Thủy Minh Hách nổi gân xanh, máu trong toàn cơ thể sôi trào, dường như trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói: Đánh nàng, mau đánh nàng ta!

Nhưng hắn là người có chủ nghĩa đại nam nhân, muốn hắn đánh nữ nhân, thật sự là không làm được, nhưng tha cho nàng, trong lòng lại bứt rứt khó chịu, nuốt không trôi cơn giận này!

"Sớm biết bạc dễ kiếm như thế, vậy thì nàng đã dọn đến phủ Tuyên Vương ở rồi, ừm, ngày mai phải đổi thủ đoạn khác..." Thủy Khanh Y hồn nhiên huýt sáo, bày ra dáng vẻ của một nữ hán tử, lẩm bẩm đi về phía hoàng cung.

Thủy Minh Hách cảm thấy dường như con ngươi của hắn có thể phun ra quả cầu lửa, tức giận đến nỗi lục phủ ngũ tạng đau thắt từng trận, thì ra Thủy Khanh Y coi hắn là người tiêu tiền như nước hả? Hắn bay tới phía sau lưng của Thủy Khanh Y mà không hề phát ra tiếng động, kiềm chế nỗi tức giận, hỏi: "Nói nghe một chút, ngày mai sẽ đối phó tên ngu ngốc kia như thế nào?"

Nghe thấy có người phụ họa, Thủy Khanh Y vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, liền tiếp lời: "Ngày mai mời hắn đi xem kịch." Nói xong, nàng mới cảm thấy có điều gì đó không đúng, vội vàng quay đầu lại, thì thấy sau lưng trống không, chỉ có cành cây phiền phức đang đung đưa bên cạnh.

Thủy Khanh Y lắc lắc đầu, thầm mắng mình đã suy nghĩ quá nhiều, hưng phấn quá mức nên sinh ra ảo giác.

Nhưng cảm giác kia quá chân thực, nàng xoay người lại cẩn thận lướt qua bốn phía, xác định không phát hiện ra thứ gì, nàng liền thu mắt lại rồi đi vào cung.

Thủy Minh Hách nhìn Thủy Khanh Y biến mất ở trên phố, hắn bèn nhảy từ trên cành cây xuống, đôi mắt đào hoa sáng long lanh, xem kịch... À... Không tồi ~!

Hôm sau.

Hai bên vẫn không có động tĩnh gì, trái lại, có người từ Cung Từ An tới mời Thủy Khanh Y, nhưng bị nàng từ chối, Thủy Khanh Y vẫn đang đợi để tới phủ Tuyên Vương kiếm bạc!

"Lãnh Vụ, người đã đến chưa?" Mắt phượng của Thủy Khanh Y lóe lên ánh sáng, nghĩ tới hôm nay nàng sẽ ra sức làm thịt một bữa, dù sao Thủy Minh Hách cũng là người có tiền, sẽ không quan tâm chút tiền lẻ này.

Lãnh Vụ toát mồ hôi, chủ tử đã hỏi câu này mấy lần rồi. "Chủ tử, vẫn chưa có người tới."

"Không có hả... Lãnh Vụ, ngươi nói có phải là hắn vẫn đang ngủ nướng không? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó nên trì hoãn?" Thủy Khanh Y suy tư một hồi lâu, ngồi không yên, nàng đứng dậy nói: "Không được, núi không tới dựa ta thì ta tới dựa núi." Nói xong, Thủy Khanh Y đi thẳng ra ngoài.

"Chủ tử, nếu Tuyên Vương không có ở trong phủ thì sao?" Lãnh Vụ thảng thốt nhìn Thủy Khanh Y kỳ kỳ quái quái, nàng nghĩ nếu người ta vác cả núi vàng núi bạc đi, chẳng lẽ chủ tử cũng muốn chạy theo người ta ư? Trong lòng Lãnh Vụ nhất thời lo lắng thay cho Đại chủ tử!

"Không sao, ta đợi hắn." Thủy Khanh Y lơ đễnh xua tay, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nói: "Đừng lơ là cả hai phía kia, hôm nào đó sẽ mua đồ tốt cho ngươi." Thủy Khanh Y chớp mắt phượng đầy giảo hoạt, người như một làn khói biến mất ở Điện Tử Uyển.

Đi thẳng tới phủ Tuyên Vương, Thủy Khanh Y trực tiếp đi vào thư phòng, trông thấy Thủy Minh Hách đang nằm ngủ ở trên nhuyễn tháp, thấy vậy, trong lòng Thủy Khanh Y cười gian, cầm bút lông ở trên bàn lên, thấm mực nước, vẽ lên khuôn mặt yêu nghiệt kia.

"A ——" Bút lông còn chưa kịp chạm đến gương mặt tuấn tú kia, cổ tay của nàng đã bị nắm chặt, tay cầm bút lông mềm nhũn làm nó rơi xuống giường, da cáo trắng tinh lập tức bị thấm đen một mảng, nhìn gương mặt đen như mực của Thủy Minh Hách, hốc mắt của Thủy Khanh Y nóng lên, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.

Mặt của Thủy Minh Hách càng thâm trầm, đành kiềm chế nỗi tức giận đang sôi trào trong cơ thể, hắn định không để ý đến nàng mấy ngày, không ngờ nàng lại tự mình tìm tới cửa, còn đùa dai với hắn, bây giờ làm hỏng mất bộ da cáo mà hắn rất vất vả mới có được, nàng còn tủi thân rơi nước mắt.

Thủy Minh Hách nóng nảy nhảy người lên, trợn mắt nhìn Thủy Khanh Y, thấy nàng không có xu hướng dừng lại, trái lại nước mắt giống như mưa, càng rơi càng nhiều, trong lòng hắn dâng lên cảm giác khác thường, càng thêm bực bội.

"Đừng khóc nữa!" Thủy Minh Hách gầm nhẹ một tiếng, Thủy Khanh Y dừng lại, chính hắn cũng ngây ngẩn cả người, vốn định nhẹ nhàng an ủi, nhưng buột miệng nói ra thành tiếng gầm giận dữ.

Hai mắt của Thủy Khanh Y đẫm lệ nhìn Thủy Minh Hách vài giây, lập tức lại giống như nước chảy, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Huyệt trên thái dương của Thủy Minh Hách nảy thình thịch, nóng ruột đến xoắn tít cả lên, ngay sau đó, nhẹ nhàng lên tiếng, nói từng chữ từng chữ: "Đừng, khóc, nữa!"

Dứt lời, bên trong phòng yên tĩnh một hồi, vốn là một câu nói có ý tốt, nhưng bị hắn ngắt hơi từng chữ một, có cảm giác như cắn răng nghiến lợi để nói.

Thủy Khanh Y nhìn dáng vẻ muốn phát điên của Thủy Minh Hách, giống như đứa bé đang túm tai đá góc tường, trong lòng nén cười. Nàng lấy ống tay áo lau khóe mắt, nước mắt tiếp tục lăn xuống.

Hai tay của Thủy Minh Hách nâng mặt, van nài: "Cô nãi nãi, ngươi đừng khóc nữa."

Thủy Khanh Y thút thít nhìn Thủy Minh Hách, không nói.

"Cô nãi nãi, ta đi xem kịch cùng ngươi, đừng khóc, được không?" Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách tràn đầy vẻ cầu khẩn, Thủy Khanh Y khóc thút thít không tiếng động, giống như hắn đang đặt mình trong cơn thịnh nộ, không nói ra được là có cảm giác gì, chỉ rất bực bội, muốn phát điên.

Thủy Khanh Y lắc đầu, đến khi Thủy Minh Hách sắp chạy trốn, thì nàng giơ cổ tay nhuộm màu đỏ lên. "Đứt rồi."

Đứt rồi?

Thủy Minh Hách ngẩn ra, sau đó mới nhẹ nhàng bắt lấy tay của nàng, tại sao lại bị đứt tay vậy?

Nghi ngờ đứng dậy, Thủy Minh Hách cầm tay nàng quan sát một lát, đưa lên rồi hạ xuống, thì thấy nước mắt kia lại có nguy cơ chảy xuống, hắn dừng tay lại, ngượng ngùng để xuống. "Cần phải tìm ngự y không?"

Thủy Khanh Y lắc đầu, làm bộ đáng thương nhìn Thủy Minh Hách.

Thủy Minh Hách nóng nảy, bất chợt, trong đầu lóe lên, lấy một ngàn lượng ngân phiếu từ trong lòng ngực ra nhét vào trong tay Thủy Khanh Y: "Ta đền."

Thủy Khanh Y hài lòng gấp lại, cất vào trong lòng, nàng vỗ đầu Thủy Minh Hách, thở dài nói: "Đầu óc của ngươi quá không linh hoạt, phải bồi bổ nhiều, lãng phí rất nhiều nước thuốc của ta."

"......" Hóa ra là nàng trách hắn không lấy bạc ra sớm một chút sao?

Tâm tình của Thủy Khanh Y vô cùng tốt, nhưng nhìn thấy nước thuốc chỉ còn nửa bình, nhất thời tâm tình lại trở nên không tốt, dùng nút gỗ đậy bình lại, ném vào trong tay áo, vỗ tay nói: "Đi, đi xem kịch!

Vào giây phút này, Thủy Minh Hách rất muốn vặn đầu của Thủy Khanh Y xuống, nhưng tưởng tượng đến chuyện kế tiếp, khóe miệng của hắn khẽ nhếch, đuổi theo sau Thủy Khanh Y.

......

Trăm Hầu Đường là đoàn kịch hát nổi tiếng, nằm ở đầu đường con phố Tây Bắc phồn hoa, bên trong cả con phố Tây Bắc là phố hoa nổi tiếng, ban đêm đèn hoa sáng rực rỡ, ban ngày chỉ có lác đác vài người qua lại, nhưng đoàn kịch hát lại có tiếng người huyên náo, rất nhiều tiếng vỗ tay tán thưởng.

"Chậc chậc, quá nhiều người, không biết còn có chỗ ngồi tốt hay không." Thủy Khanh Y nhìn bên trong đầy người ngồi, ánh mắt lướt qua bốn phía, bĩu môi, quá nhiều người thì rất bất tiện.

"Không sao, Bổn Vương có gian phòng dành riêng." Thủy Minh Hách mỉm cười, nhưng thật ra là đêm qua hắn nghe thấy nàng nói muốn đi xem kịch vào ngày hôm nay, nên đã bao trước một gian phòng.

Hai người tới gian phòng đặt trước, thấy trên bàn không có nước trà, Thủy Khanh Y cười nhạt, nói: "Gia, có cần trà bánh không?"

Thủy Minh Hách gật đầu, mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ, xua tay nói: "Ngươi đi chuẩn bị một chút."

"Được thôi!" Thủy Khanh Y vui sướng đi ra cửa, dự tính gọi một chút thức ăn không dễ no bụng, đến khi nàng chọn xong đồ ăn rồi quay trở lại, trông thấy trước bàn của Thủy Minh Hách một đống bát đĩa trống, đương nhiên là hắn đã ăn xong rồi.

Thủy Khanh Y đứng thất thần mấy giây ở cửa phòng, một cơn lửa giận từ đáy lòng dâng lên: "Thủy Minh Hách!"

Thủy Minh Hách quay đầu lại, cười nói: "Ngươi đến rồi à?" Hắn tao nhã lau khóe miệng, ra hiệu cho tiểu nhị dọn dẹp thức ăn thừa, chăm chú xem kịch.

Thủy Khanh Y hít sâu một hơi, trong lòng biết rằng là tên tiểu tử này cố ý, nàng bắt chéo hai chân ngồi xuống bên cạnh hắn, cười lạnh: "Nếu gia không cần ta phục vụ, cứ việc nói thẳng, ta cũng sẽ không tới để làm người ta chén ghét."

Trong lòng Thủy Minh Hách trầm xuống, hắn cảm thấy lần này mình đùa hơi quá đáng, nhưng nghĩ đến chuyện đêm qua, hắn thản nhiên nói: "Bổn Vương không hiểu ngươi đang nói cái gì."

"Không hiểu sao?" Khóe mắt của Thủy Khanh Y liếc qua liếc lại bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt vốn u ám càng trở nên lạnh lẽo, vỗ lên bàn: "Vậy thì Bản cung cũng không cần hầu ngươi nữa!"

Dứt lời, không đợi Thủy Minh Hách phản ứng kịp, Thủy Khanh Y phá cửa sổ nhảy ra, hướng về nơi phát tín hiệu ở cửa thành.

"Lãnh Vụ, đã ra tay rồi sao?" Mặt mày của Thủy Khanh Y nghiêm túc, nhận lấy dây cương Lãnh Vụ đưa cho.

"Dạ, như người dự đoán, Thái Phù bí mật dẫn người rời khỏi Bắc Thương, đi suốt đêm, đã đến Bách Trượng Nhai, còn binh mã âm thầm áp giải Thái Thụy, tối nay sẽ tới Bách Trượng Nhai, e rằng sẽ có một trận ác chiến." Lãnh Vụ nghĩ đến tin tức nhận được, trong lòng lo lắng, rốt cuộc nàng hiểu rõ tại sao Lệnh Quý phi lại mai phục ở Bách Trượng Nhai, từ biên ải đến kinh đô, chỉ có Bách Trượng Nhai địa thế hiểm ác, dễ dàng mai phục, mà trước đó Lệnh Quý phi đã tiết lộ tin tức cho Thái Phù, dụ Thái Phù đến, đánh cuộc Thủy Khanh Y sẽ tới đó cứu người, nếu Thủy Khanh Y không tới cứu người, bà ta cũng sẽ bắt được Thái Phù, sẽ không bị thua thiệt!

"Phùng Vinh Quý đã nhận được tin chưa?" Chân mày của Thủy Khanh Y nhíu chặt, thầm mắng Thái Phù chẳng hề thay đổi, nhưng cũng có thể hiểu, nếu đến khi người thân thiết đối xử thật tâm với nàng bị hại, nàng cũng sẽ bỏ mặc tất cả để đến cứu.

"Án binh bất động!" Lãnh Vụ cảm thấy Phùng Vinh Quý bình tĩnh quá mức, có câu nói, bất bình thường thì ắt có trò quỷ.

"Ngươi sai người trông chừng Phùng Vinh Quý, cả Phúc Chỉ bên cạnh lão ta nữa." Trực giác của Thủy Khanh Y cho rằng Phùng Vinh Quý không phải là kẻ an phận, trong lòng lão ta ôm thù hận, có khả năng sẽ một lưới bắt hết bọn họ, không thể nào thờ ơ được.

Qua sự chỉ điểm của Thủy Khanh Y, trong lòng Lãnh Vụ giật mình, luống cuống nói: "Chủ tử, thuộc hạ cũng cảm thấy Phùng Vinh Quý rất kỳ lạ, lão ta ở trong thư phòng cả ngày, đóng cửa không ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng quản gia hầu hạ bên người lão, trước đó còn không coi là chuyện to tát gì, nhưng hôm nay nghĩ đến, có lẽ quản gia đã được lão ta sai đi làm việc."

Thủy Khanh Y nhếch môi cười, lạnh lùng nói: "Đi, theo ta tới Cửu Lê Cốc."

......

Cung Thần Hi

Lệnh Quý phi nắm chặt tờ giấy trong tay, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ vặn vẹo, đáy mắt âm nhu đều là sát khí.

Ma ma kinh hồn bạt vía đứng nghiêm ở bên cạnh, rất sợ bị liên lụy, lại không nhịn được muốn biết nội dung viết trên tờ giấy, trong bụng cân nhắc một phen, lấy can đảm hỏi: "Nương nương, đây là?"

Lệnh Quý phi nhìn lướt qua ma ma với vẻ mặt đầy nham hiểm, cắn chặt hàm răng nói: "Lão già kia đã đưa tử sĩ cho tiện nhân Thủy Khanh Y kia!" Trong lòng Lệnh Quý phi hối hận không dứt, nên sớm giải quyết lão khi lấy được ba trăm tử sĩ. Hôm nay, át chủ bài trong tay mình lại không bằng Thủy Khanh Y.

Trong lòng ma ma cả kinh, chuyện này có lớn có nhỏ, bà suy nghĩ một lát, hoang mang nói: "Nương nương, chúng ta mai phục ở Bách Trượng Nhai, chính là để bắt Thủy Khanh Y, nhưng chúng ta chỉ có một trăm tử sĩ ở đó, còn trong tay Thủy Khanh Y không biết dẫn theo bao nhiêu người, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."

Lệnh Quý phi trợn tròn mắt, con ngươi cơ hồ muốn bật ra ngoài, lạnh lùng nói: "Bảo bọn chúng rút lui!"

Trong lòng Lệnh Quý phi không cam lòng, nhưng nàng không thể tặng đám người không dễ dàng có được này làm bữa ăn ngon cho Thủy Khanh Y.

"Nương nương, chuyện này..." Ma ma hơi lưỡng lự, bây giờ đã cách Thủy Khanh Y hơn nửa ngày rời kinh, e rằng không còn kịp.

"Mau đi!" Lòng Lệnh Quý phi chìm đến đáy cốc, nhìn trăng khuyết như lưỡi câu, móng tay bấm thật chặt vào trong da thịt.

Ma ma thấy được cơn tức giận của Lệnh Quý phi, nhắm mắt nói: "Nương nương, có cần Quốc cữu gia tới giúp hay không?"

Lệnh Quý phi ngẩn ra, suy tính một hồi lâu, lắc đầu nói: "Thôi thôi thôi, trời không giúp Bổn cung, ngươi hãy lui ra đi!" Thế lực của nhà mẹ đẻ, tạm thời không được hành động, nếu như bị tiện nhân Thủy Khanh Y kia bắt được sơ hở, chẳng phải là tất cả đều theo gió bay hay sao?

"Nhưng..." Ma ma thấy Lệnh Quý phi đã quyết định, môi mấp máy mấy cái, cúi chào rồi lui xuống.

"Đợi đã ——" Lệnh Quý phi xoa trán, tinh thần không tốt nằm ở mềm oặt trên nhuyễn tháp, giọng điệu chậm rãi hỏi: "Lão già kia có động tĩnh gì không?"

"Không có động tĩnh gì, trái lại Phúc Chỉ bên người lão lại không ở bên cạnh phục vụ." Ma ma bẩm báo theo như tin tức truyền đến, ngay sau đó, lo lắng hỏi: "Nương nương, gần đây, khẩu vị của ngài không tốt, giấc ngủ cũng không đủ, có cần mời thái y tới xem hay không?"

Lệnh Quý phi xua tay, nhắm mắt nói: "Không sao, có lẽ là bệnh cũ tái phát." Trong lòng suy nghĩ cẩn thận, nói. Phùng Vinh Quý tuyệt đối sẽ không chịu để yên, quản gia bên người lão không có ở đây, nhất định là đã dẫn người tới Bách Trượng Nhai, nàng không chiếm được lợi ích gì, chưa chắc tiện nhân Thủy Khanh Y kia có thể đạt được mong muốn.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Lệnh Quý phi tốt hơn rất nhiều, nàng cảm thấy nên mời thái y tới chữa trị thân thể, hiện giờ phải tĩnh dưỡng cho tốt, nàng muốn tự tay diệt trừ những người mơ ước ngôi vị Hoàng đế này, trông coi cho Hoàng nhi của nàng lên ngôi, nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất thế gian này, Thủy Triệt không muốn cho nàng, nàng sẽ tự mình tranh, tự mình giành cho nhi tử của nàng!

"Ngươi đi mời Trương thái y tới xem bệnh cho Bổn cung!"

"Dạ!" Ma ma mừng rỡ, vội vàng lui ra ngoài.