Kế Mông cảm nhận được, từ ngày nó đến đây, Hứa Đình đối với nó không còn quan tâm như lúc đầu.

Tuy rằng nó mỗi ngày vẫn nằm ở một góc trên giường của Hứa Đình mà cuộn tròn lại ngủ, Hứa Đình cho nó ăn táo, nó có thể tự do bay đến mọi nơi, thậm chí nó còn có thể nằm ở trên cái giường nhỏ ở chỗ hành lang gấp khúc mà hóng gió ngủ nghỉ. Kế Mông vẫn là cảm thấy được rằng, Hứa Đình đối với nó không còn tốt như trước kia nữa.

Hứa Đình không giống những tiểu tiên khác đem thần thú của mình đi tu luyện cùng, luôn một mình luyện công, bắt nó phải ở trong viện. Hứa Đình ngay cả lời nói đồng ý giữ nó lại bên mình làm thần thú cũng chưa từng nói qua.

Một ngày kia, Hứa Đình luyện công trở về, ôm trong lòng một con tiểu hổ có hoa văn màu trắng. Tiểu hổ từ trong lòng Hứa Đình nhảy lên trên mặt đất, hóa thành một nam đồng chừng mười hai mười ba tuổi, cái đuôi dài màu trắng có đường vân đen ở phía sau cứ đong đưa đong đưa, trên đỉnh đầu có hai cái lỗ tai bóng loáng đang vênh vênh lên, nó bổ nhào về phía Kế Mông, xách hai cái cánh bé xíu của thằng nhỏ lên, lấy tay chỉ chỉ vào đầu của nó.

Hứa Đình cười hì hì mang Kế Mông từ trong tay nó ra: “Nó không phải là đồ chơi đâu, lại đây nào, để ta nói cho ngươi biết, nó là tiểu thái tử Kế Mông của Đông Hải Long Vương. Kế mông, nó là A Thiên.”

A Thiên nghiêng đầu nhìn nhìn Kế Mông, lộ ra hai cái răng nanh, hắc một tiếng.

Kế Kông rốt cục cũng hiểu được, Hứa Đình đúng là ghét bỏ nó.

A thiên dường như rất thích bắt nạt Kế Mông, mỗi ngày khi Hứa Đình vừa đi, hắn lại ở ngay trong viện trêu ghẹo Kế Mông, xách hai cái cánh của nó lên, bắt nó phải đong đưa tới lui, lại ném nó vào trong ao nước nhỏ. Hóa thân thành nguyên hình của tiểu Bạch hổ, xem Kế Mông như con bướm mà bổ nhào đến bắt. Kế Mông bay rất chậm, lại không cao, A Thiên một phát đã vừa vặn tóm được nó, ôm lấy nó mà lăn lộn. Hắn còn chiếm lấy cái giường nhỏ ở phía hành lang gấp khúc, đem cái giường nhỏ ấy vào trong viện, nằm ở trên đó mà phơi nắng nghỉ ngơi.

Một buổi sang nọ, A Thiên đang nằm trên chiếc giường nhỏ mà phơi nắng nghỉ ngơi, vẫy vẫy cái đuôi về hướng hành lang gấp khúc rồi nói với Kế Mông: “Aiz, ngươi không phải là rất muốn biết, vì cớ gì mà Hứa Đình lại dẫn ta về đây sao?”

Kế Mông gật đầu.

A Thiên gác chân lên mà nói: “Đương nhiên là dùng ta để làm thần thú cho hắn cưỡi áh. Ngươi cũng biết, thần tiên bọn họ ai cũng cần phải có thần thú để cưỡi. Vốn dĩ mỗi người chỉ có thể dưỡng một con thôi, nhưng mà ngươi thì lớn không nổi, làm sao mà làm thần thú cho người ta cưỡi được. Hứa Đình đành phải tái dưỡng ta thôi.”

Kế Mông im lặng mà cúi đầu, hóa ra nó không có đóan sai, Hứa Đình quả thật là ghét bỏ nó, muốn tìm thần thú khác để thay thế nó, bởi vì nó vô ích.

Hứa Đình đối với A Thiên tốt lắm, lúc Hứa Đình trở về, A Thiên lập tức biến thành tiểu hổ nằm ở trên giường của hắn mà ngủ. Hứa Đình còn giúp A Thiên gãi ngứa, Hứa Đình chưa từng giúp kế mông gãi ngứa qua.

Kế Mông ngồi xổm trên tấm chăn bông, tủi thân co người lại mà gặm quả táo. Hứa Đình thường xuyên dùng đầu ngón tay chọt chọt vào bụng nó, “Ăn nhiều như vậy, coi chừng không thể bay được nữa đó.”

Một ngày kia, Tây Thiên Vương đến làm khách tại phủ của Bảo Linh Đạo Quân, các đệ tử đều phải đi tiếp khách, Tây Thiên Vương cùng Hứa Đình rất thân với nhau, qua ba tuần rượu, lại nhìn Hứa Đình mà cười nói: “Nghe nói tiểu tử ngươi bắt được con trai của Đông Hải Ngao Quảng làm thần thú?” Hứa Đình cười gượng một cái, chuyện này xem ra tòan bộ Thiên Đình ai cũng đều nhắc đến.

Tây Thiên Vương nói: “Lợi hại, lợi hại! Quả là anh hùng xuất thiếu niên! Trong thiên đình này không có ai có thể thu phục được rồng để cưỡi, ngươi là người đầu tiên!” Vỗ vỗ bả vai Hứa Đình, “Hôm nay ta cũng dẫn theo một con thần thú để cưỡi đến đây, là do Bắc Thiên Vương thu phục rồi tặng lại cho ta. Ta để xích nó ở một cái cây bên cạnh điện, ngươi có muốn đi xem thử không?”

Hứa Đình vui vẻ đáp ứng, theo Tây Thiên Vương đi đến bên cạnh điện, xa xa thấy bóng dáng của trân thú, ở trong lòng thầm reo lên đúng là bảo bối ah.

Tọa kỵ của Tây Thiên Vương, đúng là Hứa Đình đã từng gặp qua con mãnh thú Hỏa kỳ lân này.

Hỏa kỳ lân thập phần có linh tính, nó vốn đang nằm sấp xuống mà ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng động, vội nhướng nửa mắt lên, liếc một cái nhìn thấy Hứa Đình, liền nhận ra chính là cừu nhân ( * kẻ thù).

Vì thế Hỏa kỳ lân thét lên một tiếng giận dữ, vùng ra khỏi xiềng xích, uy dũng mà tiến đến phía trước.

Trong nhất thời khói báo động cuồn cuộn nổi lên, Hỏa kỳ lân phun lửa phun khói, nháy mắt đốt cháy một tòa lầu bên cạnh điện.

Tây Thiên Vương, Bảo Linh Đạo Quân và các vị tiên đồ cùng nhau xông lên, thay nhau đại chiến với Hỏa kỳ lân. Hỏa kỳ lân nhìn chằm chằm vào Hứa Đình, xông đến bên trái tấn công bên phải, mọi người đành khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn nó cứ nhằm vào Hứa Đình mà tấn công, phun ra một ngọn lửa ——

Bỗng nhiên, một luồng điện quang xuất hiện, đánh vào trước mặt Hỏa kỳ lân, ngăn trở thế tấn công của nó, cuồng phong từng trận, thổi tan khói đặc, mây đen tụ lại, sấm chớp xuất hiện, mưa to ập đến như trút nước, dập tan ngọn lửa mà Hỏa kỳ lân vừa phun ra.

Chúng tiên liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám mây đen trên đỉnh đầu của Hứa Đình, một con Thanh Long sáng chói đang uốn lượn, nuốt mây phun sương, trút mưa tạo sấm.

Hỏa kỳ lân đương nhiên không địch lại chúng tiên, bị hậu sinh bắt giữ. Hào quang trên Thanh long dần dần mà nhạt đi, mưa dần dần nhỏ lại, mây dần dần mà tan ra. Cuối cùng, lạch cạch một tiếng, một thân hình tròn vo bé xíu lăn lông lốc, rớt xuống trước mặt Hứa Đình.

Hứa đình nâng nó lên, nó giãy giụa, hai cánh khẽ rung động, nhìn Hứa Đình mà nói: “Ngươi xem, ta không có lừa ngươi, ta thật sự có thể biến thành hình dáng của một con rồng.”

Hứa Đình hung hăng mà xoa nhẹ đỉnh đầu của nó, trầm giọng nói: “Ta đương nhiên biết ngươi có thể! Ta có nói là không tin ngươi sao?”

Tây Thiên Vương trịnh trọng mà bồi hòan mọi thứ sau đó, rồi kéo Hỏa kỳ lân hồi phủ. Hứa đình cũng ôm Kế Mông trở về nơi nghỉ ngơi của mình. Đặt Kế Mông lên tấm chăn bông, Hứa Đình lại sờ sờ đầu nó: “Sư phụ nói cho ta biết, muốn hóa giải pháp thuật mà ngươi đã tiêu hao tinh lực quá độ năm đó chỉ có phương pháp là cho ngươi ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, không tu luyện cũng không được động đến pháp thuật, ba bốn trăm năm sau là có thể dưỡng thật tốt. Thật vất vả mới dưỡng ngươi được như thế này vậy mà chỉ trong hôm nay tinh lực đã bị ngươi đem tiêu hao hết sạch. Muốn nhìn thấy ngươi lớn lên, có thể làm thần thú của ta, e là phải chờ thêm một ngàn năm nữa.”

Kế Mông rụt rè trong tấm chăn: “Ngươi có thể đi tìm A Thiên làm tọa kỵ cho ngươi.”

“A Thiên?” Nét mặt Hứa Đình vô cùng kinh ngạc, “Hắn là thần thú của sư huynh ta, sư huynh xuống núi làm việc, ủy thác cho ta chăm sóc hắn vài ngày. Hắn không nói cho ngươi biết sao?”

A thiên đi rồi, bởi vì sự phụ cùng sư huynh của Hứa Đình đã trở về. Lúc đấy A Thiên túm lấy hai cái cánh bé xíu của Kế Mông, cười hì hì rồi lấy tay chỉ chỉ vào đầu thằng bé.”Hắc hắc, lời ta nói lúc trước với ngươi đều là gạt ngươi áh, ai biểu ngươi ngốc như vậy.”

Hứa Đình nhìn thấy A Thiên với sư huynh mình sao mà tính nết giống nhau quá, đành ưu sầu mà nói, đứa nhỏ này, đi theo sư huynh cái tốt không học, chỉ học toàn tính xấu của hắn thôi.

Kế mông thực sự rất vui vẻ, bởi vì Hứa Đình nói với nó, “Ngươi là thần thú của ta, ta về sau sẽ không thể có thần thú khác, cho nên ngươi phải dưỡng thật tốt.” Kế Mông mỗi ngày đều ôm quả táo mà bay tới bay lui, thực rất hạnh phúc.

Giữa trưa ánh mặt trời chói sáng, Hứa Đình ngủ trên cái giường nhỏ ở hành lang gấp khúc, mơ thấy một giấc mộng.

Hắn mộng thấy chính mình đang cưỡi trên một con Thanh Long, ở tận phía trên trời, ngự phong mà bay lượn.

Hứa đình nhịn không được nở một nụ cười đắc ý, đương nhiên, đợi giấc mộng này trở thành sự thật, còn phải đợi một khỏang thời gian rất lâu rất lâu. Kế Mông đang ôm hạt táo phía trước ngực mà cắn, miệng thì khò khè khò khè, hai má chợt xuất hiện hai khối đỏ ửng, xem chừng đang vô cùng thích thú thỏa mãn, nước miếng cứ nhiễu tí tách ở phía vạt áo trước của nó.

Kế mông cũng mơ thấy một giấc mộng.

Nó mộng thấy mình có hình dáng cũng giống như Nhị ca, thật sự biến thành bộ dáng giống như con người, cùng Hứa Đình sóng vai đứng ở trên đám mây, ngắm nhìn từng làn gió thổi qua, thanh sam nhẹ nhàng bay.

—— Hoàn ——