Thần Thoại

Chương 100: Cửa ải đầu tiên

Âm thanh càng lúc càng lớn, trong ánh mắt còn đang bàng hoàng chưa hiểu được vấn đề gì đang phát sinh, thì đột nhiên ngay lúc đó, từ xa, cảnh tượng đập vào nhãn mục tất cả, khiến cho toàn thể mọi người không khỏi lạnh lẽo xương sống.

- Chạy! - Thiết Sơn rống to, cảnh tỉnh toàn bộ những kẻ còn lại.

Ở phía đầu thông đạo, chẳng rõ từ đâu lại xuất hiện một khối thạch cầu với đường kính bằng với chiều rộng của lối đi duy nhất ở đây.

Bề mặt thạch cầu trơn nhẵn, nói là thạch nhưng không giống thạch, ngược lại nó càng giống với một khối kim loại khổng lồ gì đó mang theo màu sắc nữa đen nữa xám, lại liên tục loé lên những đám điện lưu tựa hồ những con điện xà chạy nhảy xung quanh, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Mặc dù tốc độ lăn tới của thạch cầu tương đối thong thả, thế nhưng nhìn vào sự trầm trọng của nó cùng với những đoá tử sắc điện lúc ẩn lúc hiện đang loẹt xoẹt cũng đủ khiến thân thể ai nấy toát đầy mồ hôi hột.

Ầm... Ầm...!

Không ai dám tiếp tục chậm trễ, mặc kệ thứ quỷ quái kia là gì, nhưng nhìn vào tình hình thực tế thì kẻ ngu cũng biết, nếu bản thân không mau chóng rời khỏi, sớm muộn cũng sẽ bị thứ đó lăn tới đè thành tấm bánh thịt.

Tu vi? Cảnh giới? Chẳng còn chút tác dụng khả quan nào, ở đây chung quy chỉ còn có thể dựa vào thể lực của bản thân mà thành thành thật thật nhấc chân lên chạy từng bước.

Chớp mắt, ngay tại địa điểm ban nãy đã không còn lại bất kỳ bóng dáng người nào, chuyện tình tên đệ tử vừa biến mất cũng không còn ai quan tâm nhớ đến.

Hiện tại, mối lo lắng duy nhất trong ý thức của những người còn lại, là thông đạo, rốt cuộc còn dài bao xa? Nếu tình trạng vẫn cứ như thế tiếp diễn, đừng nói đến đệ tử bình thường, thậm chí đám Thiết Sơn cũng đành ngậm đắng nuốt cay làm ra động tác dựa lưng vào vách đá để biến khỏi chốn địa phương quỷ dị ở đây.

- Đại sư huynh! Hình như thứ kia đang tăng tốc tiến lại gần hơn? - Vũ Văn Chính ngoái đầu nhìn về phía sau, giọng nói ẩn chứa sự nghi hoặc.

- Ừ! Ta thấy rồi! Có điều chúng ta cứ giữ nguyên tốc độ xem ra cũng không phải không có khả năng tránh thoát! Có lẽ khó khăn bây giờ chỉ mới bắt đầu!

Thiết Sơn âm trầm nói, đoạn hơi dừng lại, hắn tiếp tục hét lên cho tất cả những người còn lại nghe rõ.

- Mọi người cố gắng, đừng dừng lại! Vạn nhất không thể tiếp tục, thì lập tức rời khỏi đây, phương pháp thì các ngươi cũng thấy rồi!

Cũng chẳng chờ cho ai lên tiếng, nói xong hắn ta liền liếc sang nhóm của mình, gật đầu hạ giọng.

- Mặc kệ thôi, ở đây không phải như bên ngoài chém giết sinh tử, đây là thí luyện giữa đồng môn, chúng ta không quản được nhiều, cũng không thể lo lắng cho tất cả! Chúng không phải con nít ba tuổi, một chút khó khăn còn không nhìn nhận được thì lấy gì đảm đương tương lai Hạo Dương Phái! Đi!

Đám Lâm Tuyết Trần, Nguyên Thuỳ Vân hơi liếc lại, sau đó nhìn đến nhau gật đầu, không nói không năng, chộp vào vai Bạch Thiên Hành, sau đó cả năm người đột ngột vọt thẳng, chỉ qua mấy lần hô hấp thì bóng dáng đã khuất dần trong ánh mắt tất cả.

Lúc này, vài người đã dần ý thức được thông đạo không chỉ đơn giản là thử thách sự kiên trì, mà ẩn giấu đằng sau nó càng nhiều những nguy cơ rình rập, không kẻ nào dám cam đoan thạch cầu vẫn đang ù ù lăn đến ngay đăng sau là thứ đầu tiên và cũng là duy nhất. Có thể, bất kỳ chỗ nào, thậm chí ngay bên dưới mỗi bước chân đều sẵn sàng xuất hiện những thứ không đoán trước.

Tất nhiên ba người đám Tiểu Thần đồng dạng hiểu được chuyện vượt thông đạo cũng chưa chắc dễ dàng như tưởng tượng. Hiện tại cả ba đều đã tăng tốc tiến dần đến những nhóm chính giữa.

Bất quá, khi thời gian tiếp tục trôi qua một cách nhàm chán, đến tận bây giờ ngoài tiếng ầm ầm do thạch cầu di chuyển tạo thành, thì rốt lại cũng chỉ có tiếng thở phì phò cùng âm thanh dậm chân nặng nhọc của tất cả.

Cứ thế, cứ thế!

Rât lâu sau, thông đạo vẫn tựa hồ con đường đi xuống suối vàng, lạnh lẽo hun hút. Chẳng biết đến khi nào mới tới đích cuối cùng.

Sự mệt nhọc đã hoá thành những giọt mồ hôi ướt đẫm thân thể hầu hết mọi người ở đây.

Lớp mồ hôi chưa kịp hong khô, thì lớp khác đã tuôn trào, cổ họng khô khốc, ánh mắt đỏ kè, đôi chân run rẫy.

Cộng thêm sự mệt mỏi sản sinh từ tận sâu tâm lý căng thẳng, nữa muốn bỏ cuộc, nữa lại không cam. Cơ hồ khiến ai nấy như lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nếu nói mệt mỏi thân xác là mười, thì sự áp bách tới từ tâm tình bứt rứt muốn nổi cáu lại là một trăm, sự nóng nảy, bồn chồn, chán nản xâm chiếm mỗi lúc mỗi nhiều...

Lại trôi qua thời gian tương đối dài!

Có thể nói thời điểm cực hạn của vài kẻ có mặt đã đạt tới ngưỡng cao nhất.

Vù... Vù

Ánh sáng loé lên, thân hình vài kẻ đó biến mất bên cạnh vách đá.

- May mắn thật! Trước khi xảy ra biến dị, có lẽ ta cùng Yến sư huynh không biết còn trụ lại được bao lâu?

Triệu Thanh đưa tay quệt lớp mồ hôi trên trán, nhìn đến những đoàn ánh sáng thi nhau bừng lên rồi tắt ngóm mỗi lúc mỗi gần. Thở dài đầy cảm khái.

Yến Nhất Phi cau mày liếc sang Hàn Thuỷ, ánh mắt tựa như muốn cổ vũ tên kia không nên bỏ cuộc.

Lúc này Hàn Thuỷ thật sự đã quá mệ mỏi, đôi chân gã loạng choạng từng bước, khuôn mặt xanh mét nhe răng cười khổ. Hắn ta từng là đại sư huynh, bị Yến Nhất Phi hoành không xuất thế chiếm lấy chiếc ghế đó, mặc dù hắn luôn luôn tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, tuy nhiên chưa bao giờ Hàn Thuỷ lơ là tu luyện, ngược lại, hắn còn cố gắng đến mức như liều mạng hơn bình thường.

Tất cả nhìn vào tưởng chừng Hàn Thuỷ hắn ta vì hư danh để mà cố gắng, thế nhưng chỉ riêng sư phụ hắn mới biết rõ bản chất, Hàn Thuỷ chính là hạng người không dễ dàng chịu thua, vị trí đại sư huynh hay không đối với hắn chưa từng quan trọng, cái hắn cần, Hàn Thuỷ cần, là tuyệt đối, tuyệt đối hoàn mỹ, hắn không cho phép bản thân thua kém bất cứ ai cùng thế hệ.

Có điều, hôm nay, tại nơi này, Hàn Thuỷ không những sắp thua, lại càng là triệt để thua liên tục nhiều lần.

Hắn mĩm cười đáp lại ánh mắt khích lệ chân thành của Yến Nhất Phi, đoạn đứng im, lặng lẽ nhắm mắt.

- Tên kia...? Bỏ cuộc sao? - Triệu Thanh thoáng ngờ vực, lên tiếng.

Ngay lúc ấy, Tiểu Thần liếc sang, khẽ lắc đầu đáp lời.

- Không biết, nhìn không giống lắm, nếu muốn rời khỏi phải tựa lưng vào vách đá...

Còn chưa hết lời thì con hàng Triệu Thanh đã giật mình kinh hô, cắt đứt thanh âm Tiểu Thần.

- Con bà nó! Các ngươi nhìn xem, gã họ Phong chơi gian lận!

Không những Tiểu Thần hướng ánh mắt về phía Triệu Thanh, mà ngay cả Yến Nhất Phi từ đầu tới cuối vẫn chăm chú theo dõi mỗi cử động của Hàn Thuỷ, cũng bất giác hơi nghiêng đầu ngó qua.

Đồng thời, vài ba kẻ khác đang nặng nhọc di chuyển, từng bước từng bước gần đó, lập tức theo câu nói của Triệu Thanh dâng lên sự chú ý, đảo mắt trân trối nhìn đến.

- Gian lận? Có quy định không cho đệ tử sử dụng đan dược khôi phục thể lực? Buồn cười, tên nghèo nàn vô tích sự như ngươi có tư cách nói ta chơi gian lận hay sao? Ha ha!

Phong Thiên Thanh chắp tay sau lưng, ung dung bước đến phía trước, mặc kệ cái nhìn ấm ức của những kẻ khác, thuỷ chung đối với hắn những lời nói của Triệu Thanh chẳng đáng giá một xu, chỉ cần không có quy tắc ràng buộc áp chế, vậy thì họ Phong hắn đây dùng quy tắc của bản thân mà thành quy định.

Vấn đề là, bình thường Triệu Thanh nhất định sẽ nhảy cẩng lên, tràng cảnh hồ nháo một phen đấu khẩu là điều không tránh khỏi, tuy nhiên, bây giờ hắn chỉ nhíu mày, miệng thì thào.

- Ê! Hai người các ngươi nghe hắn nói gì hay không? Tên ánh mắt mọc cao qua đầu kia vừa nói đó!

- Hắn nói ngươi nghèo mạt rệp, lại còn vô tích sự?

Yến Nhất Phi bĩu môi, cười cười lặp lại.

Đứng bên cạnh, Tiểu Thần bất chợt hiểu những lời Triệu Thanh vừa nhắc, hắn thản nhiên cười rộ lên, làm cho mấy gã đệ tử xung quanh nhất thời trở nên hồ đồ, thầm nhủ ba vị sư huynh này có phải mệt quá nên hoá mát dây rồi?

- Nói ta nghèo? Sai quá sai! Nói ta vô tích sự? Không giống hắn ta cho lắm? Bình thường hắn một câu rác rưởi, hai câu phế vật, lúc này chỉ nói vô tích sự! Hay là... hắn lại bị âm hồn nào đó nhập thể? Chậc... thật đáng nghi!

- Tào lao! Đi nhanh thôi! - Yến Nhất Phi toan tính đưa tay vỗ đầu hắn, lại thấy tên này đã vọt tới trước, còn quay lại vỗ vỗ ngực ra vẻ.

- Phản ứng tăng lên nhiều lắm! - Tiểu Thần đưa ngón cái khen ngợi.

Nháy mắt, cả ba lập tức đuổi theo bóng dáng của nhau, khi thì người này lên trước, lúc thì bị bỏ lại, cứ như thế dần dần biến mất trong tầm mắt những kẻ vẫn đang há mồm ngơ ngác phía sau.

Cho đến khi, nhóm cuối cùng cũng đặt chân tới một địa điểm nào đó không thể xác định là đang ở đâu tại thông đạo, nhìn đến phía xa, đang thấp thoáng hơn mười lăm mười sáu thân hình đã dừng lại, ai nấy đều ngẩng đầu quan sát chăm chú vách động chắn ngay trước mặt, người nào người ấy toàn thân mồ hôi nhễ nhại, tiếng thở dốc nặng nề tưởng chừng vừa mới xảy ra sự tình chiến đấu rất dữ dội.

Cùng lúc đó thì những người phía trước đều đồng dạng quay mặt nhìn về ba kẻ vừa mới đến, Thiết Sơn có vẻ lo lắng lớn tiếng hô to.

- Thạch cầu kia di chuyển đến đâu rồi!

- Bẩm sư thúc! Còn cách chúng ta chừng ba dặm! - Một tên nhanh nhảu đáp lời.

- Chỉ ba dặm? Không ổn? Nào, mọi người tiếp tục hợp sức đả thông lối đi!

Thiết Sơn thoáng nhăn mặt, sau đó thở dài cắn răng quay về phía tường đá chặn lối đi, điên cuồng dùng nắm đấm nện vào thạch bích.

Mỗi một quyền chỉ dựa trên khí lực mà không hề có sự gia trì của Nguyên khí, thế nhưng vách đã theo mỗi một lần bị nện vào, vang thành những âm thành đùng đùng, mảnh đá vụn bể ra bắn vù vù khắp nơi.

Nhìn Thiết Sơn, dù là ai cũng không dám nhàn rỗi, ba tên vừa đến cũng lao tới tham gia vào công việc phá đá mở đường. Thuỷ chung ai thuận tay sử dụng thứ gì thì dùng thứ đó, cậy mạnh thì quyền cước thông thường làm ngói bể đá tan, không quen thì Pháp khí hạng nặng như cặp song chuỳ của Triệu Thanh vẫn tương đối có tác dụng nhất định.

Nói ra cũng thật may mắn, mặc dù không thể sử dụng tu vi, thế nhưng chỉ dùng Nguyên lực lấy đồ từ thủ trạc cũng không có gì ngăn trở, tuy nhiên, sau cùng cũng chỉ là dùng Pháp khí theo cách tiền sử nhất, chính là dùng như một chiếc chuỳ, đập vào mà thôi.

Chỉ là, thoạt nhìn vách đá trên cơ bản cũng có đôi chút gọi là ảnh hưởng, thế nhưng nếu lấy tốc độ này mà nói...

Rõ ràng là quá chậm, tương đương nếu như không kịp thời tạo thành lối đi, thì mọi thứ đến đây là chấm hết.

Trong khi mặt mày kẻ nào kẻ nấy đều đang đỏ kè vì sự nôn nóng!

Đột nhiên!

Răn rắc!

Đúng vào lúc bàn tay của ba người vừa mới đến, khẽ chạm tới thì bỗng dưng thạch bích dường như nhận phải cỗ lực lượng vô hình cực kỳ to lớn đè xuống, tường đá vốn dĩ chỉ tương đối sứt mẻ do quyền ảnh Pháp khí của mọi người tống vào, thì hiện tại đang ầm ầm rung chuyển, khe nứt chằng chịt bắt đầu xuất hiện bao phủ khắp bề mặt bên ngoài bức tường.

Sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt tất cả mọi người, đương nhiên cũng không bằng sự kinh hãi bàng hoàng trong ánh mắt, thậm chỉ cả ba tên kia cũng không dám tin là mọi chuyện có thể đơn giản như thế. Lại nhìn đến chuyện mấy vị sư thúc gặp phải khó khăn ban nãy, bọn chúng bất giác đang ảo tưởng đến vấn đề gì đó, nhanh chóng, đưa hai bàn tay lên trước mặt, không ngừng ngắm nghía rất lâu biểu lộ nghi hoặc nồng đậm.

Thiết Sơn gật đầu, cười khà khà, nhìn tới những khe nứt có thể đưa cả bàn tay vào trên thạch bích, hắn gầm lên một tiếng, đoạn hét.

- Nhìn ông đây!

Vận hết lực bình sinh, Thiết Sơn nện tiếp nhất quyền vào trung tâm bức vách.

Bụp...

- Á Hự! Tổ cha nó... Đau.. A a a!

Thạch bích vẫn không chút phá vỡ như suy đoán, chỉ lặng lẽ, nặng nề, vững chãi, tựa hồ đang xem thường tên bặm trợn vừa rồi còn phách lối.

Lúc đó, Lâm Tuyết Trần bước đến sát bức vách, hắn đưa tay chạm nhẹ, đoạn quay sang ba kẻ mới xuất hiện, nói.

- Ba người các ngươi thử công kích lần nữa xem?

- Tuân lệnh sư thúc! - Cả ba đồng thanh lên tiếng.

Nói đoạn, bọn chúng không chần chờ lâu hơn, đều thi nhau dùng tất cả sức lực lẫn thủ đoạn mà bản thân am hiểu, liên tục tống thẳng đến thạch bích.

Đì đùng!

Nhìn đến vài đốm trắng mờ nhạt để lại trên thạch bích, xem ra cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng thực chất. Lâm Tuyết Trần gật đầu, hắn lại cất giọng.

- Hiểu rồi! Cửa đầu tiên thử thách nghị lực cùng thể lực! Tên đầu tiên bị loại là thiếu nghị lực! Những người tiếp theo là thiếu thể lực! Sau cánh cửa đá này, có thể là thử thách thứ hai! Hiện tại muốn thông qua, khả năng cần phải tập hợp đầy đủ số người còn lại.

Lời vừa dứt, Vũ Văn Chính bước đến, hắn nói.

- Phía sau các ngươi còn bao nhiêu người? Lập tức quay lại đón bọn hắn, chúng ta không còn nhiều thời gian!

- Không thể nào! Ba người đệ tử đã là cuối cùng, bọn đệ tử một hơi chạy đến đây, còn thấy rõ ràng Ung sư huynh, Lã sư huynh cùng nhóm Lê sư đệ đều rời khỏi!

- Các ngươi chắc chắn? - Thiết Sơn xoa xoa bàn tay, nghi hoặc hỏi lại.

- Đệ tử chắc chắn! Bởi vì đệ tử là kẻ đi cuối cùng, nếu còn ai ở đằng sau thì không phải bị thứ cổ quái kia lăn lên đè chết rồi! Sau lưng đệ tử nhất định không có ai!

- Bẩm sư thúc, Bảo Huy sư huynh nói đúng, đệ tử cũng ở gần đó, xác minh tính chính xác tuyệt đối!

Một tên trong đám ba người bước lên, chắp tay cung kính xác thực lời nói của đệ tử tên Bảo Huy kia.

- Như vậy là làm sao?

Thiết Sơn cau mày khó hiểu, liếc đến Lâm Tuyết Trần ngụ ý chờ hắn lên tiếng.

Nếu nói tu vi hay chiến lực, Thiết Sơn ở trong đây xưng đệ nhất thì không ai dám ngờ vực, thế nhưng, lúc cần động não, nhìn nhận phân tích vấn đề thì khó ai qua Tuyết Trần, cũng như chuyện tổ chức sắp xếp không ai hơn Văn Chính. Bởi vậy, hắn mới làm ra biểu lộ để cho hai tên này toàn quyền quyết định.

Sau khi nghe tên đệ tử kia cam đoan, Lam Tuyết Trần cũng đành đăm chiêu suy nghĩ.

Không khí lâm vào tình trạng bế tắc.

Lúc này, bỗng nhiên Tiểu Thần lên tiếng.

- Ba vị sư đệ, trên đường tới đây, ba vị có nhìn thấy điều gì bất thường hay không?

Âm thanh từ miệng của Tiểu Thần vang lên, trong phút chốc xoá đi bầu không khí quỷ dị, ai nấy đề dỏng tai lên cố lắng nghe xem ba tên kia đáp lại.

Bất quá, kẻ nào cũng nhíu mày lâm vào suy nghĩ thoáng qua, liền lắc đầu nguây nguẩy!

Tiểu Thần liếc đến Yến - Triệu, dường như trong ánh mắt xuất hiện sự suy đoán không mấy chắc chắn.

- Khoan đã! Chuyện lạ thì không có, thế nhưng khó hiểu thì chưa hẳn... Nói sao nhỉ? Đứng rồi sư huynh, trên đường ba người chúng ta đến, bọn đệ thấy Hàn Thuỷ sư huynh ngồi cạnh bức tường, khi ấy hồng quang lập loè, cũng chẳng khác mấy so với tình hình của những huynh đệ khác... Lúc đó đệ nghĩ rằng, Hàn sư huynh sắp rời khỏi nên không để ý, một hơi vọt qua luôn...

Hai chữ Hàn Thuỷ vừa cất lên, Lâm Tuyết Trần giật mình, sau đó tựa hồ hiểu được vấn đề, cuối cùng chỉ có thể thở dài, tự than trong lòng.

- Hoá ra tiểu tử kia, thật tội nghiệp, ở đây tu vi cảnh giới đều không dùng được, lấy thân thể bạc nhược Tam Âm Hoá Cốt, thật không dễ dàng... Chắc hẳn hắn ấm ức lắm...!

Bất quá!

Khi nghe đến tên Hàn Thuỷ, thì nét cười trên gương mặt Yến Nhất Phi lại toả ra, gật gật đầu, sau đó không nói không năng vọt quay về hướng cũ, không ai kịp thời ngăn trở, chính xác là không ai muốn ngăn trở.

Ngay khi bước chân hắn vừa ra khỏi ba trượng thì âm thanh đằng sau vọng tới.

- Bắt lấy!

Một đạo bạch quang mờ mờ phóng đến, Yến Nhất Phi xoay người đón lấy đồ vật đó, nhìn vào chiếc lọ nhỏ trên tay, lại ngước nhìn đến Phong Thiên Thanh, Yến Nhất Phi ôm quyền, nói.

- Đa tạ! Thay mặt Hàn Thuỷ đa tạ!

Ở gần đó, Nguyên Thuỳ Vân nhìn thật sâu vào gương mặt của đám Tiểu Thần, Phong Thiên Thanh, Yến Nhất Phi, lại lắng nghe từng lời nói của đám tiểu tử ấy, hắn mĩm cười, ánh mắt như thể đỏ hoe ươn ướt, lẩm bẩm trong miệng.

- Rốt cuộc Hạo Dương Phái cũng đến ngày trở mình rồi!

- ----o0o-----

Hết Phần 1: Mở Đầu

Chương 100 kết thúc, cũng là kết thúc phần đầu tiên của câu chuyện xưa.

Từ chương tiếp theo, chặng đường tranh đấu, chém giết mới thực sự khai mở, vẫn mong quý bạn đọc tiếp tục theo bước chân của các nhân vật, đi đến kết cuộc.

Vẫn mong quý bạn đọc kiên nhẫn, mình sẽ cố gắng hết sức để viết lại chi tiết nhất câu chuyện này!

Phần 2: Chặng Đường

...!

Một chút tiết lộ, từ chương sau, màu sắc sẽ không còn quá tươi sáng như từ đầu đến giờ! Đen tối, trần trụi của thế giới mạnh được yếu thua, người ăn thịt người, khôn sống mống chết... sẽ được mình kể lại chi tiết cho các bạn nghe.

Cầu đề cử, like, tương tác... Tất cả những thứ đó đều góp phần cho mình càng hoàn thiện hơn.

Một lần nữa! Cảm ơn tất cả rất nhiều!