Thần Thoại

Chương 23: Luyện tập trong rừng

Phía trước, bên dưới mặt đất cách Tiểu Thần năm sáu mươi trượng, không ngờ lại xuất hiện hơn trăm đầu Cự Nghĩ* thân thể đỏ lòm, lại to như bàn chân của người trưởng thành, hai cái càng ngay miệng như hai thanh đao đầy răng cưa, đang không ngừng cắn xé thi thể một con gấu đen cực kỳ lớn.

(*Cự Nghĩ: con kiến to)

Tiểu Thần rùng mình, trong lòng đột nhiên ba chữ Hỏa Vân Nghĩ* dâng lên, đây chính là một trong số kiến thức hắn học được từ lão già. Là tri thức riêng về các loại yêu thú ở Thần Nam đại lục.

(*Hỏa Vân Nghĩ: một loại kiến lửa)

Hỏa Vân Nghĩ mặc dù là loại bình thường, chỉ tương đương với nhất cấp yêu thú nhưng chúng sinh sống quần cư, số lượng lớn nhất có thể lên đến hàng ngàn, hàng vạn.

Kỳ thực mà nói, nếu mỗi con lần lượt đi ra giáp mặt Tiểu Thần, thì cũng không thể tạo ra bao nhiêu uy hiếp.

Nhưng mà nếu số lượng đạt tới một con số nhất định, tuy chưa đạt tới tình trạng khủng bố kia, thì chỉ với hơn trăm Hỏa Vân Nghĩ như bên dưới, Tiểu Thần cũng đã lạnh người, không dám vọng động chút nào, có thể trốn được bao xa thì trốn, ai biết gần đây có tổ của chúng hay không, lơ mơ lại kéo ra thêm đám nữa thì thật quá ngu ngốc.

Loại này xem vậy nhưng cực kỳ khó chơi, lớp vỏ cứng bên ngoài hầu như đao kiếm bình thường đều không làm gì được. Lại thêm mức độ chịu đựng hỏa nhiệt của chúng càng cực kỳ kinh khủng. Muốn giết thường chỉ có dùng yếu quyết thuật pháp Thủy hệ, hoặc chính là dùng lực lượng cực đại tuyệt đối nghiền ép.

Cười khổ, gương mặt Tiểu Thần xám xịt lại, ngẫm nghĩ trong lòng.

- Lão quỷ không nói trước, chơi ta vố này thật sự quá ác rồi! Phắn ngay thôi!

Không dám chờ đợi thêm dù chỉ một giây, Tiểu Thần nhẹ nhàng lui dần ra sau. Ngay khi âm thầm vận toàn bộ sức lực vào đôi chân, hắn hít vào một hơi thật sâu đồng thời búng người vọt đi không dám ngoảnh mặt lại.

Thanh âm xào xạc của tán cây rung lên, kích thích đến cảm giác của đám Hỏa Vân Nghĩ khiến chúng rít lên từng tràng âm thanh như tiếng kim loại va chạm vào nhau, rồi như thấy được điều gì đó, chúng rầm rộ đuổi theo. Bất quá, mặc cho đám kiến lửa này vô cùng dữ tợn nhưng tốc độ thủy chung không cao, chỉ nữa khắc sau đã bị Tiểu Thần bỏ lại khoảng cách rất xa, khiến chúng đành lao xao hồi lâu, sau đó như một cách giao tiếp, đầu của chúng khẽ chạm vào nhau rồi xếp thành hàng quay về chỗ cũ.

Đến lúc bây giờ Tiểu Thần mới hiểu được chuyện lão già bảo hắn ở đây làm quen với chiến đấu, thì ra không phải là có ai khác mà chính là những loại yêu trùng yêu thú sinh sống trong phiến rừng này.

Không dừng lại nghỉ ngơi, Tiểu Thần tiếp tục di chuyển đến khi đã ở ngoài mấy chục dặm, mới vuốt mồ hôi trán than thở nguy hiểm không dứt.

Thực sự mà nói hắn chẳng hề muốn đối mặt trực tiếp với đám Hỏa Vân Nghĩ đó chút nào, không phải là hắn không muốn thử xem bản lĩnh của mình tới đâu, mà là đến hôm nay hắn vẫn chưa học qua bất cứ loại công kích nào trên phạm vi rộng, Tiêu Diêu Công chỉ giúp hắn tăng lên cảnh giới nhanh chóng, yếu quyết thuật pháp đi kèm thì thấp nhất phải đến Đoạt Nguyên tầng thứ bảy mới có thể bắt đầu tập luyện.

Thủ đoạn của hắn bây giờ vẫn chỉ dựa vào Đoán Thể Quyết lợi dụng nguyên khí của Đoạt Nguyên giả kích phát ra chút liệt diễm. Lợi hại nhất cũng là hỏa đạn hắn tiện tay sáng tạo ra, một đối một còn có tác dụng, có điều đám kiến lửa này không sợ hỏa diễm lại là chém giết theo kiểu vây công bầy đàn. Cho nên dù là nguyên nhân nào Tiểu Thần cũng không dại gì ở lại lấy cứng chọi cứng, chạy mới là thượng sách.

Chưa kịp thở phào lấy lại chút hơi, bỗng ngay bên cạnh hắn lại đột nhiên có âm thanh gầm gừ phía sau mấy bụi cây rậm, giật bắn mình, Tiểu Thần nhảy lui ra, song nhãn tập trung nhìn vào nơi đó.

Chỉ một màu tối đen như mực, cố gắng quan sát kỹ hơn liền phát giác ra hai đốm sáng màu lam nhạt đang lập lòe trong đêm, tập trung vào cơ thể Tiểu Thần.

Không có bất cứ thanh âm nào báo trước, chớp nhoáng thì hai điểm sáng màu lam, giống như cơn gió ập đến ngay mặt Tiểu Thần. Lúc này hắn mới có thể nhìn rõ được, thì ra là một đầu báo đen thần thái hung dữ, thân thể thon gọn nhưng lại cực kỳ uy mãnh. Hai chiếc nanh nhọn hoắt như tinh thiết sáng bóng, há cái miệng rộng phà ra từng hơi thở tanh tưởi của máu huyết toan tính ngoạm lấy đầu Tiểu Thần.

Vừa trải qua Hỏa Vân Nghĩ đuổi giết, giờ lại đụng phải đợt tấn công thứ hai quỷ mị đầy bất ngờ, làm Tiểu Thần không khỏi nổi giận thầm hô xui xẻo. Có điều nghĩ là nghĩ, nhưng phản ứng không thể chậm trễ, Tiểu Thần bật mạnh về phía sau, trong gang tấc tránh thoát cặp nanh sắc nhọn kia, đồng thời gằn giọng.

- Nhị cấp yêu thú Lam Nhãn Báo!

Ở đây nói qua một chút!

Trên cơ bản nếu so sánh thì nhị cấp yêu thú tương đương với Đoạt Nguyên Giả tam tầng đến lục tầng cảnh giới.

Yêu thú chia thành cửu cấp, mỗi một cấp độ của yêu thú đều phân chia rõ ràng, từ nhất nhị tam ba mức độ đầu tiên trong thế giới yêu thú chính là ngang bằng với Đoạt Nguyên Giả cửu cấp trở xuống.

Về phần tứ ngũ lục cấp yêu thú lại có thể ngang bằng với Tinh Đấu Giả sơ trung hậu kỳ. Ba cấp độ cuối cùng, thất bát cửu cấp yêu thú thì ngay cả cường giả Viên Nguyệt cảnh giới cũng không giám xem thường.

Phía sau chính là đỉnh tiêm của nhân loại Liệt Nhật giai cảnh giới thì chỉ có yêu thú vượt qua cửu cấp, Hóa Hình yêu thú mới so sánh được.

Bất quá, yêu thú không như nhân loại, thủy chung sức mạnh của chúng, trước khi hóa hình không thể trải qua tu luyện, mà là bằng vào huyết mạch ẩn chứa bên trong. Nhưng đừng vì như vậy mà xem nhẹ, thông thường đối với nhị cấp yêu thú đỉnh cao thì cho dù là Đoạt Nguyên Giả lục cấp cũng rất khó khăn để chém giết, ngược lại hoàn toàn không hiếm việc những kẻ này trở thành thức ăn trong miệng chúng.

Lam Nhãn Báo lại càng là tồn tại mạnh mẽ nhất trong tầng thứ nhị cấp, cho nên ngay khi Tiểu Thần nhận ra được, tựu chung hắn đã tập trung toàn bộ tinh thần, không dám lơ là.

Đôi chân Tiểu Thần vừa chạm đất, thanh âm hô lên tên loại yêu thú này cũng vừa ngừng, bàn tay hắn đã phừng phực ánh lửa, rọi sáng cả xung quanh phạm vi mấy trượng.

Cùng lúc đó sau khi vồ hụt, tứ chi Lam Nhãn Báo trùng xuống, ép sát ngực xuống mặt đất, đảo ánh mắt quan sát con mồi trong yên lặng.

Đột nhiên cái đuôi Lam Nhãn Báo đang phe phẩy bỗng như chiếc roi vút lên hất tung một đám bụi mù, bốn chân như lò xo búng mạnh lao tới, tốc độ cực kỳ khiếp đảm chỉ có thể thoáng nhìn ra được chút ảo ảnh mờ nhạt di chuyển.

Tiểu Thần chung quy vẫn đang chú ý đến, thoáng thấy chiếc đuôi của Lam Nhãn Báo vừa động, tinh quang lóe lên trong mắt, liền không dám chậm trễ, đề khí vận lực xuống đôi chân.

Xoẹt!

Ầm!

Đất đá bị xới nát vụn, phía dưới Tiểu Thần là một cái hố bị hắn dậm nổ tung, trong tích tắc lấy lực phản chấn tránh thoát được móng vuốt của Lam Nhãn Báo, đồng thời cũng vung tay trả lại một quyền, đấm mạnh vào mạng sườn của yêu thú.

Song phương tách ra, lúc này chỉ thấy phía hông của Lam Nhãn Báo bị cháy xém một đám lông mao, còn đang không ngừng bốc lên vài tia khói lượn lờ. Tiểu Thần cũng không hơn gì, mặc dù tránh thoát được công kích trí mạng, nhưng trước ngực, lớp áo đã bị xé toạc, lộ rõ ẩn ẩn bốn vết hằn đỏ rướm máu.

Không để cho Lam Nhãn Báo tiếp tục dùng tốc độ quỷ dị nắm thế chủ động, Tiểu Thần vuốt nhẹ lên ống trúc, lại là những hạt đạn sắt quen thuộc xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn tung người lên cao, đột ngột bàn tay đỏ rực rồi vung mạnh xuống.

Díu... Díu...

Âm thanh xé gió kéo ra tia lửa dài, rậm rạp như mưa bổ thẳng về hướng Lam Nhãn Báo.

Yêu thú này thủy chung cũng không chịu kém cạnh, gầm lên một tiếng giận dữ, hai chân trước duỗi thẳng, hai chân sau co lại. Cả cơ thể như cương tiễn đã lên dây đột ngột phóng ra, không thèm để ý đến những đốm sáng như lưu tinh kia, miệng rộng há lớn nhắm về Tiểu Thần táp tới.

Roạt... Roạt...

Từng tràng âm thanh do đạn sắt va đập vào thân thể Lam Nhãn Báo vang lên, tựa như đâm vào tấm vải bố dày đang ngấm đầy nước. Không thể tạo ra tổn thương gì đến cơ thể yêu thú, cùng lắm chỉ để lại vài dấu vết nhàn nhạt lưu lại trên lớp lông mao.

Tiểu Thần hít một ngụm hơi, đây là lần đầu tiên đạn sắt của hắn mất đi tác dụng, da đầu tê dại nhưng hắn cũng không để cảm giác hoảng hốt lấn át tâm trí.

Đôi chân Tiểu Thần ánh lên hỏa quang, chấn cho không khí rung lên, lăn tăn thành gợn sóng. Đang từ trên cao hắn đảo người đạp mạnh vào thân đại thụ kế bên. Mượn lực lộn ngược lui lại tạo ra khoảng cách với Lam Nhãn Báo.

Bất chấp tất cả yêu thú một mực như hình với bóng theo sát không buông tha Tiểu Thần, cả hai như thể hóa thành vết mờ đối diện nhau lướt đi trong rừng.

Đột nhiên chân trước Lam Nhãn Báo vung lên, móng vuốt như điện nhắm thẳng lồng ngực Tiểu Thần đâm tới. Khoảng cách mặc dù thoáng nhìn thì Tiểu Thần đang nằm bên ngoài phạm vi công kích của vuốt nhọn, có điều hắn không dám lơ là chút nào, không cần biết vì sao yêu thú này lại làm ra đòn tấn công vô ích như vậy, Tiểu Thần dẫn động Nguyên khí tràn ra khắp hai cánh tay.

Phừng...! Phừng...!

Tay trái phủ ngập trong hỏa diễm, da thịt đỏ lên không khác gì than củi đốt cháy che chắn phần ngực, tay phải nắm lại thành quyền, hỏa diễm như bị dồn nén, ép lại thành hỏa cầu đỏ rực trong lòng bàn tay.

Đột nhiên chân trước của Lam Nhãn Báo như thể kéo dãn, từng âm thanh rôm rốp của các khớp xương đua nhau phát ra, móng vuốt bất chợt vươn mạnh tới, như đại kích đâm thẳng vào thân hình Tiểu Thần.

Không kịp làm ra phản ứng, Tiểu Thần chỉ còn có thể cắn răng vận toàn bộ lực lượng Đoán Thể Quyết bảo trụ lấy cánh tay trước ngực. Đồng thời điên cuồng lấy cứng rắn chiến cứng rắn, tay phải nắm hỏa cầu đập thẳng vào mặt Lam Nhãn Báo.

Phập!

Bùng!

Cả Tiểu Thần lẫn Lam Nhãn Báo đều bị chấn văng ngược ra sau, đồng thời trượt dài trên nền đất nẩy người lên mấy lần mới dừng lại.

Lam Nhãn Báo gào lên thảm thiết, một mắt của nó bị hỏa cầu đốt cháy thủng thành lỗ sâu hoắm, máu trào ra từng dòng cực kỳ kinh khiếp.

Bên này Tiểu Thần quỵ xuống thở dốc, khóe miệng rỉ máu, cánh tay trái xuất hiện vết thương do móng vuốt cắm vào tận xương. Có điều tình trạng xem ra vẫn tốt hơn yêu thú kia đôi chút, hoàn toàn đủ khả năng tiếp tục ứng phó.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thần thực sự mới gọi là chiến đấu, lần trước đánh với tên thanh niên cũng chỉ là nhất thời bất đắc dĩ, giết được tên đó tựu chung tất cả đều do may mắn mà không phải bằng thực lực. Bởi vậy cho nên hiện tại hắn đang cực kỳ hưng phấn, hưng phấn vì có đối thủ.

Chiến ý Tiểu Thần hừng hực dường như quên cả cơn đau, bật người đứng lên song nhãn nhíu chặt, ngay lập tức hỏa cầu thứ hai xuất hiện, chực chờ Lam Nhãn Báo di động liền lập tức tung ra nhất kích dữ dội.

Gầm gừ nhìn đến con mồi khó nhai đang đứng đối diện, Lam Nhãn Báo dùng ánh mắt còn lại, đầy căm phẫn như muốn thu hết hình ảnh của Tiểu Thần vào trong trí nhớ, rồi chầm chậm bước lui về phía sau, lẩn vào bóng đêm bỏ đi, dường như không muốn cùng kẻ này ăn thua đủ.

Nhãn mục Tiểu Thần vẫn chăm chú nhìn theo, hắn đang tính toán xem có nên truy sát hay không, nhưng rồi cuối cùng cũng nhịn lại, thương thế mặc dù không nặng, nhưng nếu đuổi giết Lam Nhãn Báo khả năng bản thân sẽ đụng tiếp yêu thú khác, nhất định lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Cho đến lúc bóng dáng Lam Nhãn Báo đã mất hút, Tiểu Thần vẫn tập trung toàn bộ tinh thần cảm nhận động tĩnh xung quanh, sau khi xác định chắc chắn yêu thú này đã không còn ẩn nấp đâu đó quanh đây chờ thời đánh lén, Tiểu Thần mới dám thả lỏng một hơi, lẩm bẩm.

- Mỗi bước chân đều có nguy hiểm! Phải cẩn thận hơn nữa!...

Hơi xác định phương hướng, Tiểu Thần ôm lấy cánh tay gần như trở nên vô lực, nhanh chóng chạy đi.

- -o0o--

Sáng hôm sau, trên tàng cây một ngọn đại thụ, Tiểu Thần chầm chậm hé mắt. Nhẹ nhàng huy động tay trái lên xuống vài lần, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, hắn mới thở phào an tâm.

Bất quá Tiểu Thần không hề vội vã như ngày hôm qua, hắn vẫn ngồi yên ở đó, suy tính đến chuyện phải hành động như thế nào trong thời gian kế tiếp.

Qua chuyện vừa rồi, hắn đã có nhận thức được sự nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng.

Đang trầm tư ngẫm nghĩ đến lộ trình sắp tới, bất chợt Tiểu Thần khẽ xoay cổ tay, chiếc vòng đá đang đeo đột nhiên lóe lên, lập tức có vài mảnh giấy xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn những tấm giấy mỏng, màu sắc khác nhau trước mắt, Tiểu Thần dường như tự tin hơn hẳn. Chính xác thì đây gọi là Phù lục của Đoạt Nguyên Giả thường hay sử dụng trong việc đối địch. Trong đó có hai lá phù màu tím mà mấy tháng trước Tiểu Thần dùng để kích sát tên thanh niên có ý định giết hắn, ngoài ra còn lại một tấm màu vàng kim đồng dạng với tấm phù ngày đó thanh niên nhân kia dùng, Kim Chung Phù, một loại phù lục tính chất phòng ngự bậc thấp không có gì hiếm thấy.

Ngoài những món mà Tiểu Thần lấy được ở chỗ Dã Lang, thì tất cả những thứ bao gồm chiếc vòng kỳ lạ trên tay hắn, là do Lê Hành cùng Vô Diện trước khi quay về lột sạch trên thi thể tên thanh niên.

Cách đây không lâu, bọn hắn giao lại cho Tiểu Thần, đồng thời nhờ sự chỉ điểm của lão già, cho nên Tiểu Thần mới có thể biết cách sử dụng.

Chiếc vòng gọi là Trữ Vật Thủ Trạc, bên trong là không gian lập phương diện tích tầm căn phòng nhỏ, tất cả hành trang trên người Tiểu Thần chính là cất chứa ở đó.

Sau khi xem xét toàn bộ, cũng như xác định được những bước tiếp theo. Tiểu Thần tung mình nhảy xuống dưới, không nhanh không chậm quan sát bốn phía rồi mới rời đi.

Liên tục đi qua một đoạn đường khá dài, thủy chung Tiểu Thần vẫn chưa phát hiện ra dấu vết nào của yêu thú. Nhiều nhất là vài loại động vật hoang dã bình thường không đáng giá nhắc tới. Không giống với đêm qua hắn hai lần đụng độ, kiểu như mỗi tấc đất ở đây đều ẩn ẩn đầy rẫy nguy hiểm, bây giờ lại không thấy được điều gì khả nghi, thật có chút ngoài tưởng tượng của hắn.

Chưa kịp cân nhắc đến chuyện có nên tiếp tục đi tìm Lam Nhãn Báo đêm qua để luyện tập chút nữa hay không. Đột nhiên từ ngay phía trước không xa, thanh âm của kim loại va chạm, tiếng nổ đùng đùng lọt vào tai Tiểu Thần.