Ninh Như Thâm nói xong, người trước mặt sững sờ.

Sau đó hắn lập tức chộp lấy cổ tay cậu! Tay hắn siết mạnh rồi kéo cậu lại gần...

Ninh Như Thâm giật mình, suýt nữa thì nhào vào người hắn.

Cậu chống tay trước người, ngón tay chạm vào phía ngoài cơ đùi rắn chắc của Lý Vô Đình.

Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên:

...Sao vậy, giận rồi ư?

Nhưng Lý Vô Đình đã nói rằng cậu được phép gọi tên tự của hắn mà?

"Bệ hạ?" Trong lúc tim cậu đập thình thịch, bàn tay nắm lấy cổ tay cậu càng siết chặt hơn, giống như là đang nhẫn nhịn điều gì đó vậy.

Nhưng ngay sau đó hắn đã buông lỏng tay ra.

Cuối cùng Lý Vô Đình cũng lên tiếng, "Gọi lung tung gì vậy."

Giọng nói trầm khàn lọt vào trong tai.

Ninh Như Thâm đang định ngoảnh đầu ra để nhìn vẻ mặt của hắn thì Lý Vô Đình đã nắm cằm cậu rồi vặn ra hướng chiếc bàn:

"Chỗ bánh này vẫn chưa đủ cho khanh ăn sao?"

"Đủ..."

Bàn tay lớn ấy lại bóp chặt thêm, "Vậy thì ngồi ăn cho tử tế."

"Nhưng mà..." Ninh Như Thâm quay đầu ra, lại bị vặn trở về.

Hình như Lý Vô Đình không muốn cho cậu nhìn hắn.

Cậu, "?"

Bàn tay nắm cằm Ninh Như Thâm thoáng nóng bừng lên.

Cảm giác thô ráp và nóng bỏng cùng cọ xát lên da thịt của cậu.

Ninh Như Thâm kìm nén sự ngứa ngáy, "Bệ hạ bị sốt rồi ạ, lẽ nào lúc đó thần không xử lý tốt vết thương?"

Giọng nói bên cạnh chậm rãi đáp, "Yên tâm, trẫm đang lạnh ngắt."

"..."

Nghe chẳng yên tâm chút nào cả, những ít nhất thì hắn đã lấy lại sự hài cốt.

Ninh Như Thâm suy đoán, "Bệ hạ không giận nữa ư?"

Người bên cạnh im lặng một lát rồi buông lỏng tay ra, "Trẫm chưa từng giận."

Ninh Như Thâm quay đầu nhìn hắn.

Cậu thấy Lý Vô Đình rút tay về rồi khẽ nới lỏng cổ áo nghiêm chỉnh ra một chút.

Phía trên vạt áo chéo trước ngực ấy, yết hầu của hắn đang đỏ ửng lên.

Hắn nhắm mắt lại để che đi đôi con ngươi đã tối sầm.

Thoạt nhìn rất...

Ninh Như Thâm vô thức nuốt miếng bánh xuống, "Ưm."

- --

Ngự giá đã về tới hoàng cung.

Ninh Như Thâm ăn uống no nê xong thì nằm ườn trong ổ, suýt nữa thì ngủ quên mất.

Cho đến khi xe ngựa dừng lại, cậu vẫn không chịu rời khỏi chiếc ổ mèo ấy.

Cậu cúi đầu, hai má vẫn còn hơi ửng hồng.

Người bên cạnh lên tiếng, "Sao thế, không nỡ rời đi?"

Ninh Như Thâm đáp theo phản xạ, "Ừm."

Cậu ừm xong thì mới phát hiện ra không ổn, lập tức lồm cồm bò dậy, "Miệng của thần thất lễ rồi.”

Lý Vô Đình không nổi giận, trái lại còn nhếch miệng cười, cứ như là sau cơn mưa trời lại sáng:

“Không sao.

Miệng của Ninh khanh vất vả suốt dọc đường, dù thất lễ thì vẫn có thể thông cảm được.”

“...”

Nói bừa! Làm gì có nói suốt dọc đường.

Rõ ràng đi được nửa đường thì cậu lăn ra ngủ rồi.

Ninh Như Thâm híp mắt nhìn hắn...

Lý Vô Đình nhìn đôi má hồng mang theo vết hằn của cậu, ngón tay khẽ nhúc nhích một chút.

Cuối cùng hắn phẩy tay:

“Được rồi, khanh về đi.”

Ninh Như Thâm rất độ lượng, “Vâng.”

Cậu nói xong thì đứng dậy.

Tay áo đỏ rực dần rút khỏi đệm ghế.

Khoảng cách dần được kéo giãn ra, chỉ để lại một bóng lưng gầy.

Người phía sau đột nhiên gọi cậu lại, “Ninh khanh.”

Ninh Như Thâm sững người quay đầu lại, “Dạ?”

Lý Vô Đình nhìn cậu một lát rồi vẫy tay, “Lại đây.”

Ninh Như Thâm ghé người lại gần.

Cậu lại gần một cách đầy tùy ý, tay chống bên người Lý Vô Đình.

Lý Vô Đình cúi đầu để tới gần hơn một chút, hắn khẽ nghiêng đầu rồi nói: “Chuyện Đốc điển thị cứ giao cho thuộc hạ làm, thỉnh thoảng khanh đến kiểm tra một chút là được.”

Tiếng thì thầm mang theo hơi thở ấm áp.

Ninh Như Thâm rụt cổ lại rồi đồng ý, “Thần hiểu.

Nếu như không biết cách lãnh đạo nhóm thì cuối cùng mình phải gánh việc đến chết.”

“...”

Lý Vô Đình khẽ nói, “Ninh khanh quả nhiên rất tài giỏi.”

Ninh Như Thâm ngại ngùng, “Đều là những việc thần nên làm.

Bệ hạ còn chuyện gì không ạ?”

Người trước mặt im lặng hồi lâu.

Khi Ninh Như Thâm chuẩn bị rút lui thì hắn đột nhiên nói:

“Còn nữa...”

“Sau này vào những lúc không có người, khanh có thể gọi như vậy.”

Gọi như nào? Ninh Như Thâm ngẩn ra.

Cậu nhìn khuôn mặt đẹp trai cực kỳ gần của Lý Vô Đình, phản ứng chậm vài giây, “Triều...”

“Ứm!” Bàn tay lớn vươn ra khép cằm cậu lại.

Tiếng hít thở trở nên hỗn loạn.

Lý Vô Đình nuốt nước miếng rồi cúi đầu xuống, “Những lúc không có người.”

Ninh Như Thâm bị hắn khép cằm lại, cậu liếc mắt nhìn Đức Toàn sắp hòa làm một với thành xe ngựa, “Ồ, vâng.”

Lý Vô Đình buông cậu ra, “Về đi.”

- --

Đợi cho bộ quan bào đỏ ấy vén rèm xuống xe ngựa, Lý Vô Đình mới thở hắt ra.

Hắn kéo lại vạt áo trước ngực cho nghiêm chỉnh, trở về với dáng vẻ lạnh lùng đứng đắn của một đấng thiên tử đầy oai nghiêm.

Hắn gọi Đức Toàn cùng ra khỏi xe.

Đức Toàn vui vẻ nịnh nọt, “Quả nhiên bệ hạ là người hiểu Ninh đại nhân nhất~ Ninh đại nhân thích chăn mềm, thích bánh ngọt...!Lúc trước ngài ấy xử lý vết thương cho bệ hạ, bệ hạ vẫn chưa ban thưởng đâu.”

Đức Toàn nói xong, Lý Vô Đình không đáp lại như mọi khi mà chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, “Đi thôi.”

Đức Toàn:?

- --

Ninh Như Thâm về phủ chưa bao lâu thì đồ ban thưởng đã được đưa tới.

Cậu nhìn từng chiếc mâm được bưng vào phủ, “Ban thưởng với danh nghĩa gì vậy?”

Nội thị phụ trách đưa đồ ban thưởng cung kính đáp, “Có công hộ giá.”

Ninh Như Thâm, “...”

Cậu hộ giá lúc nào vậy? Hộ giá từ tay Thái y à?

Đống quà cáp ấy có nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, thuốc bổ, còn có thứ mà cậu từng mơ ước: trân châu, mã não...

Nhưng không hiểu vì sao, cậu lại rất nhớ mong tấm chăn mềm mại và bánh ngọt.

Tiếc thay, những thứ đó chỉ có trong ổ của Lý Vô Đình.

Ninh Như Thâm thầm nhủ trong sự tiếc nuối: Phải nghĩ cách để lần sau tiếp tục ké ổ mới được.

Cung nhân tới ban thưởng nhanh chóng ra về.

Ninh Như Thâm bảo Nghiêm Mẫn và Hạnh Lan thu dọn quà cáp rồi quay ra gọi Thập Nhất đang đứng canh viện:

“Mấy ngày ta đi vắng, trong phủ có chuyện gì không?”

“Ngươi có lén...!đi gây chuyện không vậy?”

Thập Nhất không hiểu lắm, “Không có chuyện gì cả.

Chỉ là Phân Bón Xám lại bám xuống sân rồi.” [1]

[1] 灰化肥又飞回来: hui hua fei you fei hui lai, câu dễ líu lưỡi.

Ninh Như Thâm kinh ngạc vì khả năng nói không líu lưỡi của Thập Nhất!

Sau đó cậu hỏi, “Bay về rồi à?”

Thập Nhất mở chuồng, bắt con bồ câu quen thuộc ra, “Chắc là nó bay về để đưa thư.”

“Đưa thư? Thư của Hoắc Miễn sao?”

Ninh Như Thâm nhận lấy rồi bới lông nó, rút ra một chiếc ống nhỏ.

Cậu mở thư ra xem:

[Ninh đại nhân, mong ngươi vẫn khỏe khi nhận được lá thư này.]

Đoạn mở bài đầy thân quen khiến Ninh Như Thâm có một dự cảm không lành.

Cậu tiếp tục đọc, quả nhiên...

[Bản vương ở Giang Nam ngày đêm mong ngóng, chờ đợi trong đau khổ suốt một tháng trời, không ngờ lại hay tin Ninh đại nhân đã sang tay bồ câu cho người khác!

Bản vương đau đớn thấu tâm ̶c̶̶a̶̶n̶̶g̶ can, buồn bã lắm!]

Ninh Như Thâm, “...”

[Nhưng nghĩ lại, thấy Ninh đại nhân có lòng quan tâm tới các tướng sĩ trấn thủ biên cương Đại Thừa ta, bản vương thấy thoải mái hơn rồi.

Để bồ câu bay xa tới tận biên quan thì khá là nguy hiểm, bản vương đặc biệt gửi tới cho Ninh đại nhân một con chim cắt trống.

Mong Ninh đại nhân giữ lại con Phân Bám Xón (ây dà cắn vào lưỡi rồi), để nó phát huy tác dụng của mình.

Ứng Đường]

“...”

Ông nhập văn bản bằng giọng nói à?

Ninh Như Thâm đọc xong thư, cúi đầu nhìn con Phân Bón Xám đang bằng mặt không bằng lòng:

Được lắm, hóa ra là bay về để cáo trạng.

Thập Nhất vẫn đứng nhìn chằm chằm ở bên cạnh, “Hầm lên không ạ?”

Ninh Như Thâm nhớ tới Hiên Vương lấy oán báo ơn, cuối cùng vẫn gom hết tất cả lương tâm còn sót lại và đáp: “Thôi, lấy bút mực tới đây giúp ta.”

Bút mực được lấy ra, cậu cầm bút viết một phong thư.

Kể đại khái mọi chuyện ở chùa Thiệu Giác cho Hiên Vương:

[...Bệ hạ bất cẩn bị thương ở tay, thần đã băng bó cho bệ hạ rồi, không cần lo lắng.

Thục Thái phi nương nương vẫn khỏe, ngày nào cũng chill chill á.

Thần và Cảnh Vương điện hạ cùng thắp đèn cầu phúc cho bệ hạ, còn đi với bệ hạ đến cúng bái Nhàn Thái phi nương nương...

Chúc Hiên Vương điện hạ mạnh khỏe.

Ninh N̶h̶ư̶ Sâm.]

Ninh Như Thâm viết xong thì lại thả bồ câu đi, phành phạch...

Cậu ôm tay áo ngẩng đầu nhìn: Như vậy là được rồi đúng không?”

- --

Ngự giá hồi cung, ngày hôm sau lại lên triều như thường lệ.

Sau khi bãi triều, Ninh Như Thâm định đến Lễ bộ, nhưng tự dưng lại nhớ tới lời dặn dò “giao việc cho thuộc hạ” của Lý Vô Đình, cậu cất bước tới Ngự Thư Phòng.

Đến bên ngoài Ngự Thư Phòng, cậu thấy một hàng cung nhân đang tất bật dọn dẹp cách loại sách.

Tiểu Dung Tử nhìn thấy cậu thì mỉm cười chào đón, “Ninh đại nhân, hôm nay trời đẹp nên Ngự Thư Phòng đem kinh thư sách vở ra phơi nắng.

Bệ hạ đã tới ao Cù Thanh bên kia rồi.”

Ninh Như Thâm gật đầu, “Nên phơi nắng nhiều hơn.”

Phơi đủ một trăm tám mươi ngày, phơi cho ngon lành, phơi cho tươi sống.

[2]

[2] Đại khái là một câu trong quảng cáo nước tương TQ.

Cậu nói một câu cảm ơn, quay đầu đi tới ao Cù Thanh.

Từ xa đã thấy Lý Vô Đình ngồi ở một chiếc bàn đá bên cạnh ao nước, hắn đã thay sang một bộ thường phục màu xanh đậm.

Ao nước trong xanh với những tia nắng chiếu xuống, càng khiến cho hắn trở nên nhã nhặn phong độ.

Ninh Như Thâm nhìn một lát rồi đi ra đó.

“Thần tham kiến bệ hạ.”

Lý Vô Đình ngẩng đầu lên, “Trẫm còn tưởng hôm nay Ninh khanh sẽ tới Lễ bộ.”

Ninh Như Thâm lời ít ý nhiều, “Gánh việc tới chết.”

“...” Lý Vô Đình vẫy tay gọi cậu, “Lại đây.”

Ninh Như Thâm ghé lại gần, “Dạ?”

Tới gần rồi, cậu thấy trước mặt Lý Vô Đình có vài tờ giấy, bên trên viết chi chít đầy chữ ngang dọc.

Nét bút vừa mạnh mẽ vừa sắc bén nhưng vẫn đầy uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ nhìn thôi cũng thấy thích mắt.

Ninh Như Thâm khen ngợi, “Chữ của bệ hạ đẹp quá!”

Lý Vô Đình im lặng một lát rồi gõ nhẹ lên giấy, “Nhìn nội dung.”

Ninh Như Thâm giật mình, ngại ngùng đọc chữ:

“Vậy thì để thần chem chem.”

Cậu cúi người xuống, mấy sợi tóc đen cũng xõa xuống theo.

Đường cong của lưng lộ ra bên dưới bộ quan bào nghiêm chỉnh rồi thu gọn lại ở phần eo.

Vừa nhìn được mấy dòng, cậu nghe thấy Lý Vô Đình nói: “Lấy cái ghế ra đây.”

Cung nhân đứng cạnh vội vàng bê một chiếc ghế mềm ra.

Đúng lúc Ninh Như Thâm thấy tê cả lưng vì cúi người, cậu tiện thể ngồi luôn xuống ghế.

Cung nhân xung quanh thành thạo cúi đầu xuống.

Lúc này nếu như có ai đó ở phía xa đi ngang qua ao Cù Thanh, họ nhất định sẽ phải sửng sốt bởi một cảnh tượng vô cùng trái với quy củ...

Làm gì có thần tử nào dám bê cái ghế ra ngồi dán sát vào thiên tử như thế kia.

Nhưng dường như người trong cuộc không thấy có vấn đề gì cả.

Lý Vô Đình cúi đầu nhìn Ninh Như Thâm đang ghé sát vào người mình, hắn ngập ngừng một chút rồi buông cánh tay đang ngăn cách giữa hai người xuống.

Để lấy chỗ cho cậu xem rõ hơn.

Ninh Như Thâm lập tức nhích chiếc ghế vào gần hơn, nửa người dựa vào trước ngực Lý Vô Đình.

Cậu nghiêng đầu đọc kỹ nội dung trên giấy:

Sau khi Thôi thị rớt đài, vị trí Thừa tướng đến nay vẫn bỏ trống...!cất nhắc từ Hàn Lâm Viện, chia quyền lực Thừa tướng thành ba phần...

Nhịp tim của Ninh Như Thâm ngày càng nhanh hơn.

Thể chế này quá quen thuộc, “...Nội Các?”

Giọng nói vang lên ở phía trên, “Cái gì?”

Ninh Như Thâm sực tỉnh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nhìn xuống của Lý Vô Đình.

Cậu chọn lọc từ ngữ thật cẩn thận rồi vừa so sánh với hệ thống phác thảo trên giấy, vừa miêu tả lại “Nội Các Chế”.

[3]

[3] Nội Các Chế là thể chế thời Minh, đại khái là bãi bỏ vị trí Thừa tướng và chia quyền lực ra thành nhiều phần, tránh cho một người chuyên quyền độc tài.

Từ lúc cậu lên tiếng, cung nhân xung quanh đều bị đuổi hết ra ngoài.

Vẻ mặt của Lý Vô Đình trở nên nghiêm túc, hắn nhìn kỹ Ninh Như Thâm, khắc ghi từng lời cậu nói vào trong đầu.

Lát sau, cuối cùng Ninh Như Thâm cũng nói xong.

Thấy cậu im lặng, Lý Vô Đình hỏi: “Ninh khanh là trọng thần, vậy mà vẫn tán thành với ý tưởng phân chia quyền lực của trẫm?”

Ninh Như Thâm cảm thấy khó hiểu, “Vâng?”

Lý Vô Đình đột nhiên mím môi lại, “Cũng phải thôi, Ninh khanh không để tâm tới những việc ấy, Ninh khanh chỉ để tâm tới...”

Có rời khỏi nơi này được hay không.

Hắn im lặng không nói gì nữa.

Ninh Như Thâm đợi một lúc lâu: Để tâm tới cái gì?

Cậu không nghĩ ra nên trực tiếp hỏi hắn luôn, “...Thực ra thần chỉ muốn biết một chuyện.

Bánh ngọt mà thần ăn hôm qua là của nhà nào bán vậy?”

“...” Lý Vô Đình, “?”

Hắn nhìn cậu một lúc lâu, không biết phải nói gì.

Ninh Như Thâm nuốt nước miếng, “Nếu không được thì thôi ạ.”

Lý Vô Đình hít một hơi thật sâu, tự dưng cảm thấy rất phiền não, “Đức Toàn, dẫn Ninh khanh với Ngự Thiện Phòng để chọn...”

Đức Toàn đứng ở xa lập tức chạy tới, “Vâng!”

Ninh Như Thâm sáng rực mắt lên, “Cảm ơn bệ hạ.”

Cậu vừa nói vừa nôn nóng đứng lên...

Sợi tóc dài xõa xuống đã quấn vào đai lưng vàng đính ngọc của Lý Vô Đình, cậu vừa đứng lên thì thấy da đầu bị kéo ra rất đau, “....Ư!”

Cậu bị mắc tóc nên ngã ngửa ra phía sau, ngã luôn lên phần đùi rắn chắc mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lý Vô Đình.

Cơ bắp trên đùi hắn lập tức căng lên.

Lý Vô Đình vội đỡ Ninh Như Thâm, nắm lấy eo cậu theo phản xạ.

Phần eo nhạy cảm của Ninh Như Thâm bị nắm chặt.

Cậu run rẩy, bám tay lên vạt áo trước ngực Lý Vô Đình..