"Ngươi muốn chết?" Hoa Thiên Vũ đối với câu trả lời trước sau trái ngược nhau như thế của Tô Lâm, có chút sững sờ, lòng cũng cảm thấy có chút lạnh, Tô Lâm ở trước mắt thật sự quá xa lạ, so sánh với hắn lúc trước, hoàn toàn là hai người, hài tử này vốn trước đó tất cả những kiên cường đều là giả bộ, trong nội tâm của hắn rất yếu ớt như vậy, ở chỗ này hắn vốn không có một chút cảm giác an toàn nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại còn phải lo quản cuộc sống sau này của một đám người như thế!

Giống như lời bây giờ hắn nói, cuộc sống như vậy, hắn thật sự quá mệt mỏi, đến tình trạng như hôm nay, cũng là hắn đã bị bức đến nước này, vị trí Đà chủ kia, hắn lên cũng phải tranh, không lên được cũng phải tranh, trên đại hội đó dường như chuyện sống hay chết đã không còn quan trọng! Hay là nên nói, nếu như chết trên đại hội đó, không chừng với hắn mà nói, đó còn là một cách để giải thoát!

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Lâm, thật sự giống như đang nói chuyện bình thường của người khác chứ không phải là chính mình, trong lòng Hoa Thiên Vũ không khỏi đau lòng một trận, cảm giác đau lòng này, là đồng bệnh tương liên* hay là thông cảm, Hoa Thiên Vũ cũng không biết.

(*Đồng bệnh tương liên: cùng bệnh cùng thương. Nghĩa là người ta gặp tình huống xấu giống như mình nên mình thông cảm, thấy thương người ta)

Hoa Thiên Vũ cảm thấy nàng cần phải làm một chút chuyện gì đó, đối mặt với một hài tử như vậy, nếu như nàng còn thờ ơ, thì chẳng khác gì nàng thật sự có chút lạnh lùng vô tình! Người không thể lúc này cũng đều làm vì mình được, nếu không, cho dù nàng thật sự dễ chịu, nhưng sự sống trên đời này, cũng mất đi ý nghĩa để sống!

Hoa Thiên Vũ nhìn Tô Lâm nói: "Vậy, ta nói, nếu như vạn nhất có thể, nếu ngươi có thể lên làm vị trí Đà chủ kia, ngươi cảm thấy ngươi có thể ngồi vững vàng trên vị trí kia sao?"

Tô Lâm nghe vậy ánh mắt nhìn Hoa Thiên Vũ như một tên ngốc, lắc đầu nói: "Đừng nói đến đây là chuyện không thể nào, coi như có khả năng đi nữa, chưa đến ba ngày ta ngồi lên vị trí Đà chủ này, nhất định là sẽ phơi thây ở đầu đường, ngươi có tin hay không?"

Hoa Thiên Vũ ngạc nhiên một hồi, Tô Lâm thấy vẻ mặt của Hoa Thiên Vũ, cũng biết nàng không hiểu, vì vậy nói ra: "Người ăn xin Cái Bang ở thành Tiên không chỉ có một nhóm người ta, toàn bộ ba mươi vạn người trong tiên đô, mà tổng số người trong Cái Bang cộng lại đã hơn hai vạn! Bên ngoài là phái áo đen những người này chính xác là những tên ăn mày, như Vương Đại Cẩu thì thuộc phái y phục sạch cột vàng, với lại bên trong thành cũng có hơn hai vạn người rồi! Cho nên theo ta đoán, là toàn bộ người bên trong thành tiên đều thuộc về người của Cái bang chính xác là vượt hơn năm vạn người! Những người này toàn bộ đều thuộc về Đại Nghĩa Phân Đà, ngươi sẽ không khờ cho ta có thể thật sự cạnh tranh hay có thể ngăn chặn nhiều người như vậy đi!"

Nghe Tô Lâm nói như vậy, Hoa Thiên Vũ đã hiểu được, thật ra lần chọn Đà chủ này, càng giống như màn diễn bộc lộ tài năng!

Từ trong năm vạn người chọn ra một người làm Đà chủ, chuyện này còn tàn khốc hơn so với tuyển chọn thi đại hội, hơn nữa bây giờ chỉ tuyển chọn một lần, trong năm vạn người đề cử, có thể nói là mỗi người ai cũng đều không phục ai! Như vậy nếu ở trong đợt thi đấu gặp chuyện không may thì người đó chắc chắn có khả năng gặp chuyện!

Mà như chính nàng vừa mới nói, nếu như Tô Lâm gặp vận may, cho dù chính xác là hắn lấy được tín vật của Đà chủ, hay hắn được như ý nguyện lên làm Đà chủ, thì chỉ sợ vị trí Đà chủ này hắn cũng làm không được bao lâu!

Nguyên nhân với lý do đều rất đơn giản, Cái Bang cũng không phải đều là một khối sắt (ý nói mỗi người trong CB có thực lực khác nhau, người mạnh kẻ yếu), Cái Bang vốn được chia thành phái áo đen với phái y phục sạch, chỉ sợ nơi này phân chia nhiều vòng tròn thế lực không giống nhau nhiều đến không kể xiết, nhân vật đại biểu cho thế lực không giống nhau đó vô cùng nhiều, thậm chí, ở hiện đại tin tức của đại hội tuyển chọn có thể Hoa Thiên Vũ còn lấy được, nhưng lần tuyển chọn Đà chủ này, có thể là người đứng đầu Cái Bang với quan phủ đã có quyết định về người được chọn!

Cho nên nói, lần tuyển chọn Đà chủ này, nhiều người tham gia hơn chẳng qua cũng chỉ là một hình thức, chỉ sợ là đã quyết định người chọn rồi, nói sơ qua, nếu như thực sự có người không biết thời thế mà nhảy ra cạnh tranh, thì như vậy kết quả không thể nghi ngờ hơn là bi thảm !

Chỉ là Tô Lâm cũng nhận biết rõ điểm này, bởi vì địa vị thân phận mình, lại còn tình cảnh hiện giờ của Cái Bang, bị cả nhóm ăn mày trước mắt này đẩy tới trước bục đài bắt buộc phải tham dự tuyển chọn, chuyện này có thể được xem là xót xa một phen!

Theo Hoa Thiên Vũ, đây không phải là đi tuyển chọn, cả nhóm tên ăn mày này lại đề cử Tô Lâm, quả thực là để hắn đi chịu chết! Hài hước hơn là Tô Lâm còn biểu lộ ra dáng vẻ vui mừng đi, nhưng hắn là người biết rõ nhất, vị trí Đà chủ này dù chính mình có tranh được hay không, thì người nhận được chỗ tốt cũng chỉ có nhóm ăn mày trước mắt này, mà chính hắn, lại còn lành ít dữ nhiều! Nói không chừng có thể là một đi không trở lại! Nghĩ tới đây lập tức ánh mắt Hoa Thiên Vũ nhìn Tô Lâm càng thêm nhu hòa!

Hoa Thiên Vũ quyết định phải giúp Tô Lâm, không phải là giúp hắn cướp lấy vị trí Đà chủ kia, làm vậy là hại hắn, nàng quyết định đi cùng hắn bằng cách giúp hắn trong tuyển chọn, không phải vì để cướp lấy vị trí Đà chủ, mà vì có thể giúp Tô Lâm sống sót!

Nghĩ như vậy, Hoa Thiên Vũ vừa cười vừa nói với Tô Lâm: "Vậy, ta không đi nữa, ta với ngươi cùng nhau đi đại hội tuyển chọn!"

Tô Lâm nghe vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ cười nhạt một tiếng, nói: "Đi ngủ sớm đi! Chuyện ngày mai, thì ngày mai nói sau, bắt ngươi nói chuyện với ta lâu như vậy, vất vả rồi!"

Không ngờ lại cho là đang nói chuyện phiếm! Thái độ của Tô Lâm làm Hoa Thiên Vũ rất ngạc nhiên, nhưng nàng lại cảm thấy hợp lý. Dù sao, nàng là một người tàn tật, vừa rồi không có biểu hiện ra hành động gì khác thường mới có thể, không bị Tô Lâm coi thường, vừa vặn có một bằng hữu có thể tâm sự cũng không tệ!

Nhìn theo bóng lưng Tô Lâm rời khỏi, trong lòng Hoa Thiên Vũ đã có quyết định, bất cứ như thế nào, ở dưới tính huống không bị lộ Phong Linh sáo, nàng vẫn có thể dùng hết năng lực giúp Tô Lâm! Cứ coi như là đền đáp đi, hay làm cho lương tâm mình dễ chịu, nếu như nàng biết nhiều như vậy, mà chuyện gì cũng không chịu làm, trong lòng Hoa Thiên Vũ như thế nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Thật ra đi tới nơi này thế giới này lâu như vậy, trừ Phong Linh sáo, Hoa Thiên Vũ vẫn muốn dùng những chiêu thức của nàng ở hiện đại, dù sao nhiều kỹ năng hơn cũng không gây hại cho mình, hơn nữa còn có nhiều thêm thực lực tự vệ, tại cái nơi loạn thế này, cũng có thể sống dễ chịu hơn chút, còn bây giờ, đúng lúc là một cơ hội tốt để thừ nghiệm.

Kiếp trước Hoa Thiên Vũ là thiên tài giỏi nhất của gia tộc võ cổ thần bí! Nếu như không bởi vì vòng tay ngọc xanh kia, cuộc đời của nàng sẽ là một hình ảnh khác, nhưng vì vòng tay ngọc xanh kia, nàng mới tới chỗ này một nơi đối với nàng mà nói là một thế giới hoàn toàn xa lạ, lại còn nhập vào xác một người có cơ thể không được bình thường.

Nhưng tất cả những chuyện ấy đối với Hoa Thiên Vũ mà nói, đều chưa được tính là vấn đề lớn lao gì, dù sao, thiên tài cũng không chỉ là một người có chỉ số thông minh với cơ thể đầy đủ trời cho, vì thế với Hoa Thiên Vũ mà nói, thiên tài là, là người mặc dù ở trong hoàn cảnh nào, lâm vào trong tình cảnh nguy hiểm như thế nào, thì đều có thể lật ngược lại thời cơ về mình trong thời gian ngắn nhất!

Thật ra, tình huống trước mắt này hết sức tệ, đi đứng bị tàn tật, trong người lại còn có độc tố không biết tên, mà thân thể này lại yếu nhiều bệnh tật, nếu là người bình thường mà nói, có thể đã bỏ mình rồi, nhưng với Hoa Thiên Vũ mà nói, những chuyện này đều không là vấn đề gì cả, vấn đề chỉ nằm ở cách sử dùng thủ đoạn để nhanh chóng tăng cường thực lực của mình mà thôi. Nhìn bóng lưng Tô Lâm rời khỏi, Hoa Thiên Vũ âm thầm hạ quyết tâm, cho dù vừa khổ vừa mệt mỏi, nhưng nàng muốn mình nắm chắc cơ hội lớn này, mà tăng thực lực của mình!

Bí pháp để làm tăng thực lực của gia tộc võ cổ có rất nhiều, giờ phút này trong đầu Hoa Thiên Vũ lập tức nghĩ tới không dưới năm bí pháp làm tăng thực lực rất nhanh, cực kỳ nhanh thế nhưng, trong năm phương pháp ấy Hoa Thiên Vũ đã loại bỏ hết bốn phương pháp rồi, bởi vì, bốn phương pháp này đối với nàng mà nói, tốc độ tăng thực lực quá chậm! Chỉ có phương pháp cuối cùng là phương pháp thứ năm này, mới có thể làm cho nàng vào trước rạng sáng ngày mai, tăng lên thực lực của mình tới một trình độ mà nàng khá hài lòng.

Đương nhiên, không thể mạnh so với lúc nàng ở kiếp trước, nhưng có thể bảo vệ được tính mạng của nàng với Tô Lâm, hẳn là có thừa đi!

Chỉ là quá trình tăng lên thực lực này, vô cùng đau đớn! Nói thẳng ra là, phương pháp này thực ra là tự mình hành hạ mình!

Bởi vì thân thể bây giờ của Hoa Thiên Vũ thật sự quá yếu, thậm chí một chút võ công căn bản cũng không có, nhưng dù cho thân thể có cơ bản nhất đi nữa cũng không chịu được, chứ nói chi đến thân thể bị tàn tật đầy thân kịch độc, cho nên trong quá trình tăng thực lực này, vốn đau đớn sẽ càng ngày càng tăng theo bội số!

Nhưng sự đau nhức ấy với người có tâm trí kiên định mà nói, vốn cũng không phải là vấn đề, vấn đề là ở thân thể bây giờ của Hoa Thiên Vũ, có thể tỉnh táo chống đỡ qua hay không, bởi vì quá trình tăng thực lực yêu cầu con người, trong toàn bộ quá trình tăng lên, nhất định phải tỉnh táo, nếu không, trong quá trình tăng lên kinh mạch mở rộng, hấp thu tất cả linh khí của trời đất mà người lại ngất đi sẽ gây ra rủi ro hay không kịp thời khai thông, mà nặng thì chết, nhẹ thì cũng sẽ bị tàn phế.

Nếu như thời gian cho phép, Hoa Thiên Vũ cũng sẽ không tuỳ tiện sử dụng thủ đoạn tăng thực lực nhanh này, nhưng ở dưới mắt nàng rõ ràng là thời gian không đủ, chỉ có thể đủ để đánh cuộc một lần, mặc dù tiền đặt cược là tính mạng mình, nhưng bây giờ đời người vốn là một canh bạc, và bây giờ, nàng cũng như Tô Lâm, nhất định phải lấy ra tất cả sức lực mà vật lộn đọ sức một phen, nếu vật lộn đọ sức thành công, thì từ đó trở về sau là một con đường bằng phẳng, nếu thất bại, chỉ đơn giản một tính mạng hèn hạ mà thôi!

Nhưng một khắc trước khi đau nhức đến, cảm xúc trước tiên của Hoa Thiên Vũ là hối hận! Cho tới bây giờ cho dù đến đây, nàng cũng chưa ăn bao nhiêu khổ sở, dường như trước khi nỗi đau đớn bắt đầu thiếu chút nữa con mắt nàng đã tối sầm lại ngất đi!

Cơn đau này, không phải như cơn đau bình thường, cơn đau này cũng không phải là cơn đau nhói khi đâm vào da vào thịt, mà cơn đau này, là đau từ trong xương, theo kinh mạch đi lên, là cơn đau theo sâu vào trong linh hồn như muốn xé rách!

Thử hỏi xem, lấy bí pháp ép buộc kinh mạch vốn nhỏ yếu bắt buộc nó phải mở rộng căng lớn ra, đây cũng đã là một chuyện vô cùng đau đớn, huống chi lần này Hoa Thiên Vũ vừa mở rộng kinh mạch vừa tiến hành mở rộng toàn thân, cả người nàng từ bên ngoài nhìn không ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ dưới y phục đi xuống, kinh mạch ở dưới da nàng giống như những con thuồng luồng đang cuồn cuộn nhảy múa, suýt chút nữa đã nổ tung!

Mà trong quá trình này, Hoa Thiên Vũ hoàn toàn dựa vào một chút sức lực sắp cạn, làm cho thân mình bất cứ có như thế nào cũng không thể ngất đi, là một nữ hài tử, một hài tử chưa bao giờ trải qua cơn đau nhức vô cùng thế này, trong suốt toàn bộ hơn bốn canh giờ, cơn đau đớn ngàn vạn lần này có thể so sánh như đang sinh con!

Nhưng mà cũng may là vào lúc trời hừng sáng, lúc một luồng ánh nắng sớm chiếu vào phòng, cuối cùng Hoa Thiên Vũ cũng đã tăng lực thực xong! Mặc dù cả người đầy mệt mỏi, nhưng khi cảm nhận được linh khí với nội công chạy cuồn cuộn trong thân thể, cùng với cảm giác đó là cảm giác Phong Linh sáo đang tiến hành tinh lọc lại linh khí trong thân thể, trên khuôn mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Hoa Thiên Vũ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, thật không dễ dàng mà, nhưng cuối cùng cũng đã thành công! Hy vọng những chuyện tiếp theo tất cả đều thuận lợi!