Thần Tiên Song Tuyệt

Chương 22: Tiểu thư, có người!

Ngoài Song Tuyệt Sơn Mạch.

Trên không trung vậy mà lại xuất hiện một cái ngôi sao chín cánh đang không ngừng xoay tròn.

Nó nhìn như một cái kính hội tụ hình tròn có hai mặt hơi nhô lên có chín cánh chỉa ra, nó hiện tại chính là đang lơ lửng bay ở trên không, phiêu du một cách thần kỳ.

Mà ở trên ngôi sao chín cánh kia, vậy mà lại có hai vị tu sĩ, một người là thiếu nữ trưởng thành và một người là lão giả.

Nữ tử thân khoác một bộ y phục màu trắng tinh khiết, mái tóc màu đen mượt mà thả xuống, thân hình cực kỳ nóng bỏng cùng duyên dáng, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm cực kỳ bốc lửa.

Dung mạo nàng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt sắc sảo, ngũ quan tinh tế, song nhãn có ánh sáng lập lòe tràn đầy hào quang.

Nhưng là, bên trong lại hiện lên một chút lo lắng thần sắc, nhịn không được lại hỏi lão giả bên cạnh:

- Đại trưởng lão, nơi này thật sự có người có thể cứu đệ đệ của ta sao? Lời của vị kia, liệu có tin được?

Lão giả thân mặc một bộ hắc bào, khí tức gần đất xa trời nhưng khí huyết và thân thể lại cường thịnh, ánh mắt có linh quang nhè nhẹ phát ra.

Hơi thở của y thu liễm đến cực hạn không để lộ một chút khí tức, cứ như là một người già bình thường

Tuy nhiên, nhìn vậy nhưng không phải vậy, y không thể nào là người phàm hay người già bình thường được.

Vì ánh mắt thăng trầm già nua kia!

Nghe lời nói của nữ tử vô cùng gấp gáp, y có chút cười khổ mà đáp rằng:

- Tiểu thư a, ta cũng không thể biết được nơi này rốt cuộc có xuất hiện người có thể cứu thiếu chủ ra hay không. Mặc dù vị kia là kỳ nhân dị sĩ, nhưng dù sao giữa chúng ta cũng không thân không thích mà y lại tiết lộ tin tức này cho chúng ta.

- Có thể là lừa gạt, hắn muốn hố chúng ta một lần, hoặc cũng có thể là ngược lại, nhưng chỉ cần là một chút hi vọng cứu sống được thiếu chủ, chúng ta sẵn sàng chấp nhận tất cả.

Lời nói của lão giả có chút âm trầm, mặt ngoài lạnh nhạt nhưng trong lòng cũng là hơi gấp gáp.

Dù gì đi nữa thì vị thiếu chủ kia cũng là con của gia chủ, là đệ đệ của tiểu thư nhà mình, bọn hắn sẵn sàng liều mạng hoặc bất chấp tất cả để cứu y từ trong động phủ kia ra ngoài.

Nói chung, không thể để y chết ở trong đó được!

Nữ tử nghe vậy càng thêm sốt ruột, hai bàn tay ngọc thủ nắm siết chặt lại, gương mặt có chút khó coi.

Đệ đệ, bất kể là như thế nào, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra!

Trong ánh mắt của nàng lóe lên sự kiên định và quyết tâm, gương mặt cũng dần trở nên nghiêm nghị.

- Chúng ra không thể di chuyển đến nơi khác tìm kiếm sao? Dù sao người đó cũng là ở trong Song Tuyệt Sơn Mạch.

Nữ tử giọng nói có chút mất kiên nhẫn hỏi, tâm tình nàng lúc này có thể nói là nóng như lửa đốt, bỏng như ngồi trên đống thang đang rực cháy.

- Không thể a, chúng ta chỉ có thể đợi tại vị trí này, không thể di chuyển đến nơi khác.

Lão giả bất đắc dĩ thở dài, giọng nói hơi không tốt trả lời, cũng hơi khó chịu trong lòng

Nữ tử sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, thầm mắng đáng chết!

Nhưng càng đáng chết hơn là bọn họ chỉ có thể ở một chỗ mà an phận chờ đợi người kia xuất hiện.

Không thể di chuyển đến nơi khác, nếu không có thể sẽ thay đổi tương lai gì gì đó, cái này khiến nàng cực kỳ khó chịu!

Lão giả bất giác trong lòng thở dài, cảm thấy ông trời có chút bất công, để tỷ đệ bọn hắn vừa đoàn tụ chưa lâu, nay lại phải có nguy cơ rời xa mãi mãi, mỗi người một phương thế giới âm dương.

Bọn hắn ở đây đợi, đợi một ngày, ba ngày, bảy ngày rồi lại đến nữa tháng.

Đến cuối cùng, sau một tháng tròn trĩnh không hơn không kém.

Hiện tại, ánh mắt của nữ tử đã có chút đỏ lên, bên trong như ẩn như hiện một làn huyết lệ muốn chảy ra nhưng lại kìm nén đến gắt gao.

Đến cả bờ môi ửng hồng cũng bị nàng mím chặt lại, hàm răng nghiến chặt như muốn cắn đứt cả mí môi.

Gương mặt càng thêm khó coi, cực kỳ không dễ nhìn thể hiện tâm trạng đang cực kỳ không tốt và bất an lo lắng của nàng.

Cảm giác nguy cơ kia, càng ngày càng mãnh liệt!

Đừng nói là nàng, đến cả lão của cũng mắt nhướng chặt lại lông mày có vài sợi lông mi màu trắng, gương mặt cũng không hơn nữ tử bao nhiêu.

Cực kỳ khó coi, thậm chí là vặn vẹo càng thêm nhiều nếp nhăn hơn như già đi vài tuổi nữa.

Trong đầu hắn luôn mở ra thần thức bao trùm khuôn viên gần trăm dặm, bao quát tất cả cảnh quan thu vào trong mắt.

Hắn chính là muốn tìm kiếm hình ảnh của người kia trong phạm vi này, tuy không thể rời khỏi vị trí nhưng bọn hắn lại có thể thả ra thần thức để quan sát a.

Nữ tử lại không làm như vậy vì có mở ra thì vẫn không lớn hơn Đại Trưởng Lão được, chỉ đành để y tự mình quan sát.

Đáng lý mà nói thì nàng không cần đi theo lão giả, vì nàng cũng không giúp được cái gì trong việc tìm kiếm người đó.

Theo bình thường, nàng có thể sẽ như những người khác trong tộc, chạy đông chạy tay tìm kiếm sự viện trợ hoặc đi đây đi đó tìm kiếm người khác cứu đệ đệ mình.

Nhưng trong lời nói của vị kia, bảo là nàng nhất định phải đi theo Đại Trưởng Lão đến nơi này, nếu không sẽ không thể gặp được người đó.

Nàng cũng bất đắc dĩ mà làm theo, cùng Đại Trưởng Lão đến nơi này chờ suốt một tháng.

Nàng cũng chẳng có tâm trạng ăn ngủ hay tu luyện, bởi vì tâm trạng của nàng, đã chìm trong sự tĩnh lặng, đó là sự bất lực đến không còn lời gì để miêu tả, chỉ có thể im lặng như chết.

Thử nghĩ mà xem, thân làm chị như nàng vậy mà lại trơ mắt nhìn sự sống chết của em trai mình ngày càng nhạt dần đi, ngày càng hung hiểm khó dò.

Nếu là trong trường hợp nàng không biết gì cả thì cũng thôi đi, nhưng trong này đâu?

Nàng biết cả vị trí, biết lẫn nguyên nhân nhưng lại chẳng thể làm gì.

Chỉ có thể ngơ ngác chờ đợi hi vọng, cầu nguyện có một người có thể cứu em trai của mình, nhưng điều này, sao mà khó!

Quá khó khăn!

Ánh mắt nữ tử hiện lên một chút thất thần nho nhỏ, trong cõi lòng hiện lên một chút tuyệt vọng.

Nhìn đệ đệ mình dần dần mất đi cơ hội sống, cái chết kề cập nguy hiểm hơn bao giờ hết ở trong đó nhưng lại bất lực, không làm gì được.

Đây quả thật là cách thức tra tấn đau khổ nhất, dằn vặt nhất mà nàng từng cảm thụ qua.

Cho dù có tắm trong biển máu đạp khô lâu, cùng vô số tu sĩ chém giết lẫn nhau, cùng vạn linh tranh phong mạt sát nàng đều không có tâm lý tuyệt vọng này.

Đột nhiên.

Từ trong nhẫn không gian của nàng phát sáng lên, ánh mắt của nữ tử phát sáng lên, vội vàng lấy ra một cái ngọc giản.

Nó là một cái ngọc giản có thể truyền tin qua lại với khoảng cách cực xa, chỉ cần không có ngăn cách không gian thiên địa là có thể liên lạc được.

Bây giờ nó đang phát sáng, đồng nghĩa với việc có người muốn truyền tin thông báo, liên hệ với nàng.

Nàng âm thầm hi vọng đó là một tin tức tốt, là loại tin tức mà nàng nằm mơ cũng muốn có được.

Tin tức về người có thể cứu sống em trai của nàng, là người siêu việt Pháp Lực Cực Cảnh, lấy tu vi Pháp Lực Kỳ vào trong đó, cứu em nàng ra!

Nhưng có lẽ, ông trời lại muốn tra tấn nàng, để nàng cảm nhận thứ cảm giác đau khổ nhất trên trần gian, mất đi người thân!

Bên kia truyền đến một giọng nói vui vẻ, nhưng lại không mấy khả quan, cũng không làm tâm tình của nàng tốt hơn.

Mà ngược lại, nó càng làm cho nàng tuyệt vọng hơn!

- Tiểu thư, chúng ta đã tìm thêm được một vị yêu nghiệt đạt đến Pháp Lực Cực Cảnh, hơn nữa thực lực còn không tầm thường, thiết nghĩ đưa hắn vào động phủ nhất định có thể cứu ra thiếu chủ.

Từ bên kia, vang ra một giọng âm thanh của một vị nam tử, giọng nói của y không thể nào che giấu đi sự vui vẻ ở trong đó.

Nhưng mà, nữ tử sắc mặt lại âm u, khó thở nói:

- Đừng đưa hắn vào nữa, mất công lại hại chết hắn, chúng ta đã đưa mấy người như vậy vào rồi nhưng kết quả ra sao các ngươi cũng hiểu. Bây giờ, chỉ có người siêu việt Pháp Lực Cực Cảnh mới có thể cứu sống đệ đệ của ta, không cần lãng phí mạng người nữa.

Nói xong lời này trái tim của nàng đau như cắt, lồng ngực phập phồng như bị ai đó hung hăng bóp chặt lại.

Mí môi khẽ rách, mí mắt run rẩy giật giật.

Đôi mắt đượm buồn, nàng u sầu khẽ thở dài, gương mặt không chút biểu tình.

- Tiểu thư....

Từ bên kia lại truyền đến một tiếng gọi nhỏ, giọng nói cực kỳ tiếc hận cùng than thở, ngắt đi liên lạc....

Lão giả ở phía sau này âm thầm thở dài không thôi, hắn không thể tưởng tượng được để nói ra được lời này, nàng phải gánh chịu bao nhiêu sự đau khổ.

Từ bỏ một chút cơ hội mỏng manh để cứu sống em trai mình, nói ra được lời này vì không muốn liên lụy hại chết người vô tội.

Haizz, lòng dạ như vậy khiến lão kính nể không thôi, không hổ là nữ trung hào kiệt, thiên tài của Cam Gia ta!

Trong quá khứ, bọn hắn cũng từng huy động hết tất cả lực lượng của Cam Gia, tìm kiếm thiên tài quái thai đạt đến cực hạn của Pháp Lực Kỳ, đưa bọn hắn tiến vào động phủ kia với một minh ước giao kèo.

Đó là nếu cứu được thiếu chủ của Cam Gia bọn hắn ra ngoài, nhà bọn hắn nhất định sẽ có trọng tạ với những phần thù lao cực kỳ hậu hĩnh.

Mặc dù cơ hội cứu ra được cực kỳ mỏng manh nhưng bọn hắn vẫn luôn hi vọng một kỳ tích nào đó sẽ xảy ra.

Nhưng.

Thực tế lại vả mặt bọn hắn đến đau rát, tất cả yêu nghiệt tiến vào nơi đó với tu vi là Pháp Lực Cực Cảnh, vậy mà lại một đi không trở lại!

Đừng nói là Cam Gia bọn hắn, cho dù là đám thế lực đồng cấp kia cũng trả thù lao vô cùng hậu hĩnh khi cứu được thiên tài của thế lực mình ra ngoài.

Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, chính là một đi, đi mãi mãi!

Đúng lúc mà nữ tử đang đau khổ đến thấu tận tâm can, sự đau đớn nhấn chìm nàng vào u minh bóng tối thì một âm thanh kinh hỉ của lão giả vang lên kéo nàng từ cõi u ám trở về ánh sáng:

- Tiểu thư, có người!

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc