Bác Phúc xin phép cáo lui ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại năm người bọn họ, vị đại thúc lúc nãy đi lại ngắm nhìn mấy bức tranh treo trên tường gật gù thưởng thức: "Tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục lại đây xem bức tranh này các con thấy như thế nào.

"

Ba người bị phụ thân kêu gọi từ tốn đi lại, người được gọi tiểu tứ im lặng đánh giá tranh thật kỹ, bức tranh vẽ hoa quỳnh một nhánh đặt trên bàn bên cạnh còn có một ly rượu để ngã rượu từ từ đổ xuống, theo lối vẽ mới lạ không giống cổ nhân cũng không giống người tây phương, bên trên hai chữ quỳnh thương phía dưới một dòng thơ chữ :

"Anh hùng bất quá mỹ nhân phôi

Say sưa chén rượu nơi nào tỉnh

Một giấc nồng say hoa cũng tàn

Cung vàng điện ngọc ai người muốn

Chỉ muốn bình yên hết một đời

Tự nghĩ nữ nhân như hoa nở

Đêm nở sớm tàn ai thương đây

Ly vỡ chén cạn mọi người phân ly.

"

hắn ta mỉm cười gật đầu khen: "Tranh vẽ có phần mới lạ diễn tả giọng thơ cũng mới lạ, đúng là thơ hay.

"

Tiểu ngũ nghiêm túc lắng nghe phụ thân cùng huynh trưởng bình thơ còn về phần tiểu lục hắn còn quá nhỏ mới đi thượng thư phòng không được bao lâu làm sao nghe hiểu chỉ cười nói: "Tứ ca đọc hay quá à.

"

Đại thúc gật đầu vỗ vai khen ngợi hắn: "Trong đây chỉ có mình lão tứ là đọc hiểu đi, tốt lắm cố gắng học tập lão sư đừng để phụ thân thất vọng, về phần tiểu ngũ đi theo ca ca học thêm, không hiểu cái gì thì hỏi để tiểu tứ giải nghĩa cho con, nhớ chưa.

"

Tiểu ngũ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, thưa phụ thân.

"

Tiểu lục không phục hắn nói: "Phụ thân thật không công bằng chỉ khen tứ ca và ngũ ca còn tiểu lục nữa, tiểu lục cũng rất giỏi nha.

"

Đại thúc cười ha hả chọc chọc gò má phúng phính của tiểu lục nói: "Con đó hả, chỉ cần con mau ăn chóng lớn là được rồi còn mấy việc này, thôi bỏ đi có nói con cũng không hiểu đâu.

"

Tiểu lục bị phụ thân khí thành cá nóc, trừng mắt phòng má giả khóc ôm lấy tứ ca của mình: "Phụ thân xấu tiểu lục mới không cần chơi với phụ thân đâu, có tứ ca là được rồi.

"

Tứ ca cười xoa đầu tiểu lục: "Tiểu lục không được vô lễ với phụ thân, mau xin lỗi đi" , tiểu lục không nghe cứ ôm chầm lấy chân hắn giả chết không chịu ló đầu ra.

Đại thúc lắc đầu nói: "Không sao, cứ để nó vậy đi ra cung không cần câu nệ tiểu tiết.

"

Bác Phúc đi vào phòng trên tay mang theo thức ăn, lão Phương đang đứng canh cửa thấy ông đi vào tay còn mang theo thức ăn vội vàng lên trước tiếp nhận nói: "Để tôi cầm giúp cho, làm phiền nhị vị như vậy chủ nhân của tôi sẽ áy náy lắm.

"

Bác Phúc cười nói lại: "Có gì đâu tiểu thư nhà chúng tôi mới làm mấy món ăn mới, sẵn tiện có các vị ở đây nên tiểu thư nhà chúng tôi thỉnh các vị dùng bữa luôn, các vị xin cứ tự nhiên mà dùng tay nghề của tiểu thư nhà tôi tốt lắm đó.

"

Lão Phương đa tạ bác Phúc mang thức ăn vào phòng, thử xem có độc hay không rồi mới mời lão gia cùng mấy vị công tử lại dùng bữa: "Lão gia công tử lại ăn thức ăn kẻo nguội không ngon.

"

Lão gia dẫn đầu ngồi xuống trước thấy mọi người đều đứng ông cười khổ nói: "Lúc nãy ta nói sao ra cung không cần câu nệ tiểu tiết, nhớ kỹ bây giờ ta là phụ không phải là vua ngồi xuống hết đi, lão Phương cũng vậy ngồi luôn đi đồ ăn nhiều như vậy ăn đông mới vui", lúc này bọn họ cũng không câu nệ nữa cùng nhau ngồi xuống, ngay cả lão Phương cũng ngồi kế bên lão gia để tiện gấp đồ ăn.

Lão gia gấp một đũa nhấp nháp cảm thấy món măng tươi xào thịt này vị cay không ngán, ông gật đầu tiếp tục gấp một đũa nộm vịt măng món nộm có vị chua cay, mặn và thơm ông càng ăn càng thích thú nhìn lên thấy cả bàn không ai dám động đũa ông cười nói: "Ăn đi mấy món này rất ngon, các con không ăn phụ thân ăn hết đấy, mau động đũa đi nhìn cái gì không biết.

"

Ba người đều nhất tề đáp: "Vâng thưa phụ thân" , nãy giờ ngửi thấy mùi hương cũng cảm thấy đói bụng nhưng họ không dám vô lễ động đũa trước, đợi phụ thân ăn xong rồi họ mới dám động đũa lúc này nghe phụ thân nói vậy họ rất vui mừng cầm đũa ăn cơm.

Lão gia không khỏi sờ mũi thầm nghĩ không lẽ mình bình thường nghiêm khắc với bọn nhỏ lắm hay sao, sao bây giờ bọn nhỏ lại sợ mình như vậy? Ngay cả ăn cơm cũng không dám động thủ trước, thật đúng là không biết làm sao với bọn họ, ông lắc đầu thở dài tiếp tục mỹ thực.

Ăn uống no say bọn họ từ biệt bác Phúc cũng kêu bác Phúc thay bọn họ cảm tạ vị tiểu thư kia, năm người đi được một đoạn có vài người đánh xe ngựa chạy đến một người trên xe nhảy xuống trước mặt năm người quỳ gối cúi đầu nói: "Thưa hoàng thượng xe đã được dẫn tới mời hoàng thượng lên xe hồi cung.

"

Đại thúc! à không bây giờ là hoàng thượng không còn bộ dáng hiền hòa lúc nãy nữa, ông thay đổi phong thái uy nghiêm bệ ngạn nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tốt, tất cả hồi cung.

"