏ đi, nhưng loại gặp gỡ kiểu này tốt nhất là đừng gặp thêm một lần nữa……”

“Thanh Dạ, cha mẹ thật sự là rất cởi mở, là những người rất đáng mến……” Chu Luật cảm khái.

“Luật.” Thanh Dạ quay đầu, ôn nhu lời cậu,“Đừng quên, hai người cũng là cha mẹ em.”

Chu Luật sửng sốt, mỉm cười thật tươi.

“Vâng.”

Hai người đi xem triển lãm xong, đang trên đường đi bộ về nhà.

Đi tản bộ trên con đường được ánh sáng hoàng hôn bao phủ, Thanh Dạ cười nói:

“Nếu ngay cả mẹ anh cũng đã nói như vậy…… Không bằng đêm nay thu lưu anh đi, thân ái.”

“Từ buổi sáng anh bỗng nhiên xuất hiện, em đã biết sẽ nhận được kết quả này  mà.” Chu Luật cũng cười.

Ngủ lại cũng không có điều gì không ổn. Quần áo để thay cũng đủ nhiều, ngay cả máy tính cũng đã đem đến thêm một chiếc. Quốc chiến mấy trận đấu trước, hai người cơ bản đều là ở chung một phòng để chỉ huy.

Càng ngày trạng thái ở chung càng quen thuộc…… Không bằng cứ để mỗi ngày đều thành sự thật đi. Thanh Dạ suy nghĩ.

Đúng lúc này, điện thoại có âm báo tin nhắn đến.

Người gửi tin là Cá Chết.

“Lão đại…… Trục Phong tìm anh cùng Phó hội.”

“Có chuyện gì? Bọn anh còn đang ở bên ngoài, để đến lúc về nhà đã nhé.”

Thanh Dạ sau khi gửi xong tin, lắc đầu nói:“Thật không hiểu Trục Phong tìm chúng ta làm gì.”

“Trục Phong của Ảo Giác?”

“Uh.”

“Uhm…… Trong lúc Quốc chiến còn có chuyện gì muốn nói sao?”

“Anh cũng không biết.”

Thanh âm báo tin nhắn lại vang lên lần nữa.

Chỉ thấy Cá Chết trả lời:

“Ý đồ của anh ta em cũng không rõ ràng lắm, nhưng nhất định là cùng chuyện này có liên quan — lão đại, anh biết không? Ảo Giác không lâu sau dự tuyển đã ở trên diễn đàn tuyên bố giải tán……”

“……”

Thanh Dạ sửng sốt, nghĩ đến chuyện mình đã bỏ qua.

“Sao vậy?” Chu Luật nghi hoặc hỏi.

“Cá Chết nói…… Ảo Giác giải tán.”

“……”

Hiện tại, đến phiên Chu Luật sững sờ.

“Một công hội lớn như vậy, bỗng nhiên lại giải tán, không thể hiểu nổi……” Thanh Dạ thì thào.

“Trục Phong khẳng định không phải nói đùa sao?”

“……”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định về nhà trước rồi nói sau.

Bỗng nhiên nghe chuyện có người từng là đối thủ của mình đột nhiên biến mắt, hai người lại không có một chút cảm giác vui vẻ.

Ly biệt trong trò chơi cùng ly biệt trong hiện thực giống nhau, đều ảnh hưởng đến cảm giác của con người. Nhưng tại thời điểm đang hạnh phúc nhất bỗng nhiên cảm giác này lại giáng xuống trên người, trong lòng bỗng có tư vị đắng ngắt.

Tin tức này, đang nhắc nhở bọn họ…… tới sự thật trước mắt.