(Tên chương dịch ra là mua dây buộc mình, nhưng nghĩa của cụm từ này ta thấy không xác đáng bằng gậy ông đập lưng ông nên đã đổi)

Gió mát phất phơ, phía chân trời chỉ còn lại một vạt nắng chiều rực rỡ, nhuộm đỏ một góc trời.

Ngôi miếu đổ nát trong núi sâu ở ngoại thành, được một mảnh nhánh cây cao vút rậm rạp che chắn, từ xa nhìn lại, như ẩn như hiện, thanh âm gào thét sắc nhọn truyền ra đứt quãng.

Nam Cung ThiểnTrang đáp xuống đứng ở trên cành cây khô, to chắc cứng cáp, mắt nhìn xuống miếu thờ rách mướp mạng nhện chăng đầy ở phía dưới, xuyên thấu qua cái lỗ thủng lớn trên nóc nhà, loáng thoáng nhìn thấy bên trong mấy nam nhân trần truồng đè ép một nữ nhân, nói những lời dơ bẩn tục tĩu.

"Trời trở nên tối rồi, nhìn không rõ ràng lắm, chúng ta bò đến nóc nhà để xem đi ?" - trong đôi mắt Nam Cung Thiển Trang lộ ra sự hứng thú. Chậc chậc, không ngờ nhìn Nam Cung Tiểu giống như một đóa sen trắng lại ác độc như vậy, chẳng những muốn đem cô gả cho Kiều Phi, còn tìm người cưỡng hiếp cô, nhưng ả lại không hề nghĩ rằng sẽ mua dây tự trói lấy mình, gậy ông đập lưng ông!

Bách Lý Ngọc vành tai ửng đỏ, nắm đấm yếu ớt đặt lên môi ho nhẹ mấy tiếng, lôi kéo tay của cô nàng nói: "Có cái gì hay mà nhìn, vóc người lại không đẹp, bẩn mắt là việc nhỏ, có khi còn bị đau mắt hột đấy !"

Y cũng không quên, ở đó không chỉ có một nữ nhân là Nam Cung Tiểu, còn có cả mấy tên ác ôn đang trần truồng.

"Sợ cái gì, cũng không phải là chưa từng xem qua !" - Nam Cung Thiển Trang xem thường xì miệng, nhưng cũng cảm thấy hô hấp không được tự nhiên, có chút chột dạ, cô đã từng quan sát, nhưng cô thật không có tiền đồ bị một màn kích thích làm cho chết ngất rồi đi đến không gian dị giới này !

Bách Lý Ngọc híp con mắt hẹp dài, ánh sáng nguy hiểm như muốn vỡ tung bắn tóe ra, nhưng mà nữ nhân kia căn bản không nhìn y lấy một cái, nhất thời cảm thấy có một chút thất bại.

"Huynh không muốn đi, vậy ta đi !" - Nam Cung Thiển Trang quẫy thoát khỏi tay của y, nhanh chóng lướt đến nóc nhà, âm thầm vui mừng vì có được bản lĩnh, nhờ đó có thể xem miễn phí hình ảnh ‘HD’ (high definition - độ nét cao) phát sóng Live (trực tiếp)!

Bách Lý Ngọc liếc nhìn nữ nhân nằm bẹp trên nóc nhà, ánh mắt quỷ quyệt lướt qua ngôi miếu đổ nát, đứng thẳng lưng ở trên nhánh cây, ống tay áo bay phất phơ, tóc đen như mực bay múa, toàn thân có làn sương mù mông lung quấn quanh, giống như thần tiên từ chin tầng trời giáng xuống trần, chiếu ra một thân thanh nhã phong hoa, không nhuốm bụi trần thế.

‘Tí tách’, Nam Cung Thiển Trang rơi xuống một giọt nước miếng, ngơ ngẩn hoàn hồn, đờ đẫn chậm chạp lau vệt nước ở cằm, từ từ kéo thần chí trở về.

Mẹ nó chứ ! Vậy mà cô bị sắc đẹp của Bách Lý Ngọc làm cho đứng hình hoàn toàn, khiến cô nàng ấm ức nhất chính là không nhìn thấy được gương mặt, chỉ bị một thân phong thái xuất trần kia làm cho choáng ngợp rung động, trong đầu không tự chủ phác họa ra dung nhan được loan truyền là thần tiên vô cùng, có loại cảm giác nếu cô nhìn thấy thì sẽ ngã vào ảo giác lầm lỗi!

Đấy lòng run lên, lắc lắc đầu, ủ dột quay đầu đi, tiếp tục nhìn xem ở phía dưới, tự nhiên cảm thấy nhàm chán vô vị, từ trong ngực móc ra bình sứ màu trắng, nhếch môi cười. Cứ giữ nguyên một tư thế giống nhau như vậy thì quá không thú vị, phải điểm thêm chút nguyên liệu gia vị kích động mãnh liệt thì mới đủ hứng thú!

Rắc phấn bột, Nam Cung Tiểu đang nằm trên đống rơm rạ không có sức lực để vùng vẫy, thân thể cứng đờ, bỗng nhiên giống như hồi quang phản chiếu, cả người tràn đầy hơi sức, liều mạng giãy giụa đấm đá, trong hỗn loạn cào xước mặt nam nhân dữ tợn có vết sẹo dài do đao chém.

"Bốp !" Gã Sẹo bị đau, bàn tay to dày vuốt vết xước đang chảy máu trên mặt, trở tay tát cho Nam Cung Tiêu một cái bạt tai, giận dữ mắng: "Con tiện nhân ! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, các người mau tránh ra, ông mày không tin không thu phục được con tiện nhân này!"

Nói xong, nhặt lên cây roi có chi chit những cái vây gai nhọn ở trên đất, vung quất về phía thân thể trắng noãn hiện đầy vết đỏ của Nam Cung Tiểu."Bốp ——"

"A ——" - Nam Cung Tiểu đau đớn, thân thể co rụt lại, đôi tay ôm đầu gối thật chặt, nhưng sau khi cảm giác đau dịu đi, một loại cảm giác mất hồn xương cốt bứt rứt như bị gặm cắm tê dại khuếch tán ở trong lòng, vô thức cắn môi rên rỉ.

Gã Sẹo nhíu mắt, nhếch môi vui vẻ, ngồi xổm cạnh thân thể, kéo dật mái tóc dài của ả về phía sau, nâng lên khuôn mặt đang chôn ở trong cánh tay, cười bỉ ổi: "Thì ra là dâm phụ thích cái kiểu này à!" - Dứt lời, lại vung một roi! (haizz hóa ra ả Tiểu thích bị bạo hành)

Nhất thời, âm thanh khổ sở than nhẹ cùng tiếng roi da xen kẽ lồng vào nhau, quẩn quanh thật lâu ở nóc nhà không tiêu tan.

"Đại ca, trên người ả đều là máu, các huynh đệ làm sao xuống tay được nữa ?" - Vương Nhị xấu xí, nhìn thân thể trắng bóng lóa mềm mại kia lại bị trầy da sứt thịt, ánh mắt có chút không đành lòng, bình thường đều là tới kỹ viện, đàn bà ở nơi đó nào có chuồng nuôi ra được tiểu thư quyền quý có mỹ vị mất hồn như vậy?

"Không có kiến thức về mấy thứ đó, để ông đây dạy cho các người mở mắt, cách chơi kiểu gì mới thật kích thích !" – Gã Sẹo quát lên, vứt bỏ roi da, nhìn gương mặt như hoa bị đầu roi cắt rạch, khẽ cau mày, bất chấp thân thể đầy tràn máu tươi của Nam Cung Tiểu, nắm đầu của ả mà lắc, cả người thì ngược lại, quỳ sát trên mặt đất, lộ ra cái lưng trơn bóng, cười giảo hoạt cúi người bám sát lên trên.

"A. . . Cút, cút đi cho bổn vương phi. . . Cần vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi. . ." – Hơi hơi chầm chậm thở ra một hơi, Nam Cung Tiểu không còn ngụy trang dịu dàng như thường ngày, đáy mắt nổi lên ánh sáng xanh lục thăm thẳm, như nhiễm chất kịch độc, bắn về phía mấy tên thổ phỉ bỉ ổi, trong lòng không hiểu vì cái gì ả không vừa ý, rõ rành rành là rất đau, nhưng cả người lại nóng ran lên, như có một đốm lửa đang đốt, không cách nào phát tiết, nghĩ rất muốn nghênh hợp lên, mười phần giống với một kẻ dâm phụ. Cũng không hiểu tại sao lại là ả bị chộp tới đây, mà không phải là tiện nhân Nam Cung Thiển Trang kia bị bắt, cũng không đợi ả suy nghĩ nhiều, da đầu đau nhói, âm thanh của sợi tóc bị kéo căng giật đứt quá mức rõ ràng, xé rách thần kinh của ả, trong lúc hoang hốt giật mình, ả nhìn thấy trên nóc nhà đổ nát một mảnh áo đỏ, hận ý điên cuồng phát sinh, gặm nhắm trái tim ả, đáy lòng không ngừng gào thét: Tiện nhân, Nam Cung Tiểu ta còn sống ra ngoài, sẽ không bỏ qua cho mi, nhất định không ! (hừ, đang bị ác giả ác báo mà còn nghĩ thế à. Đánh chết cũng không chừa mà)

Trên nóc nhà, Nam Cung Thiển Trang không nghĩ rằng mình đã bị lộ, vẫn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân.

Nhìn lọ thuốc trong tay, cảm thấy có chút ‘nóng bỏng tay’, ‘cầu hoan tán’ (đại loại như bột thuốc lắc) mấy cái chữ to ở đáy bình đập vào mi mắt, Nam Cung Thiển Trang im lặng một hồi không nói lên lời, trên đầu đầy mồ hồi lạnh nhớ đến lúc đón dâu, thái độ của Mạc Vấn giống như tên ăn cắp giao cho cô, nói rằng lúc động phòng sẽ có ích, cô không nghĩ nhiều, tưởng lầm là xuân dược (thuốc kích dục)..., không ngờ thuốc này đê hèn như vậy!

Nghiêng mắt trộm liếc nhìn về tên nam nhân đang ở cách đó không xa, sau lưng không khỏi nhảy lên một luồng khí lạnh, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, thật may là không có bỏ lên trên người của y, nếu không cô bị gọt giũa đến mảnh xương vụn cũng không sót!

Vắt vểnh chân nằm ngửa ở nóc nhà, thuận tay bẻ cọng cỏ đuôi chó ngậm lên mồm, nhàm chán nghe phía dưới thanh âm dâm mị cùng tiếng thở dốc càng lúc thêm dồn dập sâu nặng, ước chừng gần một giờ sau, tình hình chiến đấu kịch liệt kết thúc trong mấy tiếng gầm nhẹ.

Nam Cung Thiển Trang mở mắt ra, vứt bỏ rễ cỏ trong miệng, nhặt lên mấy hòn đá vụn đánh ngất năm nam nhân, bay xuống miếu đổ nát, thấy Nam Cung Tiểu thương tích khắp người, không một nơi lành lặn, mắt phượng chớp hiện lên nụ cười, kéo miếng vải rách đắp lên trên người ả, vẫy gọi Lãnh Ngôn xuất hiện.

"Đem ả treo lên ở cửa phủ Thượng Thư, tốt nhất là để cho người ta đều nhìn thấy được !" - Khóe môi nhếch lên cười tàn ác. Nam Cung Tiểu, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi !

Lãnh Ngôn im lặng, xách theo Nam Cung Tiêu tức tốc bay vọt đến cửa phủ Thượng Thư, lặng yên không tiếng động treo gác lên chính giữa cửa đại môn (cổng lớn/ cổng chính), rồi đứng ở trên nóc nhà ném xuống một chuỗi pháo, trong nháy mắt hấp dẫn rất nhiều dân chúng đang ở trong quán rượu, cửa hàng, rối rít thò đầu ra, thấy cảnh tượng như vậy, hưng phấn xúm lại một vòng, chỉ chỉ chỏ chỏ.

Mà bên trong phủ Thượng Thư đang âm thầm lục soát tìm tân nương mất tích nghe được tiếng vang, sai người ra xem rõ ngọn ngành, khi nhìn thấy người treo ở cửa, hoảng sợ lui lại mấy bước, lập tức ngã lộn nhào lăn một vòng chạy đến đại sảnh thông báo.

Tân lang Kiều Phi mặc một thân áo cưới, đáy mắt hiện đầy vẻ mờ mịt, ngón tay tái nhợt không bình thường nghiền nát chén sứ, "Không phải là công chúa Mộng Ly sao ?"

"Con ơi ! Mộng Ly là con gái cô cô của con, sao có thể nào gả cho con được, vốn là dự tính ở trên đường sẽ tráo đổi Nam Cung Thiển Trang cho con, ai ngờ xảy ra chuyện không may, biến thành Nam Cung Tiểu rồi !" - sắc mặt Thượng Thư đại nhân Kiều Dụ có chút khó coi, nghĩ đến lời của quản gia hồi báo, một nhà vài mống đều đi ra cửa.

Thu vào trong mắt là một người toàn thân giống như ngâm qua trong máu tươi, bị ngược đãi tàn tạ thối rữa, hai chân không thể khép lại, một cẳng chân còn bị bẻ gãy, thê thảm không nỡ nhìn.

"Kéo tiện nhân không tuân thủ nữ tắc này xuống, mang tới ngục tối !" - Sắc mặt Kiều Phi tối tăm, thô bạo dùng lưỡi phiến tiểu đao cắt đứt dây thừng.

"Không được, đừng làm quá mức !"

Kiều Phi hừ lạnh một tiếng, trên mặt tái nhợt đến bệnh hoạn, hiện đầy vẻ ác độc, bám sát đến ngục tối.

Cầm lên bàn ủi đặt trong lò lửa đốt cháy rừng rực, nung đỏ, nhìn vào khuôn mặt nhan sắc bị tàn phá, giơ lên bàn ủi hung hăng áp lên má phải còn lành lặn.

"A ——" - Đang hôn mê, Nam Cung Tiểu đau mà tỉnh, nhìn nam tử mặc áo cưới, lộ ra vẻ bệnh hoạn, âm hiểm, tàn bạo ở trước mặt, bỗng nhiên im bặt, sau đó điên cuồng lắc đầu: "Không . . . không đúng vậy. . . Ta là Cần vương phi. . . Làm sao lại gả cho ngươi. . ."

"Tiện nhân mới vừa gả cho Bản công tử liền mất trinh, vốn nên đem ngươi dìm lồng heo, nhưng ngươi làm cho Bản công tử bị lăng nhục, cái chết đối với ngươi quá dễ dàng !" - Kiều Phi buông bàn ủi ra, thấy trên mặt có chữ nô thật to, phất tay nói: "Người đâu, đưa ả đến Hắc Phong Lâu tiếp khách!"

"Không...không được, ta không muốn —— Nam Cung Thiển Trang, là nó, là nó hãm hại ta. . ." - Nam Cung Tiểu hoảng sợ trợn to tròng mắt, điên cuồng giãy giụa, nhưng cổ tay bị chốt trong xích sắt, không thể động đậy. Trong mắt, sự hi vọng thoáng chốc biến mất, chứa đầy nỗi tuyệt vọng, Hắc Phong Lâu là nơi vương tôn quý tộc quần là áo lượt thích nhất, ở trong đó biến thái tanh mùi máu, cách thức chơi đùa hung ác độc địa tầng tầng lớp lớp, nếu mình bị đưa vào trong đó, quả quyết không có đường sống, so với Con Rối có gì khác nhau đâu ? Ngay cả kỹ nữ thấp hèn nhất cũng không bằng. . .

Nam Cung Thiển Trang sao?

Đôi môi đỏ thẫm của Kiều Phi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, xem ra phải gặp qua. . .