Chương 71

 

Tiết mục mời ba cặp đôi khách mời.ộc>

 

Chu Vận Hàm và Lý Vưu Gia; Chung Hân Ni và Phùng Thiếu Khang; Khương Mạt và Thẩm Vân.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Chu Vận Hàm vừa đầy mười tám tuổi, là thiếu nữ ngọt ngào dịu dàng đến từ Đài Loan.

 

Lý Vưu Gia hai mươi tuổi, là con trai một của đạo diễn lớn trong ngành.

 

Chung Hân Ni bốn mươi bốn tuổi, thời trẻ là tuyệt đại giai nhân nổi tiếng một vùng Hongkong, hai mươi tám tuổi ngừng đóng phim gả vào hào môn, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

 

Phùng Thiếu Khang chính là ông chồng giàu có của Chung Hân Ni, là dân kinh doanh lớn.

 

Khương Mạt và Thẩm Vân theo đạo diễn đi vào trong, liếc mắt liền nhận tra bốn người.

 

Trong phòng bốn người đang nói chuyện, nhìn thấy Khương Mạt và Thẩm Vân đi vào liền cười chào hỏi.

 

Chung Hân Ni: “Tôi vừa nghe tên tiết mục này là biết tổ tiết mục sẽ mời hai người.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Vận Hàm ngồi bên cạnh dịch ra để thừa ra một chỗ, nói: “Chị Mạt Mạt, qua đây ngồi,” giọng Đài Loan yểu điệu, nghe vừa mềm vừa ngọt.

 

Khương Mạt kéo Thẩm Vân đến ngồi xuống, Chu Vận Hàm vội lấy rất nhiều đồ ăn vặt ra từ trong túi: “Chị Mạt Mạt, chắc chị cũng đói rồi đúng không? Đây là em đem từ nhà đến, đều là đặc sản của chỗ bọn em, vừa nãy em cho chị Hân Ni rồi.”

 

Chung Hân Ni cũng bảo chồng lấy ra một cái hộp, nói là hồng trà Ceylon cao cấp đặc biệt.

 

Khương Mạt có chút lúng túng, không ngờ mọi người còn chuẩn bị quà.

 

Cô và Thẩm Vân đều đến tay không, không mang theo một phân tiền.

 

Cô nghĩ một lúc, có chút ngại ngùng nói: “Tôi không mang theo gì cả, nhưng...tôi có thể đưa mọi người đi chơi game.”

 

Lúc này đã bắt đầu phát trực tiếp, lượng theo dõi rất không tệ, đặc biệt là sau khi Khương Mạt đến, toàn bộ đều vì bị đại cương an lợi tiểu thuyết do dân mạng biên ra thu hút mà đến.

 

Bọn họ kỳ vọng Khương Mạt và Thẩm Vân công khai khoe ân ái từ lâu.

 

Nhìn có vẻ hăng hái hơn xem phim ngôn tình nhiều.

 

Lúc này nghe thấy lời Khương Mạt, màn hình lập tức bị ha ha ha spam:

 

[Tôi có thể đưa mọi người đi chơi game ha ha ha, tôi cười chết mất.]

 

[666, chị Mạt uy vũ! Chị Mạt đưa mọi người đi bay!]

 

[Hix hix hix, em cũng muốn được chị Mạt mang đi bay, không phải chỉ là đồ ăn vặt sao? Chị Mạt muốn bao nhiêu em mua bấy nhiêu!]

 

[Fans Khương Mạt có thể ngậm mồm vào được không? Chỉ có các người nhiều phim? Người khác đều biết mang quà, chỉ có Khương Mạt không biết, EQ thấp mà cũng tự hào được?]

 

[Vốn dĩ không có ác cảm với Khương Mạt, nhưng gần đây marketing hơi quá đà rồi, xào hình tượng phu thê ân ái xào đến buồn nôn.]

 

[Đằng trước là antifans đúng không? Loại tiết mục tổng hợp cuộc sống này ai có thể nghĩ đến quà cáp chứ?]

 

[Đau lòng Khương Mạt, antifans cũng quá điên cuồng.]

…..

 

Khương Mạt vừa nói dứt câu, đạo diễn liền bước vào, nhìn thấy đồ ăn vặt và hộp quà trên bàn, nói: “Sau khi tiết mục tổng hợp bắt đầu, không cho phép khách mời dùng kinh tế cá nhân, cũng không được dùng thực phẩm cá nhân.

 

Đạo diễn cười hi hi đi đến tịch thu đồ, đứng trước mặt sáu người bóc một túi bò khô nhét vào miệng nhai, cười nói: “Sợ để lâu hết hạn, tôi để tổ tiết mục giải quyết giúp mọi người.”

 

Chu Vận Hàm: “.......”

 

[Ôi con mẹ nó, sợ hết hạn ha ha ha! Đạo diễn đáng yêu quá đi.]

 

[Nhưng đạo diễn ăn đồ của khách mời không được hay cho lắm thì phải?]

 

[Đạo diễn là cậu của Chu Vận Hàm thì phải, người một nhà, chắc là không sao?]

 

[Mỉm cười, nhớ lại mấy người vừa nói Khương Mạt EQ thấp….]

 

[Antifans đằng trước bị vả mặt chưa vậy? Còn nói Mạt Mạt của chúng tôi EQ thấp nữa không?]

 

[Đừng so đo với bọn anti fans đần độn, mỗi lần bôi đen Mạt Mạt của chúng ta đều bị vả mặt mà vẫn không nhớ, tôi cũng thương yêu bọn họ rồi.]

 

Đạo diễn cho người mang đi tất cả đồ ăn vặt của Chu Vận Hàm, bắt đầu công bố quy tắc trò chơi.

 

Trong vòng bảy ngày quay phim, khách mời phải hoàn thành nhiệm vụ do tổ tiết mục sắp xếp, ăn mặc ngủ nghỉ đi lại đều có khả năng bao hàm trong đó, trong bảy ngày này, tổ tiết mục chỉ cung cấp một trăm tệ tiền vốn, khách mời cũng không được phép dùng tiền của mình, tất cả vật phẩm thiết yếu có thể sử dụng đều ở trong phòng, tổ tiết mục sẽ không cung cấp thêm bất kì sự trợ giúp nào.

 

Nói rồi, đạo diễn cho người đưa đến một tờ Chủ tịch Mao mới tinh, trịnh trọng đặt lên bàn trà trước mặt sáu người.

 

Sáu người: “.......”

 

Bảy ngày!

 

Sáu người!

 

Một trăm tệ!

 

Chu Vận Hàm nhìn ngón tay bắt đầu tính: “Bảy ngày một trăm tệ….tức là một ngày không đến mười lăm tệ...còn là phần của sáu người, một ngày mỗi người hơn hai tệ…”

 

Trước mắt cô đen lại, suýt chút nữa thì khóc.

 

Số tiền này còn không đủ mua hai túi cua chiên giòn của cô.

 

Cô nói: “Chị Hân Ni, chị cầm lấy số tiền này đi?”

 

Chung Hân Ni dùng giọng phổ thông có chút ngọng nghịu nói: “Hay là Mạt Mạt cầm đi? Chị vẫn còn đang tính tỷ giá đối hoái, có chút không hiểu là bao nhiêu nhân dân tệ….”

 

Cuối cùng, tờ giấy bạc một trăm tệ được đẩy đến trước mặt Khương Mạt.

 

Khương Mạt nhấc tay đưa cho Thẩm Vân: “Anh cầm lấy đi.”

 

Thẩm Vân cười nhận lấy.

 

Chung Hân Ni: “Chà, nhà em ông xã em quản quỹ sao?”

 

Khương Mạt gật đầu: “Tiền đều ở chỗ anh ấy.”

 

Chung Hân Ni: “Chắc chồng em phải tỉ mỉ lắm, Thiếu Khang nhà chị làm kinh doanh thì được, quản quỹ thì một đống bừa bộn.”

 

Chu Vận Hàm ở bên cạnh nghe không chớp mắt, bạn trai nhỏ ghé sát tai cô nói nhỏ: “Đợi sau này chúng ta kết hôn anh cũng để em quản quỹ.”

 

[Yoooooo, Lý thiếu gia cũng rất tự giác nha~]

 

[Sao tôi lại cảm thấy Khương Mạt ở nhà không có địa vị cho lắm vậy? Đến quản quỹ cũng không được, một trăm tệ cũng phải đưa cho ông xã cầm.]

 

[Emmmm tôi cũng….Một người đàn ông yêu bạn hay không không phải nói ở trên miệng, mà phải xem tiền của anh ta là cho ai tiêu, Khương Mạt bên này…. có chút khiến ảo tưởng tan biến.]

 

[Một trăm tệ thôi mà một số người đã liền bắt đầu tát nước theo mưa rồi? Đủ mua một cái cúc trên áo của Mạt Mạt không?]

 

[Đó và chuyện một trăm tệ sao? Không nghe thấy Khương Mạt nói nhà cô ấy ông xã nắm toàn quyền kinh tế à?]

 

[Người bây giờ đều làm sao vậy? Ai quản quỹ còn kéo sang quyền kinh tế to?]

 

[Đây không phải chuyện ai giỏi thì người ấy quản sao? Rõ ràng Thẩm Tổng phù hợp quản lý tài chính hơn Mạt Mạt.]

 

[Fans cứ tự an ủi mình đi, ha ha.]

 

[Tìm hiểu tình yêu chân thành duy nhất kiếp này một chút, tìm hiểu Hồng Diệp một chút, tìm hiểu miệt mài theo đuổi tình yêu mười mấy năm một chút.]

 

[Fans xé nhau cút hết sang một bên được không vậy? Đừng ảnh hưởng đến bọn tôi xem phát trực tiếp.]

……

 

Đạo diễn thấy Thẩm Vân cất tiền đi, lại đưa đến một bức thư: “Đây là nhiệm vụ ngày hôm nay.”

 

Chung Hân Ni nhận lấy, mở ra xem.

 

[Trắc nghiệm ăn ý ngầm của cặp đôi:

 

Mọi người đều đói rồi đúng không?

 

Vậy thì bắt đầu chuẩn bị bữa tối thôi!

 

Nam nữ tách riêng thành hai đội, mỗi cặp đôi cùng nhau chuẩn bị một món ăn, tổng cộng có ba món.

 

Trong quá trình chuẩn bị, các cặp đôi không được phép trao đổi món ăn mình chuẩn bị dưới bất kỳ hình thức nào.

 

Hy vọng các vị sẽ không làm thành món ăn hắc ám.]

 

Chu Vận Hàm: “Như vậy là ý gì? Em xem có chút không hiểu.”

 

Khương Mạt nhìn sang Thẩm Vân, cô cũng có chút mơ hồ.

 

Thẩm Vân: “Tổng cộng chúng ta chỉ cần chuẩn bị ba món ăn, tôi và Mạt Mạt một món, hai cặp còn lại mỗi cặp một món, nhưng trong quá trình chuẩn bị nam một đội, nữ một đội, không được trao đổi với nhau. Ví dụ tôi và Mạt Mạt muốn làm trứng xào cà chua, nếu tôi đi chuẩn bị cà chua thì Mạt Mạt đi chuẩn bị trứng.”

 

Bốn người còn lại đột nhiên hiểu ra.

 

Độ khó này đủ lớn nha, không để ý một chút là biến thành món ăn hắc ám ngay.

 

[Ha ha ha, tổ tiết mục biết cách chơi ghê.]

 

[Có khi nào xuất hiện món ăn thần kì cà chua xào cà chua không?]

 

[Tôi thì lo những người này không một ai biết nấu ăn.]

 

[Đợi một chút, nếu phân thành hai đội thì thao tác thế nào? Chỉ có một trăm tệ, cũng không thể đội nữ mua xong thì nhóm nam đi mua đi? Thời gian không kịp nữa rồi.]

 

Một giây sau, Chu Vận Hàm liền hỏi ra nghi vấn của đạn mạn: “Bọn cháu chỉ có một tờ một trăm tệ nha.”

 

Đạo diễn: “Tự nghĩ cách.”

 

Một đám người: “.......”

 

Đạn mạc lại bắn ra một tràng ha ha ha.

 

[Tôi mắng thay khách mời, tổ đạo diễn lạnh lùng vô tình.]

 

[Đau lòng, cười mỉm.jpg]

 

[Nhưng vẫn muốn cười.]

 

Chu Vận Hàm không còn cách nào, đành nói: “Được rồi, hay mọi người đi mua trước?”

 

Nửa câu sau là nói với bạn trai.

 

Nhưng nếu như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian.

 

Đợi nấu cơm xong thì dự là mọi người cũng đói lả rồi.

 

Khương Mạt đột nhiên đứng dậy chạy đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc, quay đầu: “Thẩm Vân, bọn anh đi mua thực phẩm trước đi.”

 

Khương Mạt và Chu Vận Hàm đều nói như vậy, chắc chắn Chung Han Ni cũng không có dị nghị gì, ba người đàn ông cầm tiền đi ra ngoài, Chu Vận Hàm: “Bây giờ chúng ta có thể làm gì?”

 

Khương Mạt: “Chút nữa tôi không ra ngoài mua thực phẩm nữa, một trăm tệ này căn bản không đủ tiêu. Em xem, bên ngoài thuỷ triều đang rút, chị chuẩn bị ra bờ biển bắt hải sản, xem xem có thể bắt được chút gì về ăn không.”

 

Mẹ cô là người thành phố ven biển, lúc nhỏ khi được nghỉ Khương Mạt thường xuyên cùng mẹ đi ra bờ biển bắt hải sản, cô có kinh nghiệm.

 

Quan trọng nhất là Thẩm Vân thích ăn hải sản tươi, nhưng hải sản tươi lại quá đắt, một trăm tệ mua được một cân tôm không? Một mình Thẩm Vân ăn còn không đủ.

 

Chu Vận Hàm là cô gái nhỏ, còn là người trên đảo, vừa nghe đi bắt hải sản liền hồ hởi nói: “Em cũng đi, chị Mạt Mạt đưa em đi cùng được không?”

 

Khương Mạt: “Được chứ, chị Hân Ni thì sao?”

 

Chung Hân Ni: “Chị không đi đâu, chị ở lại dọn dẹp phòng ốc một chút, xem xem trong bếp còn thiếu gì.”

 

Khương Mạt và Chu Vận Hàm lên lầu thay quần áo thể thao, đội mũ lên, xách thùng nước xuất phát.

 

Chỗ mọi người ở cách bờ biển khá xa, nhìn khoảng chừng bốn năm dặm, trong sân có xe đạp, Chu Vận Hàm không biết đi, xách thùng ngồi đằng sau, Khương Mạt đèo cô.

 

[Cái đệch! Bắt hải sản, 666.]

 

[Sao cái gì Khương Mạt cũng biết vậy? Cô ấy không phải người nội địa sao? Sao lại biết cả bắt hải sản?]

 

[Ha ha, tôi không tin cô ta có thể bắt được cái gì, tưởng bắt hải sản đơn giản như vậy sao?]

 

[Không bắt hải sản cũng không còn cách nào khác, có mỗi một trăm tệ, cả ngày ăn bánh bao cũng không chống được bảy ngày.]

 

[Đi thử vận may chứ sao, nói không chừng vận may của nữ thần bùng nổ thì sao.]

 

Đến bờ biển, đã có người đến bắt hải sản rồi, Khương Mạt khoá xe ở bên cạnh, đưa Chu Vận Hàm đến nơi ít người.

 

Chu Vận Hàm ríu ra ríu rít: “Em đang không biết nên làm món gì, chị Mạt Mạt, chị thích ăn hải sản không?”

 

Khương Mạt: “Cũng tạm, Thẩm Vân thích ăn.”

 

Chu Vận Hàm: “Chị đối xử với anh Thẩm tốt thật đó, em thì chỉ muốn làm món em thích ăn...”

 

Khương Mạt cong mắt cười.

 

[....Vừa nãy vẫn không thấy gì, bây giờ tôi cũng cảm thấy Khương Mạt có chút dán ngược*.]

 

(*Nguyên văn: 倒贴: có nghĩa là người đáng nhẽ nên nhận thì lại cho đi (tình cảm, tiền bạc, vật chất.v.v.))

 

[Các người hiểu sai gì về Khương Mạt vậy? Cô ấy ngay từ đầu đã đặc biệt mê muội ông xã cô ấy.]

 

Đúng lúc này máy quay cắt sang bên Thẩm Vân, ba người đang ở chợ thực phẩm.

 

Phùng Thiếu Khang nhìn thấy sạp bán mộc nhĩ liền vội nói: “Vợ tôi thích ăn cái này, mua một ít, hơn nữa còn dưỡng sinh.”

 

Lý Vưu Gia: “Tiểu Hàm thích ăn xương sườn…. thôi vậy, xương sườn đắt quá, mua thịt băm thay thế vậy, cô ấy thích ăn thịt.”

 

Đến lượt Thẩm Vân, anh chỉ mua một túi gạo, mấy củ hành gừng tỏi, còn cả một bình tương hải sản.

 

Lý Vưu Gia nhìn thấy: “Anh Thẩm, anh chỉ mua mấy thứ này sao?”

 

Thẩm Vân mỉm cười: “Có lẽ cô ấy sẽ chuẩn bị món tôi thích ăn, mua những thứ này là đủ rồi.”

 

Nếu là hải sản, hành gừng tỏi là vừa đẹp.

 

Nếu không phải, cùng lắm thì bọn họ ăn cơm trộn tương vậy.

 

Tóm lại không thể để cô gái nhỏ của anh chịu đói được.

 

Cô còn nhỏ, cơ thể vẫn đang phát triển.

 

[Đệch, so sánh như này có vẻ hơi tàn khốc rồi đi?]

 

[Con mẹ nó….kính lọc vỡ rồi, lẽ nào ở nhà cũng chỉ nấu những món Thẩm Vân thích thôi sao? Khương Mạt cũng quá thảm rồi đi?!’’