Thanh Long thượng nhân nhìn Tiêu Trần, mở miệng nói: “Bổn tọa sớm đã thức tỉnh vào mấy năm trước, nhận thấy ngươi là quốc vận chi tử hiện nay của Thanh Long Cổ Quốc nên đã chuyển vận pháp lực và các loại tài nguyên cho ngươi, không ngờ, ngươi vẫn thua Thần Tử Quân gia kia.”
Tiêu Trần nghe vậy thì trên mặt lộ ra oán hận lạnh lẽo, hắn ta nói: “Lão tổ, khi đó vì sao ngài không trực tiếp ra tay, trấn sát Quân Tiêu Dao kia?” “Hừ, ngu muội, khi đó nếu bổn tọa ra tay thì kết quả chính là ngươi và ta đều không bước ra được Quân gia!” Thanh Long thượng nhân lạnh lùng mắng một tiếng. Thật ra lão luôn tương đối vừa lòng với biểu hiện của Tiêu Trần, chỉ là hiện tại, tâm Tiêu Trần đã loạn. “Lão tổ, ngài là một vị chuẩn chí tôn, chẳng lẽ còn không thể làm Quân gia kiêng kị?” Tiêu Trần không cam lòng mà hỏi. Thanh Long thượng nhân lắc đầu và nói: “Đừng nói hiện tại thực lực của bổn tọa mười không còn một, cho dù là thời kỳ cường thịnh, cũng không làm gì được Quân gia, Hoang Cổ thế gia không đơn giản như ngươi tưởng tượng.” “Như vậy, chẳng phải cả đời ta cũng không thể báo thù rửa hận...” Tiêu Trần cắn răng mà nói. Hắn ta đã bị phế đi, Thanh Long thượng nhân cũng không thể giúp hắn ta. “Đừng nhụt chí, ngươi là quốc vận chi tử, ngày sau Thanh Long Cổ Quốc còn cần ngươi, bổn tọa cũng không để ngươi ảm đạm kết thúc như vậy.” Thanh Long thượng nhân nói. “Xin lão tổ tương trợ, cho dù phải trả giá gì thì tiểu tử cũng bằng lòng!” Tiêu Trần chém đinh chặt sắt mà nói. Thanh Long thượng nhân lộ ra ý mừng, lấy một quyển trục màu xanh lá ra. “Tuy gân mạch tu vi cả người ngươi bị phế, nhưng cũng coi như họa phúc tương quan, công pháp chuẩn chí tôn Thanh Thiên Hóa Long Quyết này là công pháp mà bổn tọa đã từng tu luyện, vừa vặn truyền thụ cho ngươi.” “Thanh Thiên Hóa Long, không phá thì không xây được!” Tiêu Trần nghe vậy, đôi mắt vốn mang đầy tuyệt vọng lại bốc cháy ngọn lửa hy vọng lần nữa. Cả người hắn ta như sống lại, ý chí chiến đấu sục sôi! “Quân Tiêu Dao, sai lầm lớn nhất của ngươi là quá ngạo mạn tự mãn, tha cho ta một con đường sống!” “Tiêu Trần ta nhất định sẽ trả mối thù này lại gấp trăm lần!” … Nhìn thấy Tiêu Trần lại khôi phục ý chí chiến đấu và tự tin, Thanh Long thượng nhân cũng vừa lòng gật gật đầu. Tính cách bất khuất kiên cường như vậy mới được coi là quốc vận chi tử. “Đúng rồi, ngươi phải tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết cho tốt, đồng thời, bổn tọa cũng phỏng đoán được, trong vòng mấy năm nay, hẳn bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn sẽ xuất thế.” Thanh Long thượng nhân nói. “Nguyên Thiên Chí Tôn, chẳng lẽ là... Một vị cường giả chí tôn?” Tiêu Trần trừng lớn đôi mắt. “Không sai, thực lực của Nguyên Thiên Chí Tôn rất mạnh, hơn nữa tính cách cường thế bá đạo, nghe đồn hắn từng cướp lấy mấy khối long cốt viễn cổ từ Tổ Long Sào của Thái Cổ Hoàng tộc.” Thanh Long thượng nhân nói. Nhắc tới long cốt viễn cổ, trong mắt Thanh Long thượng nhân cũng có chút nóng cháy. “Thái Cổ Hoàng tộc...” Tiêu Trần hít sâu một hơi. Nguyên Thiên Chí Tôn kia thật là một người bá đạo, dám trêu chọc cả Thái Cổ Hoàng tộc. Nhưng Tiêu Trần lập tức nghĩ tới mấu chốt trong đó, hắn ta nói: “Chẳng lẽ lão tổ là muốn...” Thanh Long thượng nhân gật đầu nói: “Không sai, ngươi cần tìm được một khối Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, sau đó tìm cơ hội tiến vào bí tàng, cướp lấy long cốt viễn cổ kia.” “Nếu Thanh Thiên Hóa Long Quyết của ngươi có được long cốt viễn cổ thì có thể tu luyện đến đỉnh cao.” “Bổn tọa cũng có thể lấy một khối long cốt viễn cổ để trọng tố thân thể.” Tiêu Trần nắm chặt nắm tay, trong mắt sục sôi ý chí chiến đấu. “Lão tổ yên tâm, ta nhất định sẽ đi bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, cướp lấy long cốt viễn cổ!” “Còn Quân Tiêu Dao và tiện nhân Bái Ngọc Nhi kia nữa, các ngươi đều chờ cho ta!” Tiêu Trần ngửa mặt lên trời cười dài, rốt cuộc cũng thấy được ánh rạng đông báo thù. Mà cùng lúc đó, trong Thiên Đế Cung của Quân gia. A pi! Quân Tiêu Dao sờ sờ cái mũi. “Có người đang mắng ta, là Tiêu Trần sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm. Dựa theo kịch bản, lúc này chắc hẳn hắn ta đã đạt được cơ duyên kỳ ngộ rồi. Hiện tại có lẽ đang suy nghĩ, ngày sau nên trả thù mình như thế nào. “Tiêu Trần, lần này ngươi cho ta long khí và vị hôn thê, lần sau không biết lại muốn đưa thứ gì.” Quân Tiêu Dao cười. Thật ra hắn hy vọng những nhân vật thiên kiêu giống như Tiêu Trần tới càng nhiều càng tốt. Chỉ có cắt hư rau hẹ, không có nông phu mệt chết. “Tạm thời đặt việc của Tiêu Trần qua một bên, không được mấy năm thì phỏng chừng hắn cũng không làm nên chuyện gì.” “Vẫn nên chuẩn bị trước cho buổi tiệc mười tuổi, phải bế quan đột phá một phen.” Quân Tiêu Dao nỉ non. Dù sao cũng xem như lần đầu tiên mình lên đài bộc lộ quan điểm, hiện ra trong mắt đông đảo thế lực chốn Tiên Vực. Nếu biểu hiện không tốt thì không khỏi quá hạ giá. Khi tin tức Quân Tiêu Dao muốn bế quan truyền ra. Toàn bộ Quân gia đều oanh động. “Trời ạ, Thần Tử đại nhân muốn bắt đầu bế quan sao?” “Ta nhớ, hình như từ lúc Thần Tử đại nhân tu luyện đến bây giờ cũng chưa từng bế quan đúng không?” “Không bế quan mà tốc độ tu luyện còn nhanh như vậy, vậy bế quan rồi sẽ đến mức nào nữa?” “Hẳn Thần Tử đại nhân sẽ đột phá đến Chân Linh Cảnh?” Bốn phương tám hướng Quân gia đều truyền đến tiếng nghị luận. Bọn họ cũng rất tò mò, Quân Tiêu Dao chưa bao giờ bế quan, lần này nếu bế quan một năm thì thực lực sẽ mạnh đến mức nào? Cũng trong sự tò mò và chờ mong này, thời gian một năm chậm rãi trôi đi. Mà trong một năm nay, tin tức về chuyện Quân gia muốn tổ chức buổi tiệc mười tuổi cho Quân Tiêu Dao cũng bắt đầu lưu truyền ở Hoang Thiên Tiên Vực. Rất nhiều thế lực duy trì sự chú ý cao độ đối với chuyện này. Dù sao thì mười năm trước, dị tượng Vạn Thánh Triều Bái kia quá mức k hủng bố. Rất nhiều đại nhân vật và lão cổ đều suy đoán, rốt cục vị Thần Tử thần bí kia của Quân gia có thể chất nghịch thiên ra sao. “Phụ thân của Thần Tử chính là Bạch Y Thần Vương, một tồn tại cấm kỵ, phỏng chừng thể chất của Thần Tử cũng không kém đi đâu.” “Không sai, Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối được coi là một trong những người có cơ hội chứng Đế nhất thời đại cận cổ, thậm chí chạm đến lĩnh vực tiên đạo, đáng tiếc mười năm trước...” Rất nhiều đại nhân vật các thế lực cổ xưa giao lưu thần niệm trên hư không.