Phi Linh thầm niệm pháp quyết của Thiên Thần Thôn Phệ Quyết. Thiên Thân Thôn Phệ Quyết vốn là bộ công pháp vô cùng cường đại mà Phi Linh đổi được của hệ thống trao đổi trong quá khứ. Bản thân bộ công pháp cường đại ở chỗ là nó như một vectơ thao túng phiên bản tăng cường năng lực. Thay vì điều khiển các lực tấn công lên Phi Linh, Thiên Thần Thôn Phệ Quyết có thể hấp thụ năng lượng và chuyển hóa nó về dạng năng lượng thuần khiết nhất để tăng cường tự thân thực lực. Và hơn thế nữa đối với một thiên thần, sức hồi phục vô cùng mạnh mẽ là đặc trưng của chúng. Tương tự như bộ công pháp này. Nó có khả năng chữa lành mọi loại vết thương dù bệnh tật, ốm đau, bẩm sinh,…về dạng nguyên chỉnh nhất.

Hiệu quả sau đó Mục lão cũng cảm nhận được và vô cùng ngạc nhiên. Thân là Long Thần đấu la, một cực hạn đấu la ông là người gần chạm đến ranh giới của thần nhưng chỉ thiếu thần vị.

Lúc đầu Phi Linh dùng Thôn Phệ để lấy đi hấp thụ toàn bộ cột sống của Mục lão, đây có lẽ sẽ lấy đi phần hồn cốt trong cơ thể ông nhưng sẽ không sao khi Phi Linh đồng thời dùng Thiên Thần Quang, bắt đầu tái tạo lại phần cột sống của Mục lão. Quá trình diễn ra không một chút đau đớn được tạo thành. Hồi phục nhưng là không mất đi hồn cốt là một điều vô cùng may mắn cho bất kì hồn sư nào, vì khi mất đi bất cứ một hồn cốt nào, tu vi của họ sẽ đại giảm và có nguy cơ tu vi không bao giờ tịnh tiến nữa. Tu vi không tịnh tiến chính là một giấc ác mộng cho bất cứ ai làm chức nghiệp hồn sư. Không kể đến việc suốt đời dậm chân tại chỗ mà còn hứng chịu nhiều lời mỉa mai,…Sỉ nhục về thể xác không đáng quan ngại bởi sẽ có hồn sư hệ phụ trợ giúp họ mau chóng khỏe lại nhưng đây là về tinh thần, không nói là không thể chữa nhưng chữa rồi họ có chấp nhận thực tại không?

Phi Linh nhưng là hoàn thành việc hồi phục cho Mục lão chỉ trong một thời gian ngắn. Ánh sáng ấm áp trên bàn tay Phi Linh dần tản đi. Để lại xung quanh không gian một mảnh yên tĩnh. Quá trình chỉ diễn ra trong thời gian uống cạn một chén trà. Mục lão cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình. Cơ thể ông như một lần nữa sống dậy, Mục lão đứng dậy, ưởng lưng lên.

Rắc Rắc.

Âm thanh của tiếng xương vang lên.

Vẻ mặt Mục lão từ từ giản ra. Triệu chứng đau đớn của ông đã biến mất không còn một cảm giác đau đớn mà khoảng khắc trước ông còn nhận phải. Ông có cảm giác xương mình nhưng là như của một thanh thiếu niên hai mươi ba mươi tuổi vậy, vô cùng thoải mái, dễ dàng di chuyển.

-Haizz, cái này phải cảm ơn ngươi. Phi Linh không có ngươi ta không biết có thể sống bao lâu nữa.

-Ngài không cần lo lắng. Nếu ta không có ở đây, ngài cũng thọ khoảng bốn đến năm năm nữa cơ. Mà thời gian trôi qua rất nhanh. Từ giờ ngài hãy tiếp tục duy trì tu luyện nhé. Sau này sẽ Sử Lai Khắc sẽ dựa vào ngài nhiều hơn nữa cơ. Ngài không nên đi quá sớm.

Phi Linh lấy vẻ mặt đầy trầm tư nói với Mục lão. Bản thân xuyên việt giả, Phi Linh vốn không nên biết về tương lai của câu truyện này. Cái chết của Mục lão trong truyện cũng động đến Phi Linh. Cậu cũng không muốn lão giả này mất đi. Tính cách Mục lão quá nhân từ, hiền hậu. Người tốt không nên chết sớm. Số phận của một vài nhân vật trong truyện Đấu La đại lục này có chút đáng thương và Phi Linh sẽ thay đổi điều đó. Đó là điều cậu nghĩ.

-Hừm, sao ngươi lại làm nhiều thế? Không kể đến việc ta chết, có thể coi ngươi như một một thiên tài y sư có thể đoán được lúc ta mất thì không có lạ lắm nhưng chỉ mới đến đây như ngươi làm nhiều như thế có nghĩa không?

Mục lão khuôn mặt hiền từ, nhàn nhạt nói với Phi Linh.

-Ừm, để coi nào. Có thể là do ta muốn như thế. Ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng mình để bảo vệ người mình yêu thương ta và những người ta quan tâm. Ân, chắc là vậy.

-Ừm, có vẻ như ngươi đã coi nơi đây như ngôi nhà của mình. Ta mừng vì điều đó.

Này có phải không, ta chưa nói điều đó a. Phi Linh nghĩ.

-Có lẽ như công việc ta nên làm ở đây kết thúc rồi. Hẹn gặp ngài sau. Mong ngài cẩn thận một chút suy nghĩ về tương lai. Chào.

Nói xong, Phi Linh rời đi căn phòng. Còn lại một mình Mục lão đang đứng kế bên chiếc ghế của mình. Mặt ngước ra nhìn về cái ban công rộng, ánh mắt hướng bầu trời và thở dài. Nợ một cái ân tình là một điều khá là phức tạp đối với một cường già như Mục lão. Về việc Phi Linh có tới năm hồn màu đỏ chục vạn năm không còn làm Mục lão bận tâm nữa.

Phi Linh lúc này đang đi về phòng của mình. Cậu để ý tới từng căn phòng. Khi về đến phòng mình, cậu nhìn cửa phòng kế bên. Bên trong căn phòng tỏa ra một lượng nhiệt độ khá cao. Điều làm cho cậu linh cảm rằng người mà cậu muốn giúp đỡ nhất chính là ở đây. Cậu đứng trước cửa phòng, Phi Linh giơ tay lên.

Cốc Cốc.

Phi Linh gõ cửa cân phòng với nhiệt độ cao ấy.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, đầu tiên hiện ra chính là một lượng hơi khá nóng đang ập vào mặt cậu. Phi Linh không hề cảm thấy khó chịu. Nhiệt độ này không là gì so với một người đã có Chu Tước huyết mạch như Phi Linh. Một thân ảnh cô gái yêu kiều xuất hiện sau cánh cửa, với mái tóc đỏ, bộ đồ cũng màu đỏ chói nổi, khuôn mặt phối hợp cùng mái tóc và bộ đồ làm nàng vô cùng quyến rũ. Thân hình mảnh mai, cân đối. Đây chính là người mà cậu đã đề cập sẽ giúp từ trước, Mã Tiểu Đào.

-Có chuyện không. Hình như ta chưa thấy người bao giờ?

Mã Tiểu Đào mở cửa ra, thấy Phi Linh bộ mặt lạ hoắc làm nàng không quen thuộc hỏi.

-À, ta hôm nay vừa vào nội môn. Phòng ta ở kế bên nên có gì khó khăn thì cứ hỏi nhé.

Phi Linh gãi gãi đầu cười nói.

-Ừm… Ể, tại sao ta phải ngươi? Không phải ngươi mới tới phải nhờ ta giúp chứ? Sao lại ngược vậy?

Mã Tiểu Đào ừ một sau đó lại dồn dập hỏi lại.

-Mà mà, dạo gần đây nên cẩn thận chăm sóc sức khỏe một chút. Đừng nên sử dụng hồn lực nhiều quá. Không tốt cho cơ thể lắm đâu.

Phi Linh nói xong xoay người đi về phía phòng kế bên của mình. Để lại cho Mã Tiểu Đào một đống vấn đề không hiểu.

-Hừm, người mới sao?

Mã Tiểu Đào lẫm bẩm một mình sau đó đóng cửa mình lại, quay vào trong phòng. Trong phòng của nàng cũng đơn sơ vô cùng cũng có dường, cũng có bàn ghế. Vốn là các đệ tử nội môn chỉ dành thời gian tu luyện nên không quan tâm nhiều về mặt trang trí. Mã Tiểu Đào lại ngồi lên dường xếp bằng, hai kết ấn bắt đầu luyện công. Xung quanh nhiệt độ dần tăng lên. Bản thân Mã Tiểu Đào võ hồn là Tà hỏa phượng hoàng. Chữ tà là do cơ thể có tà hỏa, không tinh khiết như hỏa phượng hoàng. Chỉ cần triệt để loại trừ tà hỏa thì sẽ chân chính thành hỏa phượng hoàng. Nhưng nói gì thì nói, có loại thay đổi võ hồn nào lại dễ đến thế. Mặc dù có khá phương pháp đa dạng nhưng quá trình tìm kiếm không hề dễ chút nào.

-Haizz, sắp đến lúc cô nàng phát tác a. Phải để ý một chút cô nàng này thôi.

Phi Linh quay về phòng mình. Nhảy lên giường cũng khoanh chân xếp bằng, bắt đầu miệng niệm pháp quyết Thiên Thần Thôn Phệ Quyết. Hai luồng đen trắng quang mang tản mát ra hai bên người Phi Linh. Cậu đi vào trạng thái cảm ngộ.