Tiếng sấm ầm ầm, thiên địa biến sắc.

Lăng Cảnh khê vốn luôn yên tĩnh, nước suối trong vắt đột nhiên biến thành màu đỏ, cuồng phong gào thét, gợn sóng dâng cao làm cho Kim Diệp thuyền lắc lư như chiếc lá giữa dòng, giống như tùy thời đều lập tức lập úp.

Ngôn Sơ Thất vẫn úp mặt trên bàn gỗ đột nhiên bừng tỉnh, An hồ ly đang say giấc trên giường cũng tỉnh giấc.

Phù chú ngoài cửa thuyền vẫn lòe lòe tỏa sáng, bọn họ hoàn toàn không có cách để ra ngoài.

Nhưng nghe tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ, nhìn không gian tối đen như mực, thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sét dọa người, tâm của Ngôn Sơ Thất như chìm vào đáy biển tối tăm.

An hồ ly ghé vào bên nàng “ Sơ Thất tiểu thư…thiên đình tức giận…tiên nhân sẽ không có việc gì chứ?”

Sơ Thất trong lòng cực kỳ bất an, nhịn không được lại tiến gần phù chú ngoài cửa thuyền

Bên ngoài mưa vừa rơi.

Nam nhân mặc ngân bạch khôi giáp vẫn đứng ngoài đầu thuyền, mặt cho phong vân biến sắc, mưa to gió lớn, hắn vẫn đứng yên như pho tượng, lẳng lặng bảo hộ nàng.

Tựa hồ như cảm giác được động tĩnh phía sau, hắn hơi quay đầu nhìn lại.

Ngôn Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn.

Nam nhân này luôn trưng ra vẻ mặt lãnh khốc như là không để ý tới ai, thế nhưng đến lúc này hắn vẫn ở lại đây, bảo hộ cho nàng được bình an, hạnh phúc.

Nhưng mà lúc này, khi hắn quay lại nhìn nàng, trong mắt lại ánh lên sự tuyệt vọng.

Ngôn Sơ Thất không lên tiếng, g đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm rồi ngã ngồi xuống sàn thuyền.

Một tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả Lăng Cảnh khê.

Bầu trời đen kịt, cả thiên giới cũng là một mảnh hắc ám.

Mấy võ tiên nhân áp dẫn tội tiên Bạch Tử Phi đang bay trên không trung, sắp tới nơi địa ngục hắc ám nhất, thống khổ nhất. Nơi đó tràn ngập các linh hồn không có cơ hội tái sinh, nơi đó tiếng khóc vang suốt đêm ngày, nơi đó huyết lệ gần như chảy thành sông…

Bạch Tử Phi một đường bị áp dẫn, nội tâm lại rất bình tĩnh.

Chỉ mong Sơ Thất được bình an, cho dù thống khổ thế nào, cho dù bị tra tấn đến đâu, hắn cũng cam chịu.

Nhưng mà trong lúc bọn hắn đang bay, đột nhiên lại nghe tiếng khóc xuyên qua những tầng mây thật dày, thấu tận trời xanh.

Bạch Tử Phi cúi đầu …

Thì ra bọn họ đang bay qua Cô Tô thành, tiếng khóc bi ai được truyền ra từ Bạch phủ đang phủ một màu trắng chết chóc. Tiếng khóc thê lương, đau lòng…nghe rất quen thuộc, hắn nghe ra là của Bạch phủ nhân, người từ nhỏ đã xem hắn như con ruột sinh ra mà nuôi dưỡng

Tâm của Bạch Tử Phi vô cùng chua xót.

Hắn dừng lại cước bộ, cầu khẩn các võ tiên nhân “ các vị võ tiên, có thể xin các ngươi cho ta được gặp mẫu thân một lần không?”

Các võ tiên nhân vừa rồi mới đánh nhau với hắn ở Nghiêm Phán điện nên đương nhiên là không đáp ứng “ không được, ngươi là tội tiên, hiện tại đang bị áp giải đi chịu phạt sao có thể xuống nhân gian lần nữa”

Bạch Tử Phi biết bọn họ cực kỳ tức giận hắn, nhưng tiếng khóc kia như dao cắt vào lòng hắn.

Mười lăm năm qua, cả Bạch phủ đều không ai biết Bạch Hân đã lìa trần nên tất cả mọi người đều xem hắn như là đứa con chân chính của Bạch gia, xem hắn là thiếu gia, đối xử yêu kính có thêm, thật lòng lo cho hắn. Mười lăm năm qua, hắn lần đầu tiên cảm nhận được tình người ấm áp của nhân gian, người người ở đó đều ôn nhu, không giống ở Cửu Trọng Thiên các tiên nhân luôn thờ ơ lãnh đạm, dù ngẫu nhiên gặp nhau cũng chỉ coi là sơ giao. Giống như đám võ tiên nhân bên cạnh hắn, bọn họ vĩnh viễn chỉ biết chấp hành nhiệm vụ, hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin hay sự đau khổ của người khác.

Có lẽ giờ Bạch phủ đã biết Bạch Tử Phi hắn chỉ là kẻ thế thân cho Bạch Hân, mà Bạch Hân đã chết từ mười mấy năm trước. Ngày thường trong phủ luôn vang tiếng cười đùa mà giờ đây chỉ có tiếng khóc bi ai…

“Con ơi con…ngươi sao lại nhẫn tâm như thế, bỏ nương mà đi, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con suốt mười lăm năm trời ah..Con ơi con, ngươi lại nhẫn tâm như thế, nói đi là đi, không có ngươi, nương làm sao có thể sống tiếp…”

Bạch phu nhân khóc lóc thảm thiết, khóc đến tâm tê phế liệt, suýt chút nữa là té ngã xuống đất.

Bạch Tứ Hỉ đứng trong Bạch phủ, tay vung tiếng giấy, miệng lẩm bẩm “ công tử, ngươi lên đường bình an. Công tử, chúng ta kiếp này vô duyên, kiếp sau gặp lại, Tứ Hỉ nhất định lại là thư đồng của người, hầu hạ cho người thật tốt”

Gia đinh, nha hoàn trong Bạch phủ đều khóc thành một đoàn.

Bạch lão gia ngồi trên ghế thái sư, không lên tiếng nhưng lại chay mày, ánh mắt đầy phẫn hận.

Tiếng khóc từ Bạch phủ gần như vang vọng khắp Cô Tô thành, mà trong phòng nghị sự của Ngôn gia cũng đèn đuốc sáng trưng. Ngôn lão gia cùng sáu huynh đệ Ngôn gia nghe tiếng khóc từ Bạch phủ truyền sang cũng tâm loạn như ma.

Bạch Tử Phi rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, tiếp tục cầu xin các võ tiên nhân “ Bạch gia nuôi ta mười lăm năm, đối xử chân tình, Bạch Hân đã sớm lìa trần nên trong lòng bọn họ ta chẳng khác gì đứa con thân sinh. Bây giờ đi rồi sau này khó gặp lại được, xin hãy cho ta một cơ hội, coi như là báo đáp ơn dưỡng dục của bọn họ”

Đám võ tiên nhân nghe tiếng khóc bi ai rung chuyển cả đất trời thì cũng có chút mềm lòng, nhưng chỉ dụ bên người không thể không tuân theo, cảm đám liếc nhìn nhau mà không ai dám quyết định.

Bạch Tử Phi lại vội vàng thỉnh cầu “ chỉ một chút thôi, sẽ không làm lỡ việc đâu. Ta chỉ hướng bọn họ dập đầu, coi như là báo đáp ân tình mười lăm năm qua mà thôi”

Đám võ tiên nhân bối rối, lúc này từ Bạch phủ lại vang lên tiếng kinh hô “ phu nhân…phu nhân ngất xỉu rồi, mau đi mời đại phu”

Bạch Tử Phi nghe vậy thì không chịu được nữa, mặc kệ khổn tiên thằng đang trói buộc trên người, lập tức nhào xuống Bạch phủ

“Tội tiên! Từ từ!” Mấy võ tiên kinh hãi, vội vàng đuổi theo hắn

Bạch phu nhân không biết đã khóc bao lâu mà hai mắt sưng húp, cái khăn trong tay cũng ướt sũng, thân thể mềm oặt mất đi khống chế, hơi thở yếu ớt.

Nhóm nha hoàn hoảng sợ, kẻ lấy nước, người đi mời đại phu, người lo ấn huyệt nhân trung…cơ hồ là tìm đủ mọi cách để cứu chữa cho Bạch phu nhân.

Bạch lão gia vẫn ngồi trên ghế thái sư, nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, vẻ mặt vẫn đạm mạc, lạnh lùng giống như tâm cũng đã chết.

Bỗng nhiên trong lúc đó trên không trung vang lên tiếng sấm, hồng quang lóe lên làm cho đêm tối liền sáng trưng như ban ngày.

Người Bạch gia dường như cũng phục hồi tinh thần theo tia chớp này, liền phát hiện một nam nhân áo trắng, toàn thân bị trói, lệ rơi đầy mặt đang quỳ bên cạnh Bạch phu nhân.

Mọi người đều giật mình hô to: “Công tử!”

Đúng vậy, nam nhân này chính là Bạch Tử Phi. Hắn từ không trung cố sống cố chết hạ xuống đây chỉ vì muốn nhìn Bạch phu nhân cùng Bạch lão gia một cái. Mười lăm năm nuôi dưỡng, lại vì sự xuất hiện của hắn mà làm cho Bạch Hân không thể đầu thai chuyển thế…sự áy náy của hắn khó mà diễn tả bằng lời.

Nhưng mà Bạch phu nhân đã khóc đến hôn mê bất tỉnh, hơi thở suy yếu…

Bạch Tử Phi nhìn mẫu thân ở nhân gian, cắn môi gọi “ nương…”

Nước mắt cũng tuôn rơi.

Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Tử Phi, Bạch Tứ Hỉ vui mừng la lên “ công tử, ngươi chưa có chết. Bọn họ đều nói ngươi đã chết, đã thành tiên và rời khỏi nơi này…Công tử, ngươi sẽ không rời đi phải không? đúng không công tử?”

Bạch Tử Phi lắc đầu: “Tứ Hỉ, ta đã sớm nói với ngươi, ta là thần tiên, công tử nhà ngươi…Bạch Hân…thực ra đã chết từ năm sáu tuổi, là ta muốn ở lại nhân gian nên cố ý dùng thân phận của hắn, chẳng lẽ các ngươi đã quên năm đó ta kiên quyết đổi tên, không cho các người gọi ta là Bạch Hân nữa…thực ra, ta từ đầu đã không phải là công tử của Bạch gia, tới giờ cũng không phải…là ta lừa các ngươi…ta thực xin lỗi các ngươi”

Nghe mấy lời của Bạch Tử Phi, ai nấy đều mơ hồ.

Nghe nói công tử thành tiên, rồi giờ lại nghe nói công tử này không phải là công tử trước kia, lại nói công tử trước kia đã chết từ nhiều năm trước.

Trong lúc mọi người đang đơ như cây cơ thì Bạch phu nhân vốn đang hôn mê lại đột nhiên tỉnh lại, run rẩy đưa tay nắm chặt vạt áo của Bạch Tử Phi như sợ hắn lại đột nhiên biến mất. Hai mắt sưng húp và đỏ quạch vì khóc chậm rãi mở ra, mơ hồ nhìn bóng người phía trước “ nhi tử…”

Bạch Tử Phi cảm thấy trong lòng cực kỳ đau xót, cảm giác như tim hắn đang bị xé nát, muốn gọi một tiếng mẫu thân nhưng không biết vì sao lại chỉ có lệ tuôn trào, hơi lắc đầu nói “ ta…ta thực xin lỗi…ta không phải là Bạch Hân…Bạch Hân hắn thực ra…đã đi rất nhiều năm rồi…là ta lừa người”

Hắn cúi đầu, không biết phải đối mặt với Bạch phu nhân thế nào. Hắn giả mạo thân phận Bạch Hân ở lại đây nhiều năm, đón nhận ân tình của họ nhiều năm, dù hắn báo đáp thế nào cũng không đủ.

Bạch phu nhân vẫn gắt gao nắm chặt góc áo của Bạch Tử Phi, hai mắt đẫm lệ đau lòng nhìn hắn không chớp “ nhi tử a..dù ngươi là ai thì mười mấy năm qua ngươi đã là con ta…chỉ cần ngươi còn sống, cần gì phải nói với nương như thế. Cho dù ngươi có làm ra lỗi lầm gì thì đối với mẫu thân mà nói, ngươi vẫn là con ta”

Bạch phu nhân run rẩy vỗ về hai má của Bạch Tử Phi, nước mắt lại không ngừng rơi. Nàng đau lòng nhìn hắn, từ ái vuốt ve hắn, dù là thần tiên hay yêu ma quỷ quái nàng cũng không để ý, đây chính là con trai nàng, con trai nàng đang bình an quỳ gối trước nàng.

Đây chính là tình mẫu tử vĩ đại.

Nước mắt của Bạch Tử Phi cũng rơi như mưa.

Bàn tay của mẫu thân vẫn luôn ấm áp như vậy, tấm lòng của mẫu thân vẫn luôn từ ái như vậy. Trời đông sợ hắn lạnh, mùa hè lo hắn bị nóng, sáng sớm sợ hắn đói bụng, đêm khuya lại sợ hắn ngủ gặp ác mộng. Trên thiên đình chưa có ai đối xử tốt với hắn như vậy, chưa có ai quan tâm hắn như vậy. Thế gian ôn nhu, ấm áp so với thiên đình luôn tịch mịch, vắng lặng tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn thực sự muốn ở lại nhân gian, muốn vĩnh viễn làm con của bọn họ.

Bạch Tứ Hỉ thấy phu nhân và công tử khóc thành một đoàn cũng không để ý tới những lời Bạch Tử Phi vừa nói, tiến lên muốn cởi bỏ dây trói trên người hắn

“Công tử, ta đến giúp ngươi.” Nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không cởi bỏ được dây trói, còn làm cho ngón tay của hắn bị thương.

Bạch Tử Phi lắc đầu, ngăn Tứ Hỉ lại.

“Vô dụng . Tứ Hỉ, sau này ta đi rồi, ngươi hãy thay ta chăm sóc tốt cho phu nhân, thường xuyên cùng nàng nói chuyện, thay ta làm tròn đạo hiếu”

“Công tử!” Tứ Hỉ một câu nói không nên lời, cũng đã muốn nghẹn ngào.

Bạch Tử Phi nhìn thấy Tứ Hỉ nghẹn ngào, trong lòng lại cảm thấy chua xót, rồi xoay người về phía Bạch lão gia vẫn ngồi trên chủ vị.

Bạch lão gia vẫn ngồi lặng yên, gương mặt lạnh lùng.

Nhìn thấy thê tử của mình khóc đến hôn mê bất tỉnh, rồi sấm chớp vang trời, nhìn vị thần tiên trong lời đồn lại chính là đứa con mình nuôi dưỡng suốt mười mấy năm đang quỳ trước mặt…Bạch lão gia vẫn ngồi lặng yên, chỉ có hàm râu khẽ lay động trong gió.

Bạch Tử Phi quỳ gối trước mặt Bạch lão gia ước chừng một nén nhang.

Làm phụ tử với nhau mười mấy năm, một khắc này không thể nói hết thành lời, ánh mắt hàm chứa bao nhiêu tình cảm phức tạp.

Bạch Tử Phi quỳ gối nơi đó, nhẹ nhàng bái lạy, hành đại lễ với Bạch lão gia.

Bạch lão gia vẫn luôn duy trì gương mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được nữa, hai dòng lệ trào ra nơi khóe mắt.

“Cha, bảo trọng.”

Bạch Tử Phi cúi đầu

Bạch Đại lão gia lại đột nhiên nhảy khỏi ghế thái sư, tiến tới cạnh Bạch Tử Phi chỉ tay xỉa xói “ ngươi, tên bại gia chi tử này, không hiểu chuyện cũng không biết nghe lời, vĩnh viễn không bao giờ khôn lớn nỗi. Rốt cuộc tới khi nào ngươi mới chịu nghe lời cha, mới để ý tới tâm tư của cha me. Ngươi, tên hỗn đản này, ta đánh chết ngươi thì ngươi mới chịu nhớ hay sao?”

Bạch Tử Phi bị đánh, đau đến hít khí lạnh nhưng hắn lại không né tránh, để mặc Bạch lão gia đánh.

Đây là hắn thiếu bọn họ, cả đời này cũng không trả nổi, cho dù bọn họ đánh nhiều hơn nữa cũng không sao…Cảm giác được cha mẹ thương yêu dạy dỗ này có lẽ sẽ vĩnh viễn không có lại được

“Lão gia! Lão gia đừng nữa đánh! Lão gia!” Tứ Hỉ khóc lóc van xin

Bạch lão gia thở hồng hộc, tựa hồ đã mệt mỏi lại như không chịu được nữa, sâu kín thở dài “ nhi tử a, từ nay về sau đừng quên cha mẹ…”

Bạch Tử Phi rơi lệ…

Lăng Cảnh khê trong suốt đột nhiên thay đổi.

Nước suối một màu đỏ ối như là huyết lệ, Kim Diệp thuyền lắc lư dưới bầu trời tối đen như mực, ngẫu nhiên có một vài tiếng sấm và tia chớp xuất hiện mới soi rõ cảnh tượng…

Ngôn Sơ Thất im lìm ngồi trong Kim Diệp thuyền, An hồ ly cũng an tĩnh ở bên cạnh nàng.

Bầu trời tối đen, gió đêm thét gào, sấm chớp đùng đùng…giống như dự báo điều gì sắp xảy ra, giống như có ai đó phải đi xa…

Quân Mạc Ức vẫn đứng nơi đầu thuyền, chăm chú nhìn vào không trung đen như mực.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới những lời Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư đã nói với hắn, duyên nợ ràng buộc, thân tình ràng buộc…vĩnh viễn là điều mà thần tiên không bao giờ hiểu được. Thiên đình tức giận là vì cho rằng sự ràng buộc này vốn không nên có trên người thần tiên. Thần tiên phải thanh tâm quả dục, không có ham muốn, tâm phải sáng, lòng phải tịnh, cả đời sống cô đơn tịch mịch. Khi thiên đình cần tới thì ra sức cống hiến, lúc không cần thì cứ lặng lẽ mà sống. Mà Bạch Tử Phi chẳng qua đi ngược lại số mệnh hay nói đúng hơn hắn đã tìm được thứ quý giá nhất ở nhân gian.

Điều này làm cho Quân Mạc Ức bỗng có chút hâm mộ.

Hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn khoang thuyền bị pháp chú che dấu.

Nữ tử kia vận ngồi im lìm trên sàn thuyền lạnh như băng, xiêm y màu tím nhạt như đóa hoa nở rộ. Nàng yên tĩnh ngồi đó, ánh mắt lạnh nhạt mà ưu thương, nhẹ vuốt ve bộ lông của An hồ ly giống như cả đất trời cũng yên tĩnh theo nàng, sự lo lắng trong lòng nàng cũng trở thành một góc riêng khuất nhất.

Nữ tử như vậy khó trách Bạch Tử Phi sẽ vì nàng mà động tâm.

Nhưng mà người tiên khác nhau, bọn họ…có thể vĩnh viễn sao?

Đùng!!

Quân Mạc Ức còn đang miên man suy nghĩ, giữa không trung lại vang lên tiếng sấm

Hắn lập tức liền xoay người sang chỗ khác, bởi vì hắn đã cảm nhận được có luồng tiên khí xuất hiện. Chẳng lẽ là Bạch Tử Phi? Hắn đặc biệt thỉnh cầu sư phụ cầu tình giùm Bạch Tử Phi, có lẽ nhờ vậy mà tính mạng của hắn đã được bảo toàn? Chỉ cần lấy lại Hỗn Thế đan trong bụng Ngôn Sơ Thất thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Quả nhiên sau tiếng sấm đã có mấy thân ảnh ẩn hiện giữa không trung

Quân Mạc Ức ngẩng đầu “ Bạch Tử Phi, ngươi đã trở lại”

Bạch Tử Phi đứng trên không trung nhìn Quân Mạc Ức, mỉm cười, trong tươi cười lại chứa đựng sự chua xót và miễn cưỡng.

Quân Mạc Ức cả kinh, lúc này mới nhìn thấy hắn vẫn bị khổn tiên thằng trói chặt, ngay cả pháp lực tu tiên cũng bị khống chế, không khỏi cả kinh “ này, chẳng lẽ sư phụ không có tới Nghiêm Phán điện tìm ngươi?”

Bạch Tử Phi mỉm cười đáp “ Đại Thiên Quân có tới, Thiên Quân, đa tạ ngươi đã cầu Đại Thiên Quân giúp ta cũng đa tạ ngươi đã bảo vệ cho Sơ Thất, chờ ta đi rồi vẫn xin Thiên Quân tiếp tục chiếu cố cho nàng”

Quân Mạc Ức nghe vậy thì ngẩn người.

Đám võ tiên nhân đã kéo khổn tiên thằng trên người Bạch Tử Phi hối thúc “ cho ngươi một nén nhang không được làm ảnh hưởng tới chúng ta, mau ra tay đi”

Quân Mạc Ức còn chưa kịp hỏi gì thì Bạch Tử Phi đã bị đám võ tiên hung hăng xô ngã xuống Kim Diệp thuyền.

Pháp chú vẫn che kín cửa khoang thuyền cũng đột nhiên biên mất.

Ầm!!!

Lại một đạo sấm sét nữa vang lên

An hồ ly trong khoang thuyền chấn động, dựng đứng bộ lông màu bạc, nhảy chồm lên quát to một tiếng “ tiên nhân”

Ngôn Sơ Thất giật mình, ngẩng đầu

Không trung đen tối, bên ngoài khoang thuyền lay động là một bóng dáng bạch y cao lớn, nhìn thấy nàng, hắn liềm tươi cười ngọt ngào, còn giơ tay làm ra dấu chiến thắng “ Sơ Thất tiểu thư xinh đẹp, bị giật mình sao?”

Ngôn Sơ Thất ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn sáng ngời đột nhiên như có nước chảy ra…

Bạch Tử Phi vừa nhìn thấy nàng rơi lệ thì tim như bị ai vò ai xé, đau tới mức hắn không thể thở được, không thể duy trì nụ cười trên môi.

Nhưng hắn thực sự rất muốn cười, muốn khi đối mặt với nàng luôn là tươi cười như vậy

Ngôn Sơ Thất đứng dậy, An hồ ly lập tức biết điều mà ẩn trốn vào gầm giường.

Ngôn Sơ Thất chậm rãi đi từng bước về phía trước

Bạch Tử Phi vẫn còn mỉm cười ngây ngốc.

Ngôn Sơ Thất đến trước mặt hắn, đưa tay kéo tay áo của hắn.

Bạch tiên nhân bị động tác của nàng làm cho giật mình, cúi đầu xuống, đập vào mắt là khuôn mặt xinh xắn của nàng, suýt chút nữa thì môi hắn đã chạm vào đôi môi hồng nhuận như cánh hoa của nàng.

Trái tim của Bạch tiên nhân như con nai nhảy loạn, hai má đỏ bừng như tôm luộc.

Ngôn Sơ Thất vẫn nắm tay áo hắn, hai mắt nhìn hắn không chớp.

Bạch Tử Phi bị nàng gần gũi đến ngượng ngùng, thế nhưng vẫn mạnh miệng “ Sơ Thất tiểu thư, ngươi nhìn gần cũng rất dễ coi nha. Đôi mắt to tròn xinh đẹp như vậy…”

Hắn còn chưa nói xong.

Đôi môi mềm mại ngọt ngào như cánh hoa của nàng đã chạm vào môi hắn

Ầm..ầm…

Trong đầu bạch tiên nhân như có muôn ngàn tiếng sấm nổ.

Cánh môi mềm mại là cho não của hắn trở thành trống rỗng.

Đây không phải là lần đầu hắn cũng nàng hôn nhau, nhưng mà lần nào cũng do Sơ Thất chủ động. Tốt xấu gì hắn cũng là một đại nam nhân a, lần nào cũng rơi vào thế bị động, trở tay không kịp, chỉ thấy trước mắt toàn sao, lại bị cái miệng thơm thơm của người ta làm cho hắn đến họ của mình là gì cũng không nhớ. Quá mất mặt ah…

Nhưng mà hương vị của nàng thực sự rất ngọt, cánh môi mềm mại như cánh hoa, chỉ cần chạm nhẹ vào thì sự mềm mại ếm ái đó như câu mất hồn phách của hắn…Nếu cứ vậy cho đến mãi mãi thì tốt biết bao, cứ thế mà ôm nàng vào lòng cho đến vĩnh viễn…

Sơ Thất, Sơ Thất, dù bồng lai tiên cảnh, trường bất lão, tiên tu vĩnh viễn cũng không bằng một khắc được ôm ngươi vào lòng mà hôn. Sơ Thất,, cho dù bắt ta đổi thêm một mạng nữa cũng muốn cùng người dắt tay nhau, cho dù ta chuyển sang kiếp khác cũng mong được gặp lại ngươi. Sơ Thất…Sơ Thất…Sơ Thất…

Cánh tay nhẹ đưa lên, ôm chặt Ngôn Sơ Thất nàng, hôn càng sâu, càng mãnh liệt…

Ầm…ầm

Giống như để bọn họ tỉnh mộng, trên trời lại vang lên tiếng sấm.

Tia chớp lóe lên, chiếu sáng khoang thuyền rõ như ban ngày, soi sáng một đôi bích nhân đang gắt gao ôm chặt nhau…

Bạch Tử Phi nghe tiếng sấm mà giật mình hoàn hồn, hắn biết là thiên đình đang nhắc nhở hắn.

Hắn được phép xuống đây cũng không phải để cùng nàng ôm nhau đến vĩnh viện, đám võ tiên nhân đã uy hiếp “ nếu ngươi không động thủ thì để chúng ta ra tay”. Ngữ khí lạnh lùng làm cho hắn cũng rét run, bởi vì hắn biết nếu để bọn họ ra tay thì Sơ Thất sẽ khổ sở thế nào.

Bạch Tử Phi liền buông Ngôn Sơ Thất ra, khẽ bước ra tạo khoảng cách với tiểu nữ tử bị hôn đến hai mắt mơ màng, má đỏ bừng

“Sơ Thất, hãy nghe ta nói”

Sơ Thất cúi đầu rũ mi

“Sơ Thất, ngươi nghe ta, đừng ở đây nữa, quay về Ngôn gia đi, quên tất cả mọi chuyện, quên ta đi. Trở về Ngôn gia, sống một cuộc sống bình lặng, làm hiệp nữ giang hồ của ngươi, cùng các ca ca ngươi…không cùng Vân Tịnh Thư làm thành đôi thần tiên quyến lữ cùng nhau hành tẩu giang hồ đi. Hai ngươi cùng nhau xinh mấy đứa bé, nam thì tập võ, nữ thì văn tĩnh xinh đẹp như ngươi. Sơ Thất, nghe ta, trở về sống những ngày tháng vui vẻ đi, quên ta để tìm hạnh phúc cho mình đi”

Bạch Tử Phi nắm vai của nàng, thản nhiên nói một hơi.

Có điều tốc độ nói của hắn rất nhanh, làm cho Ngôn Sơ Thất nghe không rõ hắn muốn nói gì, nhưng đến câu cuối thì nàng lại đột nhiên ngẩng đầu.

Đôi mắt to tròn ngập nước như năm nàng ba tuổi, ngồi xổm ngoài cửa Ngôn gia nhìn hắn

Đôi mắt to tròn trong suốt động lòng người, đôi mi dài như cánh bướm khẽ run rung “ đây là những lời ngươi muốn nói với ta sao? giống như lần trước, muốn ta gả cho Vân công tử, sống hạnh phúc?”

Bạch Tử Phi nghe vậy mà lòng chua xót, chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười gật đầu

“Phải, trước kia ta đã từng nói với ngươi như vậy

Sơ Thất hai mắt đẫm lệ, mỉm cười nói “ ngươi nói thật? đúng không? nếu là ngươi thực lòng muốn vậy thì ta sẽ làm”

Ngôn Sơ Thất mỉm cười, ngữ khí bình thản, vân đạm phong khinh rồi xoay người đi vào khoang thuyền như muốn thu thập hành lý.

Bạch Tử Phi nhìn theo bóng dáng nàng, giật mình.

Giống như nàng đang nói chuyện của người khác, nhẹ nhàng bâng quơ, giống như nói cho hắn biết nàng sẽ làm thật, ngay cả phản đối một tiếng cũng không có.

Giống như nàng xoay người đi thì vận mệnh bọn họ sẽ thay đổi, duyên phận chấm dứt, kiếp này kiếp sau cũng không gặp lại.

Bạch Tử Phi nhìn nàng, tâm như bị cái gì đánh trúng mà quặn đau, mỗi bước của nàng lại đẩy hắn và nàng cách xa nhau hơn…

Ngay khi thân ảnh nàng thực sự khuất sau khoang thuyền, hắn nhịn không được mà kêu lên “ Sơ Thất”

Nàng dừng bước, quay người nhìn hắn “ còn muốn làm gì? Ngươi muốn gì ta sẽ làm thế đó ngươi bảo ta sống, ta sẽ sống; ngươi muốn ta chết, ta sẽ chết; ngươi muốn ta hạnh phúc, ta sẽ hạnh phúc; ngươi muốn ta về nhà, ta sẽ về…ngươi muốn thế nào ta sẽ làm vậy. Nhưng tuyệt đối ta sẽ không quên ngươi, kiếp này kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, dù trải qua sinh tử luân hồi, ta vĩnh viễn cũng không quên ngươi, cho dù bên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà, ta cũng tuyệt đối không quên tên ngươi. Bởi vì ta sẽ đem ngươi khắc sâu vào tận đáy lòng, khảm chặt vào tim ta…”

Bạch Tử Phi cảm giác như mỗi lời nói của Ngôn Sơ Thất như ngàn lưỡi đao xoáy sâu vào tim hắn, làm cho hắn đau đớn đến tất cả trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Nữ nhân này…nữ nhân này…dùng cả tính mạng để yêu hắn…giống như hắn, cho dù chết, dù chịu mọi cực hình tra tấn…nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng, nhớ tới gương mặt nàng…thì tất cả đều đáng giá.

Bạch Tử Phi đột nhiên nắm tay Ngôn Sơ Thất, hung hăng kéo nàng vào lòng. Thân thể của nàng đụng lên xương sườn hắn.

Mà chẳng phải nữ nhân chính là xương sườn của nam nhân sao. Hiện tại hắn bị thiếu mất cái xương sườn, cho nên tâm mới đau như vậy.

Bạch Tử Phi vùi đầu vào gáy nàng.

Ngôn Sơ Thất cảm giác có chất lỏng mát lạnh đang chảy xuống.

Nàng cắn môi, nước mắt lại rơi.

Đột nhiên bả vai truyền đến cảm giác đau nhức, Bạch Tử Phi thế nhưng lại há miệng cắn xuống bả vai non mềm của nàng.

“Không quên thì không quên. Sơ Thất, ngươi phải nhớ kỹ, đây là dấu ấn của ta, dù trải qua bao nhiêu kiếp, chỉ cần ta nhìn thấy nó thì biết đó chính là ngươi”

A ——

Đau quá! Đau quá! Đau quá!

Răng của hắn gần như muốn rứt thịt của nàng ra, nàng cảm thấy máu của mình chảy ra, cảm giác đau đớn này không chỉ có của xương cốt mà còn là đau từ trong lòng. Hắn đã nói đời đời kiếp kiếp…sẽ không quên, nàng tuyệt đối sẽ không quên.

Ngay lúc Ngôn Sơ Thất cảm thấy không chịu được nữa thì Bạch Tử Phi đột nhiên ngẩng đầu, ôm lấy mặt nàng, môi hạ thấp xuống.

Ngôn Sơ Thất giật mình, đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng.

Tuy rằng từ năm ba tuổi tới giờ hắn không ngừng muốn hôn nàng, luôn tìm đủ mọi cách mà không thành công, ngược lại còn bị nàng cưỡng hôn mấy lần. Nhưng hôm nay, hắn lại chủ động hôn nàng.

Hơi thở của hắn, bờ môi của hắn…hết thảy của hắn đang bao phủ nàng…Thần tiên thì đã sao? vi phạm thiên quy thì có là gì? Chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, hôn nàng…thì đây chính là vĩnh viễn…

Ngôn Sơ Thất đột nhiên ngẩn ra

Bờ môi của hắn như không muốn xa rời, cẩn thận, tỉ mỉ từng chút một mà thưởng thức đôi môi nàng rồi bỗng dưng có sự thay đổi. Nàng mơ hồ cảm nhận được một cỗ khí từ bụng hắn truyền đến, chậm rãi hấp môi của nàng, giống như…giống như hút tiên đan từ trong bụng nàng ra ngoài.

Không! Không cần! Không cần!

Nàng không muốn nhả tiên đan ra, không muốn bị hắn mất đi.

Một khi tiên đan bị lấy đi thì tia liên hệ cuối cùng giữa nàng và hắn cũng không còn, nàng không muốn mất đi Hỗn Thế đan, nàng không muốn ngay cả tia hi vọng cuối cùng cũng mất đi. Đừng, Bạch Tử Phi, đừng.

“Không cần!” Sơ Thất mạnh mẽ đẩy hắn ra, kêu to nhưng đã muộn rồi.

Sơ Thất cảm giác trong bụng như có ngọn lửa thiêu đốt, chạy thẳng lên yết hầu, một đan hoàn đỏ như lửa thoát ra khỏi thân thể nàng.

Ba!

Oanh!

Hỗn Thế đan hiện thế, thiên địa biến sắc! tiếng sấm nổ không ngừng, mây đen quay cuồng, nước suối Lăng Cảnh khê đỏ như máu, sóng nước dâng cao làm Kim Diệp thuyền lắc lư như sắp lật…

Bạch Tử Phi đưa tay cầm lấy khỏa tiên đan đỏ như lửa, mỉm cười chua xót với Ngôn Sơ Thất “ nhớ kỹ lời của ta, Sơ Thất, hãy sống thật hạnh phúc”

“Không” Ngôn Sơ Thất gần như rống lên, thân thể vì mất đi tiên đan mà ngã nhào xuống đất mà Bạch Tử Phi chỉ để lại cho nàng nụ cười chua xót…

“Không..không, đừng đi, đừng đi, Tử Phi…” Ngôn Sơ Thất khóc thất thanh, vô lực kêu la.

Nước suối Lăng Cảnh khê dâng cao, bầu trời tối đen như mực biến sắc, mưa lớn như hạt châu ào ào rơi xuống, đánh lên thân thể vô lực của nàng, đau như dao cắt…

Nhưng dù đau thế nào cũng không bằng nỗi đau trong lòng.

Hỗn Thế đan mất, Bạch Tử Phi cũng đi rồi.

Lòng của nàng đã trở nên trống rỗng, khoảng trống trong tim nàng không thể lấp đầy thì sao có thể hạnh phúc đây, hạnh phúc như thế nào…

Mưa to không ngớt, trong gió mưa có một nữ tử đang bi ai khóc rống…